Ngài Trang Không Tiền Đồ

chương 72: ngoại truyện: bàn về sự sụp đổ của gã trai lười (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trang Hãn Học khui chai bia ướp lạnh, ngửa đầu tu ừng ực, hết nửa chai rồi “hà” một tiếng đầy sảng khoái, gương mặt trắng trẻo ửng hồng.

Hắn tự cười một mình.

Vẫn mặc bộ đồ ngủ, cởi giày, chân trần, ngồi xếp bằng trên tấm thảm len, thoải mái vô cùng.

Hắn đang định chơi thêm một ván game nữa, nhưng trước khi bắt đầu, phải làm một điếu đã. Hắn móc ra bị đè xẹp lép trong túi, định lấy một điếu ra, mới phát hiện đã hết rồi.

“Ái chà, hết rồi.” Trang Hãn Học gãi đầu, quay người sang nói với Thu Triết Ngạn, “Tiểu Thu ơi, em còn thuốc lá không? Cho tôi xin một điếu.”

Khác với hắn, Thu Triết Ngạn mặc bộ vest đắt tiền nhất từ trước đến nay của mình, không chỉ đồng hồ, thắt lưng, mà ngay cả những chi tiết nhỏ như ghim cài áo, kẹp cà vạt cũng được chăm chút kỹ lưỡng, kết hợp với gương mặt đẹp trai của anh, trông như một hoàng tử nhỏ tỏa sáng, sẵn sàng tham gia dạ tiệc của giới thượng lưu bất cứ lúc nào.

Thu Triết Ngạn nhìn chằm chằm vào Trang Hãn Học với vẻ bối rối, không biết phải làm sao với tên lười biếng này, chỉ nói: “Không có, em không thích hút thuốc.”

Hắn hỏi: “Vậy em có thể xuống dưới lầu mua cho tôi một bao thuốc lá không? Bây giờ tôi không đi được.”

Thu Triết Ngạn thấy hắn cứ như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn nghi ngờ mình đã bị rối loạn tâm thần, nhớ nhầm thời gian, hỏi: “Hôm nay không phải sinh nhật anh à? Anh nói với em là đã đặt bàn ở nhà hàng lúc sáu giờ tối mà? Bây giờ bốn giờ rồi! Anh không những chưa thay đồ, mà còn ngồi chơi game, uống bia, hút thuốc??”

Trang Hãn Học bị mắng mà ngơ ngác, sau một lúc, mới từ tốn nói: “Không được hả? Mới có bốn giờ, còn hai tiếng nữa mà? Nhà hàng đó cách đây có mười lăm phút đi bộ thôi, đi tí là đến nơi rồi. Thời gian dư dả mà.”

Thu Triết Ngạn lại sắp phát điên lên vì hắn: “Rốt cuộc là sinh nhật ai vậy? Không phải anh muốn em đi cùng anh à?”

Hắn cười hì hì: “Sinh nhật tôi chứ ai. Sao Tiểu Thu còn căng thẳng hơn cả tôi vậy?”

“Đừng nghiêm túc như thế. Sinh nhật thôi mà, có gì to tát đâu? Có phải vì em lớn lên ở nước ngoài, nên gặp những dịp thế này là phải mặc vest không?”

“Em còn trẻ, mới coi sinh nhật là chuyện quan trọng. Chứ đến tuổi tôi rồi, có còn là trẻ con nữa đâu.”

Thu Triết Ngạn cảm thấy mình lại bị gã đàn ông này dắt mũi. Anh rất muốn nói, nhưng em thích anh, đây là lần đầu tiên em đón sinh nhật cùng anh, đương nhiên em phải nghiêm túc chứ.

“Anh nói đã lâu rồi không có ai đón sinh nhật cùng anh. Chúng ta là bạn, đương nhiên em phải nghiêm túc rồi.”

Trang Hãn Học ngẩn người một chốc, cười tít mắt: “Em nói đúng, cảm ơn Tiểu Thu.”

“Hôm nay Tiểu Thu mặc bộ này đẹp trai quá. Tôi mới thấy lần đầu, đi làm người mẫu được luôn đấy.”

“Trước đây tôi từng gặp vài sao nam trong giới giải trí, thấy họ còn chẳng đẹp trai bằng em. Nếu được đào tạo một chút, biết đâu em có thể debut, làm bao cô gái mê mẩn luôn.”

Thu Triết Ngạn chẳng hứng thú chút nào, anh bực bội nghĩ: Đây chẳng cần ai mê, chỉ muốn anh mê thôi.

Trang Hãn Học nói rồi duỗi tay kéo anh: “Tiểu Thu qua đây, chơi vài ván với tôi đi, xong rồi tụi mình đi, nhé?”

Thu Triết Ngạn bảo: “Anh hứa với em một chuyện rồi em sẽ chơi game với anh.”

