Giang Tu Văn đi vào phòng tắm vắt khăn nóng. Khi trở lại phòng ngủ, cậu thấy ba đang gọi điện thoại với ai đó, không còn vẻ u ám chán nản nữa mà tràn đầy sức sống.
Ông Trang nói: “Chân con khỏi rồi à? Chưa khỏi mà đã ra ngoài?”
“Con xem con kìa, hấp ta hấp tấp, hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn chưa chững chạc.”
“Ngày mai khi nào đến? Ở lại ăn cơm đi.”
Giang Tu Văn vừa nghe đã biết là ông đang nói chuyện với anh tư, trong lòng cậu cũng ấm áp hẳn lên. Anh tư sắp đến à? Cậu có thể gặp anh tư rồi?
Mặc dù gần đây anh tư gặp đủ chuyện xui xẻo, nhưng cậu vẫn có niềm tin kỳ lạ vào Trang Hãn Học, cảm thấy anh mình nhất định sẽ không chán nản sa sút.
Ông Trang nói chuyện xong thì điện thoại nóng ran, khăn mặt cũng đã nguội.
Giang Tu Văn lại đi làm nóng khăn lần nữa, mang đến cho ông Trang. Ông cầm khăn, tự lau mặt lau tay, rồi nói với cậu: “Con nói với dì giúp việc, bảo dì ấy mua thêm ít đồ ăn, tối nay có thể bắt đầu chuẩn bị, ngày mai anh tư con đến ăn cơm.”
Giang Tu Văn ngoan ngoãn làm theo, Lúc về phòng thì cầm sách chuyên ngành lên đọc.
Ông Trang thấy con trai câm như hến, càng nhìn càng không vừa lòng, sao trông ngố thế nhỉ? Đúng là đứa mọt sách.
Phòng ngủ đã được cải tạo thành phòng bệnh, chất đầy các thiết bị y tế, vốn dĩ ông thích phong cách kiến trúc Trung Quốc với mái ngói xanh và tường trắng, nội thất sang trọng mà giản dị, kín đáo. Bây giờ sửa sang thành thế này, lại trở nên lạnh lẽo tiêu điều.
Trước đây ông thường chê Trang Hãn Học ồn ào, cả ngày líu lo không ngừng, nói đông nói tây, chẳng câu nào nghiêm túc, cứ khiến người ta bật cười, y như chú hề, không có chút khí chất tinh anh nào, đôi khi ngủ còn ngáy to, làm ông không ngủ được.
Lúc đó cũng không biết có phải bị úng não hay không, mà vẫn không đuổi hắn đi.
Giờ đây, không hiểu sao ông lại thấy nhớ đứa con trai ngốc nghếch này.
Ừ, nhớ rất nhiều.
Ngáy to cũng chẳng sao, chỉ cần nó đến đây nói chuyện với ông thôi.
Trang Hãn Học ngốc thì ngốc, nhưng có hắn thì nhà cửa mới náo nhiệt.
Bây giờ ở đây yên tĩnh như nấm mồ. Đôi lúc ông ngủ mê man, còn tưởng mình sắp chết rồi.
Suốt cuộc đời bận rộn, đến sáu mươi tuổi còn chưa muốn nghỉ hưu, vẫn nuôi tham vọng muốn tạo dựng một thế giới mới, muốn chứng minh mình không thua gì lớp trẻ. Nhưng cuối cùng vẫn bị bệnh tật và tuổi già đánh bại.
Mỉa mai làm sao.
Ngoài đứa con út rõ là bị ép mới đến chăm sóc, thì không ai đến thăm ông cả. Đứa con trai lớn bị chính tay ông đuổi ra khỏi nhà. Con gái vì ông trọng nam khinh nữ nên quan hệ cha con rất xấu. Người vợ đầu ấp tay gối đã ly thân hai mươi năm, ngoài tờ giấy đăng ký kết hôn thì hôn nhân của hai người chỉ còn là hư danh. Ngay cả Giang Tuyết Tình bây giờ cũng lấy lý do công việc bận rộn, không thể đến chăm sóc ông.
