Trang Hãn Học mang theo một chó và một vali đến ở nhà Thu Triết Ngạn.
Phòng ngủ dành cho khách đã được Thu Triết Ngạn tự tay sắp xếp. Trang Hãn Học cất vài bộ quần áo ít ỏi của mình vào tủ, căn phòng vẫn y hệt như trước khi hắn đến.
Dù hắn có ở đây hay không, nơi này vẫn như vậy.
Thu Triết Ngạn hỏi hắn: “Anh chỉ có từng này quần áo thôi à?”
Trang Hãn Học thản nhiên nói: “Mang theo phiền phức lắm, số còn lại tôi quyên góp hết rồi, đỡ phải mang đi mang lại. Nếu không đủ mặc thì mua thêm sau, em trả tôi tám ngàn lận mà, hehe. Mà tôi không thích ra ngoài, giờ cũng ít mua quần áo mới rồi.”
Thu Triết Ngạn dụ dỗ: “Không sao đâu, mua quần áo không tính vào tiền lương, em dẫn anh đi mua nhé.”
Trang Hãn Học mở to mắt, có vẻ hơi nghi ngờ, nhưng hắn cũng lười suy nghĩ sâu xa, nheo mắt cười: “Tốt thế à?”
Mới đến ở nhà ông chủ ngày đầu tiên.
Trang Hãn Học không hề khách sáo, cư xử tự nhiên, giống hắn vốn thuộc về nơi này, nhưng cũng giống như hắn không thuộc về nơi này.
Trang Hãn Học cười hỏi: “Bây giờ bắt đầu chơi với em luôn hả? Ông chủ nhỏ.”
Chơi cái gì… chơi thế nào… Thu Triết Ngạn nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động.
Anh cảm thấy nội tâm mình chưa bao giờ dơ bẩn như lúc này.
Rõ ràng Trang Hãn Học chẳng làm gì cả, ăn mặc cũng chỉnh tề, hắn mặc áo thun dài tay, in hình anime, cổ áo hơi rộng, chỉ để lộ chiếc cổ gầy và xương quai xanh thanh tú. Trang Hãn Học đi chân trần, ống quần hơi dài, che kín mu bàn chân, chỉ để lộ các ngón chân. Dù nhìn thế nào, cũng chỉ là một ông chú ở nhà hơi luộm thuộm nhưng cũng tương đối sạch sẽ.
Tại sao anh lại thấy hắn đáng yêu như vậy chứ?
Anh thật sự muốn đè hắn xuống thảm ngay lúc này, bắt hắn tự cắn lấy vạt áo của mình, rồi…
Thu Triết Ngạn hít một hơi thật sâu, cố gắng xua tan những ảo tưởng thiếu trong sáng.
Anh cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy, đâu còn là học sinh cấp ba nữa, tại sao gần đây lại như mới biết yêu vậy?
Thu Triết Ngạn hỏi: “Sao anh lại đi chân trần?”
Trang Hãn Học gãi đầu nói: “Dép cũ vứt rồi, chưa mua dép mới.”
“Nhà em có dép mới, để em lấy cho anh một đôi.”
“Vậy thì cảm ơn ông chủ nhỏ nhé.”
Trang Hãn Học không khách sáo đi đôi dép Thu Triết Ngạn đưa cho, phát ra tiếng “lộp cộp”.
Hắn lắp máy tính của mình trong phòng làm việc của Thu Triết Ngạn, hôm kia anh cố tình mua thêm một chiếc bàn máy tính, nếu chơi game online thì họ có thể ngồi cạnh nhau. Hắn cảm thấy tài sản giá trị nhất của mình chính là chiếc máy tính chơi game này.
Cứ cài đặt trước đã, chưa vội chơi ngay.
Hôm nay là thứ bảy, không đi làm.
Thu Triết Ngạn nói sẽ dẫn hắn đi ăn, tiện thể mua tặng hắn vài bộ quần áo.
Anh cảm thấy mình không phải là người khoe khoang, nhưng lại muốn khoe khoang tài chính của mình trước mặt Trang Hãn Học.
Anh chẳng thể hiểu nổi người đàn ông này.
