Sau khi có hai chú chim hỉ thước làm cầu nối, Trang Hãn Học, kẻ bị giam lỏng và cách ly với thế giới bên ngoài, cuối cùng cũng biết được một số tin tức.
Hắn vừa bóc chuối vừa nghe Hiên Hiên kể về chiến tích làm hacker của Thu Triết Ngạn, miệng há hốc vì kinh ngạc.
Chỉ vậy thôi mà những kẻ bôi nhọ hắn trên mạng đã gặp họa rồi sao? Vậy mà hắn còn đang ngồi đây gặm nhấm nỗi buồn ư???
Bên ngoài đã ầm ĩ đến thế cơ à???
Chậc chậc. Trang Hãn Học chép miệng, ngừng, rồi lại chép miệng.
Trang Hạo Hiên động viên cậu mình: “Con lên mạng xem rồi, có nhiều người ủng hộ hai cậu chú lắm.”
“Cậu ơi, cậu phải kiên trì nhé. Đừng nản lòng.”
“Con tin chú Tiểu Thu nhất định sẽ nghĩ ra cách đưa cậu đi.”
Trang Hãn Học gãi đầu, thấy hơi xấu hổ. Kiên trì gì chứ? Hắn cũng cảm thấy cả ngày ru rú trong phòng chẳng làm được gì cả.
Hắn vốn là người thích nằm lì ở nhà, dù không ra khỏi nhà cũng không thấy bức bối. Hắn có thể chơi với chó, viết tiểu thuyết, trò chuyện với người chăm sóc, tạm thời vẫn chịu đựng được. Mấy người chăm sóc đã nghe hắn lải nhải đến phát điên, đến giờ đã đổi ba người rồi.
Hắn cảm thấy mình chưa từng gặp phải vấn đề gì trong đời, thời điểm đau khổ nhất là khi nhìn thấy Thu Triết Ngạn gặp khó khăn mà bản thân lại bất lực.
Trang Hạo Hiên thì thầm: “Chú Thu nói chú đã xâm nhập vào hệ thống mạng, có khi giờ chú đang nhìn tụi mình qua camera giám sát đó.”
Trang Hãn Học ngẩn người, quay đầu nhìn camera giám sát trên tường. Tất nhiên camera là do mẹ hắn lắp đặt để kiểm soát hành động của hắn trong nhà và ngăn hắn bỏ trốn.
Khi Trang Hãn Học nhìn vào ống kính, đèn đỏ trên camera nhấp nháy ba lần như đang đáp lại hắn, cứ như một sinh vật sống đang chớp mắt nhìn hắn.
Trang Hãn Học đỏ mặt.
Không thể nào?
Chết tiệt, hôm qua hắn còn ngủ tr@n truồng cơ đấy.
Trang Hạo Hiên tiếp tục: “… Chú Thu còn nói, hiện tại là tình huống đặc biệt nên chú ấy mới làm vậy, bảo cậu đừng giận chú.”
Trang Hãn Học chậm rãi đáp: “Cậu biết rồi.”
Hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Con còn nhớ cái người đeo kính mà mình gặp ở phòng bệnh hôm trước không? Giang Tu Văn ấy, cậu ấy giờ sao rồi?”
Anh hai, chị ba đã tự lập từ lâu nên hắn không lo, nhưng Giang Tu Văn vẫn còn là học sinh, suốt ngày như cái bao cát để người ta bắt nạt, vậy mà hôm đó lại dám đứng ra ủng hộ hắn cùng với Hiên Hiên. Hiên Hiên là đứa cháu duy nhất, được ông bà cưng chiều, nhưng Tu Văn thì chưa chắc, có thể sẽ bị ba mẹ chỉnh đốn.
Trang Hạo Hiên lắc đầu: “Con không biết ạ.”
Trang Hãn Học bèn thêm một câu vào bức thư thứ hai gửi cho Thu Triết Ngạn, nhờ Thu Triết Ngạn nhắn tin cho Tiểu Văn để trấn an cậu bạn nhỏ, đồng thời nói sẽ chơi game với cậu sau khi mọi chuyện lắng xuống.
Còn lời nhắn cho Tiểu Thu thì dài hơn, hắn kể cho Tiểu Thu nhiều chuyện, kể mấy chuyện thú vị khi bác sĩ khám cho hắn, kể về tiểu thuyết hắn đang viết, kể chuyện hắn từ chối đi xem mắt. Đặc biệt là chuyện từ chối đi xem mắt.
Trang Hãn Học hiếm khi làm được việc gì ra hồn, một khi làm được việc tốt, hắn sẽ khoe khoang và đòi được khen.
Đệch, đời này hắn chưa bao giờ chung thủy với ai như thế cả, nhất định phải khoe để Tiểu Thu khen mình chứ.
Sau khi Hiên Hiên ra về, mẹ bước vào nhìn hắn, tỏ vẻ nghi ngờ: “Hai đứa xì xào gì mà lâu thế?”
Trang Hãn Học nửa thật nửa giả: “Con hỏi Hiên Hiên tình hình bên ngoài thế nào, mới biết là đám bôi nhọ con trên mạng đã bị mẹ kiện ra tòa rồi.”
