“Hôm nay ngài Tư đến sớm vậy?”
Ngài Tư mỉm cười với cô bé bán bánh.
Mặc dù làm thêm ở đây đã lâu, nhưng mỗi lần nhìn thấy ngài Tư, cô bé đều kích động vì vẻ ngoài đẹp mắt của y. Ngài Tư còn rất dịu dàng nữa chứ.
Y đến nơi làm việc quen thuộc của mình. Cô gái quét dọn phía trước cửa tiệm, tranh thủ rảnh rối tán gẫu với ngài Tư vài câu.
“Hôm nay anh làm gì vậy?”
“Bánh bông lan phô mai trà xanh.” Tay y làm rất nhanh.
Mắt cô bé sáng lên, hâm mộ nói: “Hay quá! Anh làm cho mình hay cho người khác vậy?”
Dù là hỏi vậy, nhưng cô bé đã biết rõ đáp án. Tiệm bánh cô đang làm là tiệm bánh lâu đời nhất trên con đường này, cô từng nghe bà chủ kể rằng – ngài Tư là bạn tốt của bà chủ. Từ nhiều năm trước, ngài Tư đã có thói quen đến tiệm mỗi ngày, vừa mở tiệm là y sẽ xuất hiện, tự tay làm bánh ngọt.
Từ Tâm Nhiên ngáp dài, kết luận: “Cậu ấy giúp tôi chữa bệnh lười, nếu không mưa gió bão bùng thế này ai mà mở cửa.”
Câu trả lời của ngài Tư không nằm ngoài dự liệu: “Làm cho người yêu ăn.”
“Oa, thật hạnh phúc! Không biết bao giờ em mới được gặp người yêu của anh đây?”
“Ừ.” Ánh mắt y dừng lại trên chiếc nhẫn, “Hắn hơi xấu hổ.”
—
Lúc Từ Tâm Nhiên đến, ngài Tư đã rời đi.
“Đi rồi?” Cô xếp lại cây dù, giũ giũ nước mưa đọng trên người.
“Vâng, đi rồi. Mà người yêu của ngài Tư hạnh phúc thật, ngày nào cũng có người làm bánh ngọt cho mình ăn.” Cô bé đang tuổi lãng mạn không nhịn được kích động nói.
Cây dù của Từ Tâm Nhiên rớt xuống đất, run rẩy nói, “Em vừa nói gì?”
Cô bé ngơ ngác lặp lại lần nữa.
“Sao….Sao lại có thể? Không phải anh ấy đã…” Từ Tâm Nhiên vô cùng hoảng sợ.
“Quên gì cơ ạ?”
“Không có gì, ngày mai cậu ấy tới thì giữ lại.”
“Vâng.” Cô bé buồn phiền nói: “Nhưng ngài Tư nói sẽ không đến nữa.”
“Không đến nữa?” Từ Tâm Nhiên hỏi lại.
“Vâng, ngài Tư nói mình sắp kết hôn, phải chuẩn bị cho hôn lễ và danh sách khách mời nên chắc không có thời gian tới nữa.”
Cô bé vẫn đang nói, nhưng Từ Tâm Nhiên không còn nghe được gì nữa. Lòng cô ầm ầm rung động, còn hơn cả gặp động đất.
Chuyện này… Sao có thể chứ?