Nếu nói Trang Hãn Học ham tiền, thì anh đã dẫn hắn đến một thương hiệu xa xỉ để mua quần áo, nhưng không thấy hắn muốn mua. Nếu nói Trang Hãn Học không ham tiền, thì tại sao hắn lại bị dụ đến đây chỉ vì mức lương tám ngàn tệ?
Trang Hãn Học luôn chiều theo ý anh, khen anh tốt bụng, không hề ngại ngùng, cũng không tham lam vô độ.
Lạ thật.
Anh cẩn thận lựa quần áo cho hắn.
Hắn thì ngồi ì trên ghế sô pha, cạnh một người đàn ông đi mua sắm với vợ. Hai người thấy đồng cảm với nhau. Trang Hãn Học hỏi: “Chưa chọn xong à? Chân tôi mỏi lắm rồi.. Đói bụng nữa, tụi mình đi ăn đi.”
Mua đồ hiệu cho hắn thì hắn chẳng hứng thú, nhưng dẫn hắn đi ăn, hắn lại mừng rơn, ăn liền ba bát lớn.
Thu Triết Ngạn đã đến nhà hàng này vài lần, anh cảm thấy hương vị cũng tạm, nhưng nhìn hắn ăn ngon lành như vậy, anh cũng thấy ngon miệng hơn, ăn nhiều hơn bình thường một chút.
Thu Triết Ngạn nhìn Trang Hãn Học, suy nghĩ, mơ hồ nắm bắt được một chút bí quyết để dụ dỗ hắn.
Về đến nhà.
Trời vừa tối, vẫn còn sớm.
Hai người cùng nhau chơi game.
Lúc đầu chơi, Trang Hãn Học vui hơn nhiều.
Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười của hắn.
Chơi đến khi mệt rồi.
Thu Triết Ngạn tắm rửa xong, thay đồ ngủ đi ra, thấy Trang Hãn Học đang ngồi trên giường anh chơi game, sững sờ: “Sao anh lại ở đây? Không về phòng à?”
Trang Hãn Học chỉ mặc áo thun và quần đùi rộng thùng thình, lộ ra hai cái đùi trắng nõn, không ngẩng đầu lên, nghịch điện thoại trên tay, bảo: “Chơi thêm vài ván nữa được không? Tôi phát hiện ra còn nhiệm vụ đánh đôi cần làm.”
Thu Triết Ngạn lại cảm nhận được cơn khó chịu quen thuộc trong lòng.
Trai thẳng thật sự không có chút ý thức phòng bị nào, anh ta có biết tình cảnh của mình nguy hiểm cỡ nào không?
Dù vậy, anh cũng không nỡ đuổi Trang Hãn Học đi.
Ngồi lên giường chơi với hắn.
Anh không dám ngồi quá gần, nhưng vẫn ngửi thấy mùi sữa tắm trên người Trang Hãn Học.
Trang Hãn Học lười đến mức không mang đồ theo thì đương nhiên cũng không mang sữa tắm, chỉ mang theo chai sữa rửa mặt cho nam.
Rõ ràng là mùi hương anh quen thuộc, nhưng hôm nay lại thấy gợi cảm lạ thường.
Làm xong nhiệm vụ game.
Trang Hãn Học lại nói muốn cùng xem phim, rồi dùng giá đỡ ở đầu giường để cùng xem phim trên điện thoại.
Thu Triết Ngạn thầm nghĩ: Rốt cuộc ai mới là ông chủ đây?
Nhưng anh vẫn chiều theo ý Trang Hãn Học.
Dù sao người chịu thiệt không phải là anh, anh đã lâu không ngủ chung giường với ai rồi.
Trang Hãn Học xem phim một lúc thì ngủ thiếp đi.
Hôm nay Thu Triết Ngạn vừa lái xe chạy đi chạy lại giữa hai nơi, vừa giúp dọn nhà, vừa dạo phố, rồi còn chơi game… đã rất mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng bây giờ lại thấy tỉnh táo.
Ai bảo Trang Hãn Học ngủ trên giường anh chứ?
Mặc dù anh đã biết Trang Hãn Học là tên ngốc từ lâu, nhưng hắn cũng tự nhiên quá rồi, cứ thế nằm trên giường anh luôn?
Quá tin tưởng anh rồi đấy chứ?