Trang Hãn Học cười nói: “Cảm ơn mẹ, mẹ tốt quá.”
Ai mà chẳng thích nghe lời nịnh hót, mẹ được dỗ rất thoải mái, bèn dạy dỗ hắn: “Từ nhỏ con đã thích gây họa, không phải anh hai, chị ba thu dọn cho con thì cũng là mẹ. Trước đây dăm ba hôm lại quậy một lần, chạy ra ngoài để mẹ được yên tĩnh mấy năm, vừa về đã gây chuyện lớn. Mẹ đã dọn sạch những tin tức lộn xộn của con trên mạng, livestream gì đó khóa hết, mấy cái tài khoản linh tinh cũng xóa rồi.”
Trang Hãn Học: “…”
“Nhưng con còn định sau này livestream lại mà.”
“Stream gì mà stream? Làm trò cho thiên hạ xem, mất mặt.”
“Con không thấy mất mặt, con không ăn trộm, không cướp giật, làm người ta vui để kiếm tiền, có gì sai chứ?” Ánh mắt Trang Hãn Học sáng ngời, hắn không chút kiêng dè nhìn thẳng vào mẹ, hiếm khi nghiêm túc như vậy, “Hơn nữa chuyện lần này ầm ĩ như vậy, con cảm thấy không thể chỉ trách một mình con.”
“Chuyện của con chẳng qua chỉ là ngòi nổ thôi.”
“Gia đình mình rối loạn như vậy thật sự là do con sao? Con không nghĩ vậy, là do ba mẹ gây ra đấy. Mâu thuẫn tích tụ suốt mười mấy năm nay giữa các thành viên trong gia đình cuối cùng cũng bùng nổ.”
Mấy đứa con trong nhà họ, bề ngoài nhìn thì có vẻ yên ổn, thực ra ai cũng có vấn đề riêng.
Mẹ căm ghét ba cả đời, chống đối ba cả đời, cuối cùng lại biến thành bộ dạng mà mẹ ghét nhất lúc nào không hay.
Anh hai tính tình đa nghi cay nghiệt, ngay cả người đầu gối tay ấp cũng không tin tưởng. Chị ba thì quá mạnh mẽ, đối với con cái lại quá nghiêm khắc, còn hắn thì trăng hoa bạc tình, luôn bỏ rơi người khác. Những khuyết điểm này đều đến từ ba mẹ.
Từ khi hạt giống được gieo trong tuổi thơ của họ, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày bùng nổ.
Chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Mẹ tái mặt: “Con cái không được chỉ tội của cha mẹ, chính con làm sai, vậy mà còn đổ hết lỗi lên đầu mẹ, con càng ngày càng giỏi ngụy biện.”
Trang Hãn Học lắc đầu nói: “Đó là sự hiếu thảo mù quáng. Mẹ à, tuy rằng đôi khi mẹ đối xử không tốt với con, mẹ muốn con trở thành hình mẫu mà mẹ mong muốn, nhốt con ở đây, còn ép con lấy vợ sinh con. Nhưng con vẫn hy vọng có thể giải quyết vấn đề này một cách hòa bình hơn, cách mà cả mẹ và con ta đều hài lòng.”
“Mấy năm nay mẹ có thật sự vui vẻ không?”
“Con bị mẹ trói buộc, mẹ cũng bị người khác trói buộc.”
Sắc mặt mẹ càng ngày càng khó coi, bà há miệng, vừa định nói gì đó, Trang Hãn Học lại nhảy sang chủ đề khác.
Hắn nói: “Mấy ngày nay con không có việc gì làm, chỉ có thể nằm đó suy nghĩ lung tung, ngược lại ngẫm ra được một số chuyện…”
“Ban đầu con cảm thấy mẹ chỉ thiên vị, hoặc là con quá vô dụng, nên chuyện của anh chị mẹ không quản, lại nghiêm khắc với con như vậy. Nghĩ kỹ lại, chưa chắc đó đã là lý do.”
“Vì tụi con đều không nghe lời mẹ, anh hai rời xa mẹ, chị ba cũng xa lánh mẹ, chỉ còn lại con, nếu con cũng hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của mẹ, thì lòng tự trọng cuối cùng của mẹ sẽ sụp đổ. Cho nên mẹ đặc biệt không thể chấp nhận sự phản nghịch của con.”
Mẹ hít một hơi thật sâu, ngắt lời hắn, nói với giọng cứng rắn: “Trên đời này thứ không đáng tin nhất chính là tình yêu. Ngoài tiền bạc, chỉ có mối liên hệ huyết thống là không thể cắt đứt.”
“Mẹ biết cậu họ Thu kia là một thanh niên ưu tú, mẹ đã điều tra rồi. Nó rất thích con, cũng đã làm rất nhiều việc vì con.”