Đây là bị cô lập hoàn toàn sao?
Ông mắc bệnh không mấy vẻ vang, ngoài người nhà biết nguyên nhân thì không tiết lộ ra ngoài.
Vẫn chưa tìm được nguồn thận phù hợp, ông không định nhận thận của con trai lớn, nhưng cũng không muốn buông xuôi chờ chết.
Trang Hoằng Nghị suy nghĩ lung tung một hồi, không nhịn được, chủ động bắt chuyện với Giang Tu Văn: “Quan hệ của con với anh tư con khá tốt nhỉ?”
Giang Tu Văn ậm ừ cho qua, cậu không dám chủ động hỏi, nhưng nếu ông Trang đã mở lời trước thì cậu nhân cơ hội hỏi một câu: “Ngày mai anh tư đến thăm ba ạ?
Ông Trang gật đầu: “Ừ, nó còn dẫn bạn gái theo nữa.”
Giang Tu Văn giật mình: “Bạn gái?!”
Ông Trang nói: “Ừ, con cũng biết mà? Giang Nhược Vân, người từng lên báo với nó đấy.”
Giang Tu Văn vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, ngơ ngác nói: “Dạ biết… Nhưng chuyện này là sao ạ? Chẳng phải anh tư là…”
Ông Trang bật cười tự giễu, thái độ không còn gay gắt như trước, thản nhiên nói: “Nó thích đàn ông chứ gì? Chắc mẹ nó nhốt nó lại dạy dỗ một thời gian, nó vốn là đứa mềm yếu, đánh đập vài cái là đầu hàng thôi. Ba đã nói rồi, nó có thể cố chấp hơn mẹ nó sao?”
Giang Tu Văn bị đả kích nặng nề, buồn bã hỏi: “Sao lại nhất quyết không đồng ý cho anh tư ở bên người kia vậy ạ? Ba… chẳng phải ba đã chấp nhận anh hai kết hôn với đàn ông rồi sao? Chuyện khác con không rõ, nhưng anh tư thật sự rất vui vẻ khi ở bên anh ấy, vui hơn cả khi chúng con ở cùng anh ấy trong bệnh viện.”
Ông Trang ngẩn người, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Phải miêu tả cảm xúc hiện tại của ông thế nào đây?
Rõ ràng Trang Hãn Học đã bị ép buộc, có lẽ phải chia tay với người đàn ông kia, rồi ngoan ngoãn đi lấy vợ sinh con.
Họ thắng rồi.
Ông không biết bà già kia giờ đang nghĩ gì… Nhưng sao… ông chẳng thấy vui chút nào?
Vừa rồi sau khi gọi điện thoại với Trang Hãn Học, ông còn rất mong chờ ngày mai gặp lại đứa con trai ngốc nghếch này, bây giờ niềm vui như thủy triều rút đi mất.
Trang Hãn Học chưa bao giờ nói với ông là muốn kết hôn.
Hồi nó hai mươi mấy tuổi, họ lúc nào cũng thúc ép nó cưới vợ, nhưng nó khăng khăng không chịu.
Có lần bị ép quá, còn nói với ông: “Kết hôn gì chứ? Kết hôn giống như ba mẹ ấy ạ? Vậy con thà cô độc suốt đời.”
Ông cho rằng đó chỉ là lời nói bồng bột nhất thời của tuổi trẻ.
Lần duy nhất nó nói muốn kết hôn, lại là muốn kết hôn với một thằng nhóc nghèo nàn chẳng biết từ đâu chui ra.
Rốt ruộc thằng nhóc đó đã cho con trai ông uống bùa mê thuốc lú gì?
