“Tôi thắc mắc, hôm nay cậu ngủ mấy tiếng vậy?” Lương Mộc Khâm cười nhạo bạn tốt của hắn.
“Không phải giống cậu sao?”
“NO NO NO.” Lương Mộc Khâm lắc lắc ngón trỏ, “Nhìn cậu không giống người nhàn rỗi, ở đâu ra nhiều thời gian làm việc hơn hẳn tôi vậy chứ?”
“Tôi thật muốn biết học trưởng kiêm hot boy của Viện luật năm đó đặc biệt như thế nào?”
Ngài Tư bật cười: “Đâu có, mấy nhân vật quan trọng trong trường hồi đó làm gì đến lượt tôi.”
“Hừ, tôi không tin! Lúc đó ra nước ngoài thiệt hối hận mà, cùng cậu lên đại học chắc chắn có nhiều chuyện thú vị rồi.”
Lương Mộc Khâm và ngài Tư là bạn thân từ nhỏ, tốt nghiệp xong trung học thì một người đi du học Mỹ, một người vào học viện Luật hàng đầu. Sau này hai người tuy khác đường nhưng cùng đích, bây giờ đã trở thành đồng nghiệp làm chung một chỗ, sở hữu hai cái văn phòng sát vách nhau.
“Cậu không xuống sân chơi tí đi? Quả banh của cậu còn nằm tủi thân trên sân tập kìa.”
“Tôi sắp kết hôn rồi, không thèm đoạt hào quang với cậu đâu.” Ngài Tư chỉ chỉ cô nàng mang đôi giầy cao gót trên sân tập.
“Thôi đi, ai nói tôi muốn cua cô ta hả?” Lương Mộc Khâm lại gật gù nói: “Không biết lúc đi học cậu đã trải qua những gì, lúc tôi về cậu như biến thành người khác vậy.”
“Về tám năm rồi, giờ mới thấy tôi biến thành người khác?” Ngài Tư cười cười mắng hắn: “Biến đi.”
Y mỉm cười, nhìn Lương Mộc Khâm như cá gặp nước bơi giữa biển người đẹp, bất đắc dĩ lắc đầu.
—
“Thưa ngài, ngài muốn đi đâu?”
Ngài Tư khoát tay với nhân viên phục vụ, “Tôi đi dạo một chút. Không yên tâm cứ đi hỏi ông chủ các người, tôi quen anh ấy.”
“Ai vậy?” Tiết Đàm hỏi.
Nhân viên phục vụ mới tới miêu tả lại bộ dạng từ đầu tới chân của ngài Tư.
“Không thể nào!” Tiết Đàm nổi giận.
Nhân viên phục vụ sợ ông chủ không tin mình, bèn tả lại một lần nữa.
“Tại sao lại là y….” Tiết Đàm lẩm bẩm, “Cô chắc chắn là cậu ấy đi về phía sau núi?”
“Không phải mấy năm trước đường sau núi vừa phải tu sửa sao, đi qua đó… chắc gì y đã tìm thấy đường cũ?”
“Trước hết cô đi gọi quản lý đến cho tôi.”
Tiết Đàm nhìn tấm hình trên tường, trong hình là bảy tám người chụp chung. Ánh mắt dừng lại trên hai người, hắn hít sâu một hơi, “Sao…làm sao có thể?”
—
“Tiết tổng.”
Tiết Đàm kể lại vấn đề cho quản lý.
Quản lý gật đầu. “Là ngài Tư đúng không? Tôi biết ngài ấy.”
Trong lòng Tiết Đàm bỗng dậy sóng, “Cậu ấy… Trước đây cậu ấy cũng tới?”
“Tiết tổng, ngài Tư tuần nào cũng tới.”
“Phía sau núi….”
“Ngài ấy thường xuyên đến đó, tôi có hỏi qua, ngài Tư nói đến đó vì phong cảnh rất đẹp.”
Quản lý và Tiết Đàm đã quen nhau rất lâu. Cô đã nhìn thấy tấm hình của Tiết Đàm, nên biết được ngài Tư là bạn của hắn. Đó cũng là lý do vì sao mỗi lần ngài Tư tới, cô đều để cho y tự do. Nhân viên phục vụ mới tới chắc là muốn ông chủ biết mặt mình đây mà.
Tiết Đàm phất tay, “Cô.. ra ngoài đi.”
Tiết Đàm cau mày, mấy chuyện này đã đủ để đảo lộn suy nghĩ của hắn những năm gần đây.
Lúc hắn chạy tới phía sau núi, thì ngài Tư đã không còn ở đó.
Tiết Đàm chợt có linh cảm rằng – ngài Tư sẽ không trở lại nữa.
—
“Hey.”
“Sao vậy?” Ngài Tư nhìn Lương Mộc Khâm đang muốn nói lại thôi.
Lương Mộc Khâm mấp máy môi, “A Tư, lúc tôi mới về nước, cậu gọi điện nói với tôi cái gì có nhớ không?”
“Cái gì?” Ngài Tư không hiểu gì cả, nghĩ một lúc mới bảo, “Không nhớ.”
“Cậu…thật sự không nhớ?” Lương Mộc Khâm nghiêm túc hỏi.
“Không nhớ rõ.” Ngài Tư nghiêng đầu suy nghĩ, “Lúc tôi tỉnh lại sau tai nạn giao thông, bác sĩ nói trong đầu tôi có một cục máu đông, nên có thể không nhớ một số chuyện.”
“Thật không…” Lương Mộc Khâm nhìn theo bóng lưng y, nhớ lại cuộc điện thoại hồi mới về nước —- “Nhóc Lương, về rồi tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người cực kỳ quan trọng với tôi!”
Lúc đó, giọng của ngài Tư vẫn còn vẻ ngọt ngào và hăm hở của tuổi trẻ.
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?