“Nhưng tại sao nó ưu tú, nó yêu con, thì mẹ phải chấp nhận nó chứ? Mẹ thừa nhận mẹ có thành kiến, nếu nó là con gái, có thể sinh con thì có khi mẹ đã chấp nhận. Nhưng nó là đàn ông, hai người đàn ông không thể sinh con. Chẳng lẽ đợi đến khi con bằng tuổi mẹ, nhìn lại thấy mình không tiền, không con cái, thì hối hận chẳng kịp.”
Đúng là nói suông với mẹ thì chẳng ăn thua gì.
Trang Hãn Học bất lực: “Mẹ à, còn một điều nữa, con thấy mẹ đã đánh giá con cao quá rồi. Lúc con chưa xảy ra chuyện, mấy cô gái môn đăng hộ đối cũng chẳng có mấy người để mắt đến con đâu. Giờ con come out ầm ĩ như vậy, ai mà cần con nữa?”
Mẹ dứt khoát nói: “Có.”
Trang Hãn Học giật mình, tò mò hỏi: “Ai vậy?”
“Giang Nhược Vân.”
Bà đang rất sốt ruột, ban đầu còn kén chọn, người này chê, người kia không ưng, bạn bè giới thiệu bao nhiêu cô gái, bà đều không vừa ý. Giờ thì hay rồi, chỉ cần là phụ nữ là được
Sau khi Trang Hãn Học gây ra chuyện, ba mẹ của những cô gái mà bà từng không vừa ý đều lần lượt từ chối. Họ đâu có nghèo đến mức phải bán con gái, cần gì một cuộc hôn nhân giả tạo? Con cái nhà ai mà chẳng là báu vật? Chẳng lẽ chỉ có thằng con trai vô dụng nhà bà mới là báu vật sao?
Nhưng nếu điều kiện quá tệ, bà cũng không thể chấp nhận được.
Cuối cùng, bà nhớ ra có một ứng cử viên sẵn có, đó là Giang Nhược Vân.
Dù xuất thân hơi kém, nhưng cô gái này xinh đẹp, cũng có chút tiền, hơn nữa chẳng phải cô ta từng qua lại với con trai bà sao? Trước đây còn muốn gả vào nhà họ, lúc đó bà cho rằng con nhỏ này mơ mộng hão huyền, bây giờ lại cảm thấy, chẳng phải rất phù hợp sao?
Người phụ nữ này có mưu mô, khéo léo, Trang Hãn Học lại sợ vợ, chỉ cần dỗ dành một chút là “cải tà quy chính” ngay ấy mà.
Trang Hãn Học chết lặng.
Hắn nghĩ chắc không đến mức đó chứ, Giang Nhược Vân có tiền có thời gian, cần gì đi làm bình phong?
Chẳng lẽ hắn thật sự có sức hút đến vậy?
Hắn đúng là người đàn ông đầy tội lỗi.
Hai ngày sau, hắn gặp Giang Nhược Vân tại nhà.
Giang Nhược Vân trước mặt mẹ hắn vẫn giả vờ đoan trang hiền thục, trông cũng ra dáng. Hai người phụ nữ xã giao một hồi, vậy mà còn tỏ ra thân thiết lắm.
Chậc chậc chậc. Phụ nữ thật đáng sợ.
Trang Hãn Học thầm nghĩ trong lòng.
Khi chỉ còn hai người, cô nở một nụ cười đầy ẩn ý với Trang Hãn Học.
Trang Hãn Học sởn cả tóc gáy, lùi ra xa: “Cô… cô muốn làm gì?”
Giang Nhược Vân cười nói: “Nhìn thấy kẻ đã bỏ rơi mình gặp họa thì vui chứ sao. Hahaha.”
Trang Hãn Học toát mồ hôi lạnh: “May quá may quá, tôi cứ tưởng cô còn tình cảm với tôi đấy.”
Giang Nhược Vân hừ một tiếng: “Anh come out khắp mạng rồi, không còn trong sạch nữa, em còn cần anh à? Bộ em không biết xấu hổ chắc? Nhờ anh mà bây giờ anti-fan trên mạng mắng em thậm tệ, do anh liên lụy cả đấy. Khổ thân em.”
“Chậc, em còn tưởng anh sống khổ sở lắm. Sao anh còn béo ra thế này? Xấu mất rồi.”
Trang Hãn Học ngượng ngùng: “Xin lỗi nha… Vậy… vậy cô còn đến tìm tôi làm gì? Còn đồng ý với mẹ tôi nữa?”
Giang Nhược Vân kéo ghế ngồi xuống, bảo: “Em có đồng ý gì với mẹ anh đâu, em đồng ý với Thu Triết Ngạn cơ.”
“Thà là em còn hơn là người phụ nữ khác.”
Trang Hãn Học thật sự không ngờ Thu Triết Ngạn lại hợp tác với Giang Nhược Vân, hắn trợn tròn mắt kinh ngạc.
Còn tưởng Tiểu Thu và Giang Nhược Vân là kẻ thù không đội trời chung chứ!
Giang Nhược Vân rất hài lòng với biểu cảm kinh ngạc của Trang Hãn Học, cô nàng đắc ý: “Thu Triết Ngạn đích thân hạ mình cầu xin em giúp đỡ, nên em mới miễn cưỡng đồng ý đấy.”
– Hết chương 57 –