Thu Triết Ngạn đang nghĩ cách dụ người ta lên giường, nhưng tình huống trước mắt, chẳng phải là ép anh phải kìm nén h@m muốn sao?
Thu Triết Ngạn đi lấy thêm một chiếc chăn, mỗi người đắp một chiếc.
Nghĩ tới nghĩ lui, lại dịch ra xa Trang Hãn Học một chút.
Đúng là khiến người ta điên tiết.
Trang Hãn Học ngủ ngáy o o, lộ cả bụng ra. Không biết hắn mơ thấy gì mà cười hì hì, chép chép miệng.
Thu Triết Ngạn ngẩn người, bất giác cũng cười theo.
Áp lực công việc lớn, giấc ngủ của anh thực ra không tốt lắm.
Hôm nay có lẽ bị Trang Hãn Học lây, anh nằm xuống là ngủ liền.
Chắc là ban ngày chơi game nhiều quá, đến nằm mơ anh cũng mơ thấy mình chơi game cùng Trang Hãn Học.
Trong mơ, Trang Hãn Học nhìn anh chăm chú hỏi: “Ông chủ nhỏ ơi, em tốn nhiều tiền thuê tôi chơi cùng, chỉ để chơi game thôi à?”
Anh đơ người.
Trang Hãn Học tiến lại gần, ôm lấy cổ anh, bám lên người anh, nũng nịu: “Em không muốn… làm gì khác sao?”
Thu Triết Ngạn giật mình tỉnh dậy.
Ngực anh nặng trĩu.
Phát hiện mình đã bị đẩy sát vào tường, Trang Hãn Học như con bạch tuộc ôm chặt lấy anh, coi anh như gối ôm, vẫn còn đang ngủ say sưa.
Thu Triết Ngạn nhìn trần nhà, lo lắng suy nghĩ.
Không được, ngày mai không thể để Trang Hãn Học ngủ trên giường anh nữa, anh sẽ không nhịn được mà “làm” hắn mất.
Chính Thu Triết Ngạn cũng không hiểu nổi Trang Hãn Học có phải là đối tượng dễ theo đuổi hay không.
Hắn như một làn gió ấm phảng phất mùi nắng, ùa vào lòng bạn, bạn muốn ôm lấy hắn, nhưng lại không thể nắm bắt được hắn, rồi hắn lại bay đi mất, lúc xa lúc gần, tự do tự tại.
Nếu Trang Hãn Học giống như những người đàn ông bình thường khác, giữ khoảng cách nhất định với anh thì còn đỡ, đằng này có lúc Trang Hãn Học lại bám lấy anh đến mức anh đỏ mặt, có lúc lại tỏ ra như không có chuyện gì, khiến tâm trạng anh cả ngày lên xuống như tàu lượn siêu tốc.
Trang Hãn Học cảm thấy cuộc sống này không thể nào tuyệt vời hơn được nữa.
Hắn tự nhặt được món hời, vui sướng trong lòng, không kể chuyện này cho mấy người bạn trên mạng, sợ người ta sẽ giành ông chủ với hắn.
Trong suốt những năm đi việc, đây là lần đầu tiên Trang Hãn Học gặp một ông chủ giàu có, dễ nói chuyện mà ngây thơ như Thu Triết Ngạn. Chắc chắn ai nghe cũng phải ghen tỵ với hắn. Với trình chơi game gà mờ của mình, hắn thấy mình khó mà không bị chê. Tự biết kỹ năng của mình không tốt, Trang Hãn Học chỉ đành mồm mép xu nịnh ông chủ cả ngày.
Hắn thấy Thu Triết Ngạn đúng là ngốc nghếch.
Trả lương tám ngàn tệ, còn đóng cả bảo hiểm xã hội, chỉ để thuê một game thủ gà mờ như hắn.
Người bình thường gọi đây là gì?
Kẻ ngốc chính hiệu.
Hắn phải tranh thủ lúc ông chủ nhỏ còn đang ngốc nghếch, vui vẻ một thời gian.
Không biết có thể làm được bao lâu.
Làm được ngày nào hay ngày đó vậy.
Hi hi hi hi.