“Chuyện gì?”

“Anh ngồi yên ở đây đừng nhúc nhích.”

Thu Triết Ngạn vào phòng ngủ lấy hai đôi tất trắng, đi ra, quỳ một gối xuống, nắm lấy mắt cá chân của Trang Hãn Học: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, nhớ đi tất vào.”

Trang Hãn Học như một cậu ấm, tùy ý để anh nghịch ngợm bàn chân của mình. Thu Triết Ngạn xỏ tất cho hắn, tay nhẹ nhàng vuốt v e mu bàn chân và lòng bàn chân hắn. Bàn chân của đàn ông không hề nhỏ nhắn, bàn chân của Trang Hãn Học rất gầy, xương và gân xanh đều nổi rõ, còn có vết hằn mờ mờ do đi dép xỏ ngón vào mùa hè.

Anh rất thích.

Đi tất trắng vào càng thích hơn.

Thấy hơi ngứa, Trang Hãn Học cười, hắn nhớ ra một chuyện.

Lúc Thu Triết Ngạn đang xỏ tất cho bàn chân còn lại, các ngón chân hắn cử động, nói: “Tiểu Thu nhìn nè, tôi có thể dùng ngón chân làm hình chữ V đấy, đỉnh chưa? Buồn cười ha? Hahaha!”

Bầu không khí vốn đang ám muội, đã bị hắn phá hỏng.

Thu Triết Ngạn dở khóc dở cười, nhưng không thể nào giận dỗi hắn, cũng cười theo.

Hắn còn nói: “Em có muốn thử không?”

Thu Triết Ngạn trước mặt Trang Hãn Học vẫn còn chút hình tượng cool ngầu, tạm thời chưa muốn từ bỏ: “Anh còn muốn em chơi game với anh không?”

Sự chú ý của Trang Hãn Học lập tức bị chuyển hướng: “Muốn muốn muốn.”

Trang Hãn Học đè vai Thu Triết Ngạn, bắt anh ngồi xuống.

Thu Triết Ngạn ngoan ngoãn ngồi xuống xếp bằng, cởi khuy áo vest, hỏi: “Chơi gì đây?”

Trang Hãn Học ra vẻ bí ẩn: “Trò tôi mới mua, muốn cho em chơi thử lâu rồi.”

Game được chiếu lên màn hình TV.

Năm cô gái xinh đẹp với phong cách khác nhau đang làm nũng.

Mặt Thu Triết Ngạn đen sì, hóa ra là game hẹn hò.

Anh chưa bao giờ chơi loại game yêu đương với gái 2D này.

Trang Hãn Học thấy anh lúng túng thì cảm thấy thú vị, từ phía sau vòng tay qua vai anh, nắm tay anh cầm tay cầm chơi game, má hắn gần như chạm vào má anh, thật là gần.

Khiến tim Thu Triết Ngạn đập loạn nhịp. Anh hoàn toàn không hứng thú với gái đẹp, chỉ mải nghĩ về gã đàn ông lười biếng đang quấn lấy anh.

Thu Triết Ngạn bất lực nói: “Em chưa chơi loại này bao giờ, không chơi được.”

Trang Hãn Học trông khá bi3n thái: “Chính vì em chưa chơi mới thú vị chứ, hihi. Tiểu Thu nói nghe như trai tân ấy, tôi có cảm giác như mình đang khai trai cho em vậy.”

Cơn nóng trong người Thu Triết Ngạn lại bắt đầu rục rịch, tên này có biết mình đang nói gì không? Trai thẳng phiền phức thật, nói năng không kiêng nể gì cả, cứ thích nói bậy bạ. Còn đòi khai trai cho mình… Hơn tháng nay, em có vô số cơ hội để “làm” anh đấy, anh có biết không?

Nhưng chỉ nghĩ thôi, anh làm gì dám vượt giới hạn dù chỉ một bước.

Ngực Trang Hãn Học áp vào lưng anh, hai tay nắm lấy tay anh, lòng bàn tay hắn vô cùng ấm áp.

Anh cảm thấy tất cả những nơi Trang Hãn Học vô tình chạm vào trên cơ thể mình đều như bị bỏng. Đúng là hành xác, giống như muốn gãi mà không thể với tới, nhìn thấy mà không thể ăn được.

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!

Anh cố nhịn không để mặt mình đỏ lên, không dám quay đầu lại, cổ cứng đờ ra. Anh sợ nếu quay đầu lại thì sẽ hôn Trang Hãn Học đang nằm trên vai mình mất.

Muốn hôn lắm, nhưng không dám, sợ quá đột ngột, khiến hắn ghê tởm.

Anh chưa theo đuổi trai thẳng bao giờ.

Làm sao cưa đổ trai thẳng đây?