Ông chia rẽ con trai với người nó yêu, ép nó lấy một người phụ nữ, cho dù là đứa ngốc nghếch vô tâm vô tư, cũng sẽ căm hận ông chứ? Có lẽ ông sẽ không tìm được nguồn thận, rồi cứ thế chết đi.
Lúc sắp chết, ngay cả đứa con trai duy nhất yêu thương ông cũng sẽ hận ông sao?
Rốt cuộc ông đang làm gì vậy?
Đây có thật sự là một “vụ làm ăn” có lãi?
Thu Triết Ngạn… Thu Triết Ngạn… Thu…
Ông Trang suy nghĩ về cái tên này, cứ cảm thấy như đã từng nghe thấy ở đâu đó.
Ở đâu nhỉ?
Thoảng như có một tia sáng lóe lên trong đầu.
Ông nhớ ra rồi.
Ông Trang gọi điện cho thư ký cũ của mình, bảo ông ta tìm hồ sơ đầu tư không được phê duyệt tháng trước, tên công ty là Công nghệ Thu Tấn.
Vị này là cộng sự lâu năm của ông, làm việc nhanh nhẹn, vài chục phút sau đã mang hồ sơ đến.
Ông Trang ngồi dậy, đeo kính lão, đọc dưới ánh đèn đầu giường.
Chủ công ty này chính là Thu Triết Ngạn.
Lật đến trang ký tên là chữ ký rồng bay phượng múa của Trang Hãn Học.
Mặc dù sau khi Trang Hãn Học công khai với cả nhà, ông đã cho người điều tra Thu Triết Ngạn, nhưng lúc đó ông đang tức giận, thiếu tỉnh táo, không thể bình tĩnh phân tích sự việc, thậm chí còn không nhớ ra mình đã từng nghe nói đến công ty này.
Bỗng nhiên ông hiểu ra nhiều chuyện.
Suy nghĩ hồi lâu, ông ngẩng đầu lên nhìn Giang Tu Văn.
Giang Tu Văn bị ông nhìn đến mức căng thẳng, cả người cứng đờ: “Có chuyện gì cần con làm ạ?”
Ông Trang trầm ngâm nói: “Không có gì.”
Ông vốn tưởng Trang Hãn Học vội vã trở về vì muốn gặp người con riêng bất ngờ xuất hiện, hoặc vì nhớ cha mẹ, bên ngoài gặp khó khăn nên muốn về nhà.
Nhưng giờ nhìn lại, nhiều khả năng là vì Thu Triết Ngạn.
Mấy ngày trước chỉ cần nhắc đến chuyện này là ông lại lên cơn đau tim, nên cứ vờ như mình câm điếc.
Chỉ để bà già kia đi giày vò Thu Triết Ngạn.
Bây giờ ông đã khỏe hơn, dám đi hỏi thăm rồi.
Ông Trang hỏi: “Thằng nhóc họ Thu kia… nó không cần quản lý công ty của nó à? Chị Mai của chú chưa đối phó với nó à?”
Thư ký ngập ngừng: “Chị Mai muốn đối phó, nhưng đã chậm một bước. Thằng nhóc đó đột nhiên bán công ty của mình cho nhà họ Lận, đổi chủ rồi, còn là nhà họ Lận nữa, không cần thiết phải gây thù chuốc oán.”
Ông Trang ngẩn người, hít một thật sâu, dường như hiểu ra điều gì đó, ông bật cười: “Ha ha…”
Giang Tu Văn không hiểu: “?”
Ông Trang: “Hahahaha…”
Giang Tu Văn: “???”
Cậu lặng lẽ lùi lại nửa bước, thầm nghĩ, ông già này bị bệnh đến mức đầu óc cũng hỏng rồi à?
Ngày hôm sau.
Trang Hãn Học chống nạng nhảy lò cò đến thăm ba, Giang Nhược Vân đi cạnh dìu hắn.