Hơn nữa, sau khi thực sự chuyển đến nhà Thu Triết Ngạn, Trang Hãn Học mới phát hiện ra công việc của Thu Triết Ngạn cũng khá bận rộn, thường xuyên phải tăng ca, có khi cả cuối tuần cũng phải đến công ty.
Thực ra thời gian hắn cần “đi làm” không nhiều lắm, nhưng Trang Hãn Học luôn tuân thủ tinh thần hợp đồng, khi Thu Triết Ngạn không có nhà, hắn tự chơi game một mình, không đi tán tỉnh mấy người trên mạng nữa, chỉ chờ Thu Triết Ngạn tan làm về, dẫn hắn đi ăn.
Trang Hãn Học cảm thấy cuộc sống này quá thoải mái.
Thoáng cái đã hơn một tháng trôi qua.
Hai người vừa đánh xong một ván game, hắn buột miệng nói: “Tiểu Thu ơi, tôi thích em quá rồi.”
Thu Triết Ngạn như thể đã kìm nén từ lâu, đột nhiên đỏ mặt nói: “Anh đừng nói thích em lung tung. Đừng nói nữa.”
Trang Hãn Học cảm thấy lúc này Thu Triết Ngạn không còn giả vờ trưởng thành nữa, giống như một cậu trai ngốc nghếch, trêu rất vui, hắn còn cố ý tiến lại gần, cười hì hì nói: “Tại sao chứ? Tại sao không thể nói thích em, tôii thật sự rất thích em mà.”
Thu Triết Ngạn càng đỏ mặt hơn, trông có vẻ ngây ngô. Anh chỉ cần cúi đầu là có thể hôn Trang Hãn Học, lòng đầy rối ren, như bị thôi miên phải hôn hắn. Nhưng đã chậm một giây, Trang Hãn Học lại thoăn thoắt tránh ra, khiến anh hơi bực: “Đàn ông, anh cứ thích, thích hoài…”
“Thích thì sao chứ.” Trang Hãn Học cười hì hì, “Tôi không được nói hả? Tại sao? Tôi nói lung tung như vậy thì em sẽ cong à?”
Em vốn đã cong sẵn rồi. Thu Triết Ngạn cứng đờ, nghĩ thầm trong bực bội, nói lấp lửng: “… Không phải.”
Không rõ Trang Hãn Học đã hiểu hay chưa, chỉ dài giọng, lơ đãng “À” một tiếng.
Cái kiểu của Trang Hãn Học đâu chỉ là nhóm lửa.
Hắn còn đổ thêm dầu vào lửa.
Chẳng biết ai đang dụ dỗ ai nữa.
Anh còn đang nghĩ cách thuần phục Trang Hãn Học, nhưng không biết từ lúc nào đã bị Trang Hãn Học dẫn dắt.
Rõ ràng ở ngay bên cạnh, nhưng lại cảm thấy không thể nắm bắt được.
Trang Hãn Học nắm tay anh, nói: “Ông chủ nhỏ ơi, ngày kia tôi mời em đi ăn nhé.”
Thu Triết Ngạn hỏi: “Sao tự nhiên lại muốn mời em đi ăn?”
Trang Hãn Học nói: “Ngày kia là sinh nhật tôi. Em đi cùng tôi nhé. Nhiều năm rồi không có ai đón sinh nhật với tôi.”
Lời tác giả:
Nói thêm một chút.
Cuốn sách này viết về hai cặp đôi của anh em nhà họ Trang, một cặp từng có nhiều người yêu cũ, nhưng cuối cùng đã tìm thấy người phù hợp nhất với mình, trở thành bến đỗ cuối cùng của nhau; một cặp là bạn thơ ấu, yêu nhau từ thuở nhỏ, trải qua mối tình lâu năm, đi đến thành công. Một cặp là niên hạ, một cặp là đồng niên. Nhưng đều rất xứng đôi. Tôi cảm thấy tình yêu không cần bất kỳ quy tắc nào, dù trước đây có từng yêu ai hay chưa, tuổi tác có chênh lệch hay không, tính cách có khuyết điểm hay không, đều có thể tìm được người yêu phù hợp.
Hy vọng những người yêu nhau trên thế gian này sẽ được bên nhau mãi mãi, dù bạn có người yêu hay chưa, đều có thể tìm được người phù hợp với mình.