Trang Hãn Học vẫn nắm tay anh, hướng dẫn anh thao tác: “… Rất đơn giản, cứ bấm chọn là được.”

“Trước tiên hãy chọn một cô gái mà em thích làm mục tiêu chinh phục nhé?”

“Em thích kiểu nào?”

“Chị gái? L0li? Kiêu ngạo? Trong sáng?”

Em thích kiểu lười biếng. Thu Triết Ngạn nghĩ lung tung.

Anh đột nhiên cảm thấy như vậy cũng tốt, để Trang Hãn Học dựa vào người mình thêm vài phút nữa. Anh có thể chiếm hời thêm một lúc.

Trang Hãn Học buông tay: “Em tự chọn cô nào em thích đi.”

Thu Triết Ngạn nói: “Trong này không có kiểu em thích.”

Trang Hãn Học hỏi: “Thế em thích kiểu gì?”

Hắn như mới nhớ ra: “Đúng rồi, tôi chưa từng nghe Tiểu Thu kể về bạn gái cũ, em thích kiểu như thế nào? Hay là em mải mê nghiên cứu kỹ thuật, chưa từng yêu ai?”

Trang Hãn Học tưởng tượng ra rồi ngạc nhiên hỏi: “Hay là Tiểu Thu còn… trinh về mặt s1nh lý luôn?”

Thu Triết Ngạn bị trêu gần nổi đóa: “Không hề nhé.”

Trang Hãn Học lập tức đổi giọng, cười hì hì: “Tôi cũng cảm thấy em không giống trai tân, hi hi.”

Thu Triết Ngạn: “…”

Trang Hãn Học: “Em chọn mau lên.”

“Hay tôi chọn giúp nha?”

“Tôi thích Hana-chan, chọn em ấy đi.”

Trái tim vừa đập thình thịch của Thu Triết Ngạn lại chùng xuống, cách Trang Hãn Học chọn phụ nữ thạo quá, hắn còn thích chơi loại game hẹn hò này…quả nhiên là trai thẳng.

Thu Triết Ngạn cảm thấy gần đây mình suýt phát điên rồi, lúc thì nghĩ Trang Hãn Học là trai thẳng thuần túy, lúc lại cảm thấy có vẻ không thẳng lắm, khiến anh trằn trọc suốt.

Cả ngày vừa cảm thấy ngọt ngào, vừa cảm thấy đau khổ.

Trời biết lúc đầu chính anh muốn dụ dỗ Trang Hãn Học đến bên mình, từng bước ăn sạch, nhưng khi thật sự dụ được người ta thì mọi kế hoạch của anh đều bị đảo lộn. Hoàn toàn bối rối không biết phải làm gì.

Trang Hãn Học thật sự là một bất ngờ lớn không tuân theo lẽ thường.

Trang Hãn Học nói: “Tiểu Thu, tôi nói cái này nhé.”

Thu Triết Ngạn hỏi: “Sao đấy anh?”

Trang Hãn Học bỗng nhiên hỏi: “Em có nhu cầu s1nh lý không vậy? Không tự… sướng à?”

Thu Triết Ngạn: “…!!”

Trang Hãn Học tỏ ra bối rối: “Tiểu Thu đừng nhìn tôi như thế, thật ra một tuần tôi cũng phải giải quyết vài lần. Nhưng tôi chưa thấy em làm bao giờ, ở nhà em nên tôi cũng ngại làm. Đều là đàn ông trưởng thành, tôi nói chuyện này không sao chứ?”

Mặt Thu Triết Ngạn đỏ bừng, bất chợt quay đầu lại, mũi cả hai chạm vào nhau, suýt nữa thì môi chạm môi.

Trang Hãn Học thấy mặt anh đỏ bừng, thì ngây ra: “Hahaha, Tiểu Thu đáng yêu thế. Có gì phải ngại chứ?”

Thu Triết Ngạn vất vả lắm mới thốt ra được vài chữ: “Anh thật là… mặt anh dày quá rồi.”

Trang Hãn Học lại còn gật đầu thừa nhận: “Haha, Tiểu Thu cũng hai mươi sáu tuổi rồi, còn đỏ mặt à? Nói thật cho tôi biết đi, em có phải trai tân không? Tôi chia sẻ cho em tài nguyên 80GB trong ổ cứng của tôi nhé.”

Chắc toàn là phụ nữ chứ gì, đây chẳng cần nhé. Thu Triết Ngạn từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn.”

Trang Hãn Học vẫn luôn cảm thấy Thu Triết Ngạn giả vờ trưởng thành, giả vờ chín chắn thôi.

Nghĩ lại lúc mới quen, hắn còn bị Thu Triết Ngạn làm cho kinh ngạc, bây giờ quen lâu rồi mới phát hiện Tiểu Thu ngay thẳng, ngây thơ đến vậy.