Trang Hãn Học vừa đến đã cãi nhau với ba, hai cha con cãi nhau một trận, đều trở nên hăng hái hơn.
Giang Tu Văn không nhịn được liếc nhìn, Giang Nhược Vân không trang điểm đậm, ăn mặc giản dị nhưng vẫn toát lên vẻ sang trọng, xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, quả nhiên minh tinh vẫn là minh tinh.
Nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy, sao cứ phải theo đuổi anh tư của cậu chứ? Rõ ràng đã biết anh tư yêu đàn ông mà. Chẳng lẽ nữ minh tinh nào cũng có chấp niệm phải gả vào nhà giàu sao?
… Anh tư thực sự đã chia tay anh Void rồi sao?
Cậu vẫn luôn tin tưởng rằng anh tư và anh Void là tình yêu đích thực, nếu họ thực sự chia tay, cậu sẽ rất thất vọng về tình yêu trên thế giới này.
Trang Hãn Học liếc thấy Giang Tu Văn có vẻ như muốn nói gì đó, nên tìm cơ hội hỏi cậu: “Sao đấy? Sao mà ủ rũ thế, có ai bắt nạt cậu à? Kể anh nghe nào. Hay ông già mắng cậu? Nói đi, anh sẽ nói chuyện ông ấy. Anh sẽ ra mặt cho cậu.”
Giang Tu Văn lắc đầu, do dự hỏi: “Anh ơi, anh chia tay với anh Void rồi ạ?” Biểu cảm của cậu như thể ba mẹ ly hôn, sắp khóc đến nơi.
Trang Hãn Học sững sờ, Thu Triết Ngạn không kéo Giang Tu Văn vào hội, nên cậu chưa biết gì.
Trang Hãn Học vỗ vai cậu, cũng không do dự quá lâu, mà khẳng định luôn: “Không có đâu.”
“Nhưng chuyện này cậu đừng nói cho ai biết nhé.”
Giang Tu Văn như sống lại, mặt mày sáng bừng lên.
Trang Hãn Học cười với cậu, nham nhở, lén lút, còn đắc ý bảo: “Hi hi, anh đang đợi Tiểu Thu đến đón anh đây.”
Giang Tu Văn chú ý đến dưới lầu, hai tài xế đưa Trang Hãn Học đến đang nhìn bọn họ, ban đầu định đi vào nhà. Nhưng ông Trang thấy không thoải mái nên bảo bọn họ đứng đợi ở ngoài.
Giang Tu Văn chợt nảy ra một ý tưởng: “Anh tư, phía sau có cửa hậu, dành cho người làm vườn, em biết mật khẩu đấy.”
Trang Hãn Học rất muốn đi, nhưng hắn cho Giang Tu Văn xem cái chân bó bột của mình: “Chân anh thế này thì chạy kiểu gì?”
Giang Tu Văn lại bảo: “Trong kho có xe lăn điện, chạy nhanh lắm, em nghe họ giới thiệu vậy.”
Trang Hãn Học: “!!!”
Hai anh em thì thầm to nhỏ với nhau bên cửa sổ rồi tiếp tục ăn cơm.
Ông Trang không nhìn thấy.
Ăn được nửa bữa.
Trang Hãn Học nói: “Ba ơi, con không chịu được nữa, con phải đi vệ sinh.”
Giang Tu Văn đứng dậy: “Anh tư, em dìu anh đi.”
Chỉ còn Giang Nhược Vân và ba của Trang Hãn Học cùng ăn cơm.
Bầu không khí hơi khó xử.
Ông Trang nói: “Tôi nhớ mấy năm trước, cô từng ở bên Hãn Học một thời gian, phải không?”
Giang Nhược Vân mỉm cười lễ phép, gật đầu: “Dạ, đúng ạ.” Ông Trang cứ nhìn cô chằm chằm, chẳng lẽ ông ấy có ý gì với cô?
Ông Trang nói: “Tôi có chút ấn tượng, nhưng lúc đó cảm giác giữa cô và Hãn Học không giống bây giờ, thực ra bây giờ hai đứa không có quan hệ gì với nhau đúng không?”
Giang Nhược Vân toát mồ hôi hột, cười gượng nói: “Thưa chú, con không hiểu chú đang nói gì…”
Ông Trang nói: “Tôi đã gặp qua nhiều người rồi, cô và Trang Hãn Học chắc chắn đang có kế hoạch gì đó, thằng nhóc họ Thu kia không giống người dễ dàng từ bỏ.”
“Chắc là cô quen biết nó chứ?”
“Có thể liên lạc được với nó không?”
Giang Nhược Vân: “…”
Ông Trang: “Nếu cô có thể liên lạc được với nó, bảo nó đến gặp tôi. Cứ trực tiếp đến đây là được.”
Giang Nhược Vân chỉ cảm thấy lông tơ sau gáy dựng đứng cả lên, cô không dám đồng ý, sau một lúc mới phủ nhận, giả ngu: “Con không biết… con chưa hiểu ý chú.”
Chuyện này hoàn toàn khác với những gì Thu Triết Ngạn nói.
Ông Trang cũng không làm khó cô nữa, ông đã nói rõ ý của mình, ông cảm thấy nhiều khả năng Giang Nhược Vân sẽ làm theo lời ông thôi.
Mười phút trôi qua, Trang Hãn Học vẫn chưa quay lại.
Giang Tu Văn đã về.
Ông Trang hỏi: “Nó rớt xuống bồn cầu rồi à?”
Giang Tu Văn đáp: “Anh tư nói bị tiêu chảy ạ.”
Ông Trang chỉ đạo: “Tiêu chảy thì cho nó uống thuốc đi, con đi tìm trong tủ thuốc xem, hỏi y tá ấy.”
Giang Tu Văn đi tìm hồi lâu.
Lại mười phút nữa trôi qua, Trang Hãn Học vẫn biệt tăm.
Ngay cả Giang Nhược Vân cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Ông Trang sai người đi kiểm tra thì không thấy ai.
Vào kho kiểm tra thì phát hiện chiếc xe lăn địa hình trị giá 500 triệu ông đặt làm đã biến mất.
Trang Hãn Học trộm xe lăn của ông bỏ trốn!!
Ông Trang liếc nhìn Giang Tu Văn: “Tình anh em của hai đứa tốt thật đấy. Mới quen biết nhau chưa lâu mà nhỉ.”
Giang Tu Văn chột dạ không dám lên tiếng.
Giang Nhược Vân hoàn toàn ngơ ngác, cảm thấy chuyện này thật khó tin. Sao Trang Hãn Học lại bỏ trốn mà không nói với cô một tiếng? Kế hoạch của Thu Triết Ngạn không phải như vậy mà?? Trang Hãn Học bị điên rồi hả??? Hay là cô bị lừa???
Ông Trang thì lại rất bình tĩnh, cũng không vội tìm bắt người.
Còn bảo người ta cắt cho ông ít trái cây tráng miệng.
Ăn uống no nê, đã qua nửa tiếng đồng hồ.
Chiếc xe lăn tối đa chỉ chạy được 13km/h thôi, chắc đã chạy được gần 10km rồi.
Giang Tu Văn đợi bị mắng, dù sao thì Trang Hãn Học đã chạy mất rồi, cậu cũng đã lén nhét điện thoại của mình cho anh tư.
Hy vọng bây giờ anh tư đã cao chạy xa bay cùng người yêu!
Ông Trang lấy máy tính bảng ra, mở một ứng dụng, trên màn hình hiển thị một bản đồ, trên đó có một chấm đỏ đang di chuyển.
Để phòng trường hợp bất trắc, lúc đặt hàng chiếc xe lăn này, ông đã gắn GPS vào đó.
– Hết chương 58 –