Đúng là kiểu đàn ông tốt cần được giữ gìn.

Cứ trêu là đỏ mặt ngay.

Càng trêu càng vui.

Trang Hãn Học cố tình đặt tay lên ngực anh, nói: “Tiểu Thu thuộc phe mặc áo ba lỗ bên trong hay không mặc gì cả vậy?”

Cơ bắp toàn thân Thu Triết Ngạn căng cứng.

Hắn nói: “Em có cơ ngực à? … Còn cả cơ bụng nữa? Thân hình đẹp thật đấy.”

Đến mép quần, Thu Triết Ngạn vẫn chưa nói dừng lại, anh hy vọng Trang Hãn Học tiếp tục sờ, nhưng tiềm thức hiểu rằng, nếu sờ tiếp nữa, e là sẽ xảy ra chuyện…

Cả hai đều chết lặng.

Thu Triết Ngạn cố gắng kiềm chế hết mức.

Nhưng không thể kiềm chế được nữa.

Trang Hãn Học dừng tay, nghiêng người nhìn xuống vai Thu Triết Ngạn, hơi giật mình.

Thu Triết Ngạn lầm bầm: “Em không phải trai tân đâu, anh à.”

Nói đoạn, Thu Triết Ngạn chầm chậm quay đầu lại, trong khoảng cách gần như vậy, nhìn chằm chằm Trang Hãn Học.

Vốn là con lai nên mắt anh hõm sâu hơn, lông mi dày rậm, bình thường không có biểu cảm gì cũng như đang chan chứa tình cảm, giờ mang vẻ sâu lắng, đủ làm tan chảy bất cứ ai.

Ngay cả Trang Hãn Học cũng không chịu nổi, tim đập thình thịch một cách khó hiểu.

Hắn ngây người nghĩ: Tiểu Thu đẹp trai ghê…

Thu Triết Ngạn nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động.

Bầu không khí bây giờ quá tốt.

Anh cảm thấy đây là thời cơ tuyệt vời.

Bèn thử thăm dò.

Chậm rãi, nhẹ nhàng… tiến lại gần.

Hạ mi mắt, nhìn thoáng qua môi Trang Hãn Học.

Giống như đang cẩn thận săn mồi.

Chính anh quyến rũ em trước đấy. Thu Triết Ngạn nghĩ, lấy hết can đảm.

Trang Hãn Học dường như cũng bị bầu không khí lúc này làm cho ngây dại, nhìn lại anh, trong ánh mắt không có tình d*c, nhưng lại có sự tò mò thuần khiết không đề phòng.

Môi sắp chạm vào nhau…

Điện thoại của Trang Hãn Học đột nhiên reo lên, hắn bừng tỉnh, lùi lại phía sau.

Nghe điện thoại.

Thu Triết Ngạn: “…”

Trang Hãn Học quay lưng lại: “… Ừ, tôi đến ngay hả? Là 5 giờ à? Tôi nhớ nhầm rồi, xin lỗi, tôi đến ngay đây.”

Thu Triết Ngạn cũng đứng dậy.

Trang Hãn Học gọi với theo, anh có vẻ tức giận, ngay cả bóng lưng cũng toát ra vẻ hung hăng, khiến hắn giật mình: “Tiểu Thu, em đi đâu thế? Nhà hàng báo sắp tới giờ hẹn rồi, tôi nhớ nhầm giờ đặt bàn, tụi mình đi ngay thôi.”

Thu Triết Ngạn lầm bầm cáu gắt: “Em đi toilet! Giải quyết xong rồi sẽ ra.”

Trang Hãn Học lại còn đi theo đến cửa nhà vệ sinh, nói qua cánh cửa: “Tiểu Thu, như vậy không được đâu. Có phải em nhịn lâu quá rồi không? Anh là đàn ông chạm vào em, cũng không sờ chỗ nào mà em đã có phản ứng rồi.”

“…” Thu Triết Ngạn niệm kinh trong lòng: Làm, không làm, làm, không làm, làm, không làm,…

Trang Hãn Học: “Tiểu Thu ơi…”

Thu Triết Ngạn: “Anh đừng đứng ngoài cửa nữa! Đi chơi một ván game đi!!”

Trang Hãn Học mới lầm lũi bỏ đi: “Uầy, em dữ thật… Tôi đi chơi game đây. Làm gì mà xấu hổ thế…”

Thu Triết Ngạn vừa thở phào nhẹ nhõm thì giọng nói của Trang Hãn Học lại vang lên ngoài cửa: “Tiểu Thu sợ người khác nghe thấy thì tôi bật nhạc cho em nhé?”

Thu Triết Ngạn: “Anh đi chơi game đi!!!”

Aimee: Tiểu Thu vẫn chưa qua khỏi kiếp nạn này ạ =)))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio