PHẦN
Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Vệ Thiên Vũ lái chiếc xe việt dã ổn định chạy trên con đường đến thảo nguyên.
Chiếc xe này đã được anh tân trang lại, không chỉ có mã lực mạnh, có thể ứng phó với mọi tình huống hiểm ác đáng sợ, hơn nữa ghế sau còn có thể trải dài ra làm thành một chiếc giường ngủ thoải mái.
Lúc này, Lăng Tử Hàn đang nằm ở đó, có dây an toàn vắt ngang qua người cậu, nên dù trên đường đi có gập ghềnh thì cậu vẫn có thể an ổn ngủ.
Vệ Thiên Vũ có thể thành thạo thoải mái lái chiếc xe mà mình yêu thích đi dã ngoại, bên cạnh còn có người yêu sớm chiều làm bạn, tâm tình vô cùng khoái trá.
Từ Cung Đảo trở về đến bây giờ đã hơn một năm rồi, thân thể Lăng Tử Hàn cũng dần có biến chuyển tốt. Vệ Thiên Vũ rất lạc quan, so với những ngày mà cậu nằm viện, bây giờ dù thân thể vẫn còn yếu, vẫn trầm mặc ít lời, nhưng ít nhất giờ cũng có sức sống, thỉnh thoảng sẽ nói ra suy nghĩ của mình, hoặc là đáp lại sự quan tâm của anh. Đối với một người đã từng bị “Ma trảo” tàn phá tàn nhẫn, đồng thời cũng bị tiêm vào người không ít thuốc có chất gây ảo giác mạnh, thì đây là tiến bộ rất lớn rồi.
Nhớ lại lúc trước, khi anh nghe Đồng Duyệt nói những dằn vặt mà Lăng Tử Hàn phải chịu, khiến tim anh như muốn nát ra, thiếu chút nữa liều lĩnh xâm nhập vào doanh địa bí mật, giết chết Antinogen, nhưng nhờ La Hãn đoán trước được, cực lực khuyên can, mới có thể ngăn ngừa được đại họa.
Từ đó đến giờ, anh luôn cẩn thận che chở Lăng Tử Hàn, cẩn thận tỉ mỉ đúng hạn đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra, thực hiện phục hồi chức năng, ngay cả việc uống thuốc cùng massage mỗi ngày cũng đều nghiêm ngặt chấp hành theo lời dặn của bác sĩ. Điều khó tin chính là, Lăng Tử Hàn không hề phản đối hành động của anh, trái lại còn cực kỳ hợp tác. Đây cũng có thể coi là một trong những nguyên nhân có thể khiến cho bệnh tình của cậu chuyển biến tốt đẹp nhỉ?
Giữa tháng , không khí Bắc Kinh ô nhiễm nghiêm trọng, cực kỳ có hại với hệ hô hấp của Lăng Tử Hàn. Vệ Thiên Vũ suy xét nhiều ngày, sau đó thương lượng với Đồng Duyệt cùng Lăng Nghị, quyết định lái xe đưa Lăng Tử Hàn đi ra ngoài du lịch.
Tuy rằng hành động tại Cung Đảo cùng cao nguyên Nigel đều thành công, Heinz và Antinogen tất cả đều sa lưới, nhưng Jack vẫn còn đang lẫn trốn, hơn nữa Heinz cũng cự tuyệt hợp tác. Tuy rằng uỷ ban Quốc Gia An Toàn Trung Quốc thông qua tổ chức chống khủng bố của Liên Hợp Quốc để liên hệ với các quốc gia khác liên kết hành động, khiến hệ thống tổ chức Founder trên toàn cầu bị hỏng nặng, nhưng vẫn chưa thể diệt trừ triệt để. Tổ chức khủng bố này vẫn đang tồn tại, chỉ là được Jack đích thân chỉ huy chuyển sang hoạt động ngầm bí mật không gây động tĩnh lớn, dường như đang hồi phục, trong lúc nhất thời không có hành động gì. Bất quá, trong thời gian Bắc Kinh đăng cai thế vận hội Olympic mùa hè rất có khả năng trở thành mục tiêu công kích của tổ chức khủng bố này, tuy rằng không liên quan đến tổ liệp nhân, nhưng bộ tình báo đặc biệt trực thuộc Bộ Quốc An ra lệnh, yêu cầu những liệp thủ không đảm nhiệm nhiệm vụ thì phải ở lại Bắc Kinh tham dự thế vận hội Olympic, tùy thời ứng phó tình huống đột phát.
Từ đây cho tới đó, Vệ Thiên Vũ có ba tháng để cùng Lăng Tử Hàn đi ngao du khắp chốn.
Công tác chuẩn bị rất ít, Vệ Thiên Vũ mang theo đủ loại thuốc cùng trang thiết bị cấp cứu, còn có những vật dụng dùng trong lúc dã ngoại. Những việc này đối với liệp thủ bọn họ đều là việc cỏn con. Bản lĩnh sinh tồn dã ngoại của bọn họ tuyệt đối đứng nhất.
Lăng Tử Hàn luôn luôn trầm mặc chưa bao giờ phản đối đề nghị của anh, nét mặt luôn luôn bình tĩnh giờ cũng hiện lên chút hăng hái tựa như một đứa trẻ khiến Vệ Thiên Vũ rất hài lòng.
Chạy xe ra khỏi Bắc Kinh, anh chạy một đường thẳng hướng Tây Nam. Anh cùng Lăng Tử Hàn thích thanh tĩnh, không hứng thú với phía Đông Nam đầy phồn hoa, chỉ thích những cánh đồng hoang vu ở phía Tây.
Bọn họ cũng không có gì vội, trên đường rất thong thả. Buổi sáng thì đợi Lăng Tử Hàn ngủ đủ giấc tự nhiên tỉnh, cho cậu thong thả ăn xong bữa sáng, Vệ Thiên Vũ mới tiếp tục lái xe. Nếu như gặp phải phong cảnh đẹp, thì anh sẽ dừng xe lại, cùng Lăng Tử Hàn đi dạo, hoặc là đậu ở đó xem một chút. Nếu như Lăng Tử Hàn mệt mỏi, thì sẽ ra chiếc giường ở phía sau nằm ngủ, đợi tinh thần hồi phục, thì lại tiếp tục ngồi trên xe nhìn phong cảnh. Trong tay Vệ Thiên Vũ có bản đồ rõ ràng, buổi tối sẽ tìm được các thị trấn nhỏ, tìm một quán trọ nhỏ tốt nhất ở qua đêm, để Lăng Tử Hàn nghỉ ngơi hoàn toàn.
Thời gian ở bên nhau lâu, tuy rằng Vệ Thiên Vũ vẫn luôn ở bên cạnh cậu, nhưng không hề có hành động nào thái quá. Lăng Tử Hàn đánh mất đi khả năng , nên Vệ Thiên Vũ không dám thể hiện chút ham muốn dục vọng nào, sợ khiến cậu cảm thấy khó chịu, làm ra những chuyện khó mà dự tính được.
Bất quá, mỗi tối được ngủ bên cạnh cậu, mỗi sáng được đồng hành cùng cậu, cùng nhau ăn, cùng nhau uống nước, cùng nhau nhìn phong cảnh mỹ lệ, không bao giờ lo lắng việc cậu sẽ gặp nguy hiểm nữa, không có những tác nhân bên ngoài quấy rầy, có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cậu, Vệ Thiên Vũ cảm thấy đây là thời gian hạnh phúc nhất từ lúc chào đời cho tới nay của anh.
Bọn họ xuyên qua Hà Bắc, Sơn Tây, Thiểm Tây, vượt qua Lan Châu, tiến vào khu Cam Nam. Vệ Thiên Vũ dự định xuyên bắc từ đây, dọc theo đường đi có thể xem nhiều cảnh đẹp. Tuy rằng trên đường phải vượt qua một số ngọn núi có độ cao với mặt biển hơn lớn, nhưng xe của anh đã được tân trang toàn diện, sử dụng kỹ thuật hai tầng ngăn chặn sự tăng áp, còn có hệ thống cung cấp khí hoàn thiện, không hề gây tổn hại gì tới thân thể Lăng Tử Hàn.
Phong cảnh thảo nguyên trước mặt dần hiện ra, khiến Lăng Tử Hàn luôn tương đối đạm mạc cũng dần có tinh thần, có đôi khi liên tục ngồi ở phía trước hơn tiếng đồng hồ, nhìn không chuyển mắt vào phong cảnh trước mặt.
Tuy rằng Vệ Thiên Vũ rất vui, nhưng lại sợ cậu quá hưng phấn, có hại tới thân thể, nên thường căn dặn cậu phải chú ý nghỉ ngơi. Lăng Tử Hàn cũng nghe lời, nếu Vệ Thiên Vũ kiên trì bắt cậu đi ngủ một chút, cậu cũng sẽ chuyển ra phía sau nằm xuống ngủ.
Bọn họ cứ thế nhàn nhã hai ngày, liền bắt đầu chạy vào núi. Ngày thứ hai, bọn họ đi dọc một con đường núi tới một thôn làng nhỏ.
Một con sông nhỏ trong suốt tách biệt giữa đường núi và làng, thấp thoáng trong các tán cây xanh là những căn nhà bằng gỗ, khói bếp lượn lờ, hòa cùng thể với không khí trong rừng, chung quanh đều là những đóa hoa ngàn sắc, thỉnh thoảng có tiếng chim hót vang lên. Làng dựa vào ven sông, núi xanh phía sau trùng điệp, xanh ngắt.
Lăng Tử Hàn đã tỉnh ngủ, vừa mới chuyển chỗ ngồi đã thấy xe dừng ở đây, không khỏi ‘A’ một tiếng: “Chỗ này quả thật rất tốt nha.”
Vệ Thiên Vũ nghe xong, mỉm cười, vừa chuyển tay lái, chạy qua cây cầu gỗ bắt ngang sông, chạy vào làng.
Lăng Tử Hàn có chút nghi hoặc nhìn anh.
Vệ Thiên Vũ dừng xe lại, kéo cậu ôm vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn gặp cha mẹ anh không?”
Lăng Tử Hàn mở to mắt nhìn: “Họ ở đây sao?”
“Ừ.” Vệ Thiên Vũ ôn nhu mà nói. “Cha mẹ anh cơ bản đều đã về hưu rồi, họ không thích ở thành phố lớn, cảm thấy quá ồn ào, một năm hơn phân nửa thời gian đều ở đây hết, chỉ có đôi lúc ra ngoài tham gia hội nghị về các phương pháp nghiên cứu mà thôi. Bọn họ thích phong cảnh ở đây cùng bầu không khí an tĩnh, muốn ở đây nghiên cứu, bình thường thì trồng hoa, đôi lúc thì liên hệ với các đồng nghiệp qua mạng internet hay điện thoại.”
“À.” Lăng Tử Hàn nhìn mỹ cảnh bốn phía, không khỏi nở nụ cười. “Bác trai bác gái thật biết hưởng phúc.”
Vệ Thiên Vũ thấy cậu không có ý bài xích, liền đánh bạo nói: “Vậy em có muốn gặp bọn họ không? Nếu như em đồng ý, chúng ta sẽ ở lại vài ngày. Còn nếu em không muốn, chúng ta sẽ ăn bữa cơm rồi đi. Tử Hàn, em đừng miễn cưỡng bản thân, nhất định phải nói thật với anh.”
Lăng Tử Hàn nhìn anh rất hiền hòa, mang theo nụ cười mỉm: “Em đồng ý, nói thật đó.”
Trong lòng cậu, tuy rằng đã không thể liên kết với cuộc sống hiện thực, nhưng không có nghĩa cậu đánh mất đi sự nhạy cảm trong việc quan sát sự vật sự việc. Cậu có thể hiểu được tâm lý mâu thuẫn của Vệ Thiên Vũ. Anh muốn Lăng Tử Hàn gặp cha mẹ anh, nhưng lại không dám nói, sợ bị từ chối. Hiện tại chạy tới cửa nhà mới nói, lại sợ cậu thấy phản cảm. Trên thực tế, tuy rằng hiện giờ tâm lý cậu không ổn, nhưng lý trí thì rất sáng suốt, mặt tình cảm cậu cũng có thể cảm nhận được. Nếu Vệ Thiên Vũ không chịu buông tay cậu, thì cậu cũng đồng ý tiếp tục với anh, tất nhiên sẽ không từ chối gặp cha mẹ anh.
Vệ Thiên Vũ nghe vậy, nhất thời vui mừng, tươi cười rạng rỡ cùng cậu xuống xe, đi đến một căn nhà bên cạnh.
Sân nhà này giống các sân khác, đều dùng thân cây làm thành hàng rào cao ngang vai, ở giữa có một căn nhà hai tầng, cũng dựng bằng gỗ, hiên nhà còn phơi vài xâu bắp trái, nhìn rất bắt mắt.
Vệ Thiên Vũ đẩy ra cửa hàng rào, kéo Lăng Tử Hàn vào sân, trực tiếp bước vào nhà.
Người dân trong núi rất thuần phác, nên cửa nhà ở đây đều không có khóa, chỉ khép hờ mà thôi.
Trong phòng rất yên tĩnh, không có bóng người.
Vệ Thiên Vũ kêu to: “Cha, mẹ.”
Lầu hai lập tức truyền đến một tiếng rất lớn, dường như có vật gì đó bị rớt xuống sàn nhà, sau đó là tiếng của một người đàn ông: “Sao bỗng dưng tôi nghe được tiếng con trai đang gọi mình nhỉ? Ảo giác sao?”
Sau đó là một giọng nữ ôn nhu: “Tôi cũng nghe thấy nè, kỳ quái.”
Vệ Thiên Vũ nhìn thoáng qua Lăng Tử Hàn đang mỉm cười, cũng hài lòng mà cười rộ lên, lần thứ hai lên tiếng kêu to: “Cha, mẹ, không phải ảo giác. Xuống lầu lẹ đi, con về nè.”
Nhất thời, liền nghe thấy tiếng nói liên tục: “Mau mau, con nó về thiệt kìa.”
Sau đó là tiếng bước chân đùng đùng xuống sàn nhà, tiếp đó là một đôi lão phu phụ xuất hiện ngay cầu thang.
Lăng Tử Hàn nhìn qua. Người đàn ông đi phía trước vẫn rất tráng kiện, tướng mạo thanh liêm, chính là viện sĩ viện công trình Trung Quốc, Vệ Trọng. Lão thái thái đi phía sau vừa nhìn là biết mang huyết thống Arab, da hơi nâu, con ngươi hơi hơi phiếm lam, mái tóc chỉ mới bạc nửa sau đầu, nhìn qua rất có tinh thần. Bà chính là nhà thực vật học, tên Trung Quốc là Ngả Toa.
Hai vị lão khoa học gia vừa nhìn thấy con mình, liền kích động chẳng khác gì những bậc cha mẹ bình thường cả.
Vệ Trọng nhanh chóng chạy xuống lầu xém chút là ngã nhào, Vệ Thiên Vũ vừa thấy liền kinh hồn bạt vía, nhanh chóng chạy lại đỡ cha mình, liên thanh nói: “Cha, cha đi chậm chút, nếu như trượt chân thì làm sao?” Sau đó cũng đưa tay đỡ lấy mẹ mình.
Vệ Trọng ôm chặt vai con mình, yên lặng nhìn khuôn mặt anh, một lát mới nói: “Tốt, tốt, chịu về là tốt rồi.”
Ngả Toa kéo tay con mình, cũng nhìn chằm chằm anh, trong mắt đã có ánh nước: “Thiên Vũ, thời gian dài không gặp con rồi, sao bỗng dưng chẳng nói gì hết lại chạy tới đây, không gọi điện trước?”
Vệ Thiên Vũ cười nói: “Lần này là đột nhiên nhớ tới muốn ghé, trước đó không có dự định. Cha, mẹ, con còn dẫn theo một người nữa.”
Vệ Trọng cùng Ngả Toa lập tức hướng mắt về phía cửa, liền thấy một người thanh niên thon gầy tái nhợt.
Vệ Thiên Vũ vẫy vẫy tay với Lăng Tử Hàn, chờ cậu tới gần, cười nói: “Cha, mẹ, em ấy là Lăng Tử Hàn, là người yêu của con.”
Lăng Tử Hàn ôn hòa chào: “Bác trai, bác gái, hai bác khỏe.”
Vệ Thiên Vũ nhìn cậu, trong mắt tràn đầy nét cười.
Hiểu con không ai bằng mẹ, vừa nhìn biểu hiện của anh, Ngả Toa liền biết vị trí của người thanh niên này trong lòng con trai mình. Bà mỉm cười tiến đến, kéo tay Lăng Tử Hàn, rộng rãi cười nói: “Tử Hàn phải không? Hoan nghênh hoan nghênh.”
Vệ Trọng cũng nhanh chóng quan sát người trong tim của con trai mình, mấy cái khác tạm thời không nói, nhưng ông vô cùng thích đôi mắt trong suốt trong trẻo kia, vì vậy bắt tay với cậu, nhiệt tình mà nói: “Thiên Vũ lớn rồi, cuối cùng cũng tìm được người mình yêu, khiến cho bác trai bác gái thở phào nhẹ nhõm.”
Vệ Thiên Vũ mặt đỏ: “Cha, cha nói vậy làm con mất mặt quá đi.”
Lăng Tử Hàn chỉ là mỉm cười, đặc biệt nhu thuận.
Ngả Toa quan tâm hỏi: “Ăn chưa vậy?”
Lúc này Vệ Thiên Vũ mới nhớ ra, vội nói: “Còn chưa ăn, để con đi làm.”
“Không cần, không cần.” Ngả Toa cười nói. “Con với Tử Hàn nói chuyện với cha đi, để mẹ đi làm.”
Vệ Thiên Vũ do dự một chút, lúc này mới nói: “Vậy được rồi, bất quá, đừng quá nhiều đồ mỡ, làm nhiều đồ chay một chút. Thân thể Tử Hàn không được tốt, phải ăn kiêng hơi nhiều.”
“Được.” Ngả Toa tỉ mỉ quan sát một chút Lăng Tử Hàn, thân thiết nói. “Sắc mặt không được tốt, phải dưỡng thân thể cho tốt mới được. Được rồi, cứ để cho mẹ, mọi người cứ ngồi uống trà một chút đi.”
Vệ Thiên Vũ hài lòng đáp ứng, lôi kéo Lăng Tử Hàn lên lầu.
Lăng Tử Hàn đi rất chậm, may mà thang lầu cũng không quằn quèo chút nào, cũng không cao lắm, cậu đi lên cũng không thấy mệt.
Lầu hai có phòng, phòng trong cùng rất lớn, ghế bành làm bằng gỗ có đệm ngồi và dựa đặt ngay ngắn ở giữa. Nhưng Vệ Thiên Vũ lại sợ nó quá cứng, Lăng Tử Hàn giờ chỉ còn lại thân thể đầy xương chịu không nổi, nên cầm lấy một đống đệm đặt lên, sau đó mới để cậu ngồi xuống.
Trong núi tương đối lạnh, nhưng trong phòng có một lò sưởi lớn, đốt lửa bằng gỗ, khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Vệ Thiên Vũ rất quen thuộc mà sắp xếp, rót nước sôi cho Lăng Tử Hàn, sau đó mới tự mình rót trà.
Vệ Trọng ngồi ở đó, nhìn dáng dấp quan tâm lo lắng của con mình đối với người thanh niên kia, khuôn mặt liền hiện nét cười. Nhìn anh pha nước trà cho mình, có chút không hiểu: “Thiên Vũ, Tử Hàn không thích uống trà à?”
“Dạ, dạ dày em ấy không tốt, không thể uống nước có tính kích thích, cà phê cùng trà đều không được, chỉ có thể uống nước sôi hay nước trái cây ấm thôi.” Vệ Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh Lăng Tử Hàn, mỉm cười giải thích.
Vệ Trọng lúc này mới gật đầu, quan tâm nhìn về phía Lăng Tử Hàn, cười nói: “Tử Hàn còn trẻ như thế, sao thân thể lại kém đến vậy, vậy phải chú ý nhiều mới được.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Là Thiên Vũ quá khẩn trương thôi, kỳ thực con cảm thấy rất khá.”
Vệ Thiên Vũ cũng không có ý định nói nhiều về bệnh tình của Lăng Tử Hàn, chỉ là ôn hòa nói: “Cẩn thận một chút luôn luôn tốt.” Sau đó liền nói việc nhà với cha mình.
Vệ Trọng hài lòng nói cho anh biết rằng năm ngoái bọn họ mới đến Mỹ thăm đứa con trai cả: “Hai đứa con của anh con quả đúng là nghịch ngợm, cũng may nói tiếng Trung khá tốt.” Ông vừa nói vừa cảm thán.
Vệ Thiên Vũ lập tức hăng hái bừng bừng hỏi tình hình hai đứa cháu trai cháu gái.
Vệ Trọng liền mở máy vi tính, cho anh xem một số tấm hình chụp ở bên đó, hai cha con vừa coi vừa cười.
Lăng Tử Hàn cầm cái chén, nhìn hai cha con hoà thuận vui vẻ, thì cũng mỉm cười.
Bữa tối rất phong phú, phần lớn nguyên liệu đều là nấm hoặc nấm hoang, cũng có không ít rau dại không biết tên, mùi vị thanh đạm mà ngon, khiến khẩu vị Lăng Tử Hàn rất tốt, ăn rất nhiều.
Vệ Thiên Vũ rất hài lòng, nhưng lại sợ cậu ăn nhiều dạ dày sẽ chịu không nổi, lại không muốn ngăn cản cậu, đã hơn năm rồi, khó có được dịp thấy cậu ăn ngon đến vậy, thực sự không muốn làm cậu mất hứng. Cứ như vậy, anh cứ lo được lo mất, nên cũng không nếm được vị gì nhiều trên bàn ăn đầy mĩ vị này.
Vệ Trọng cùng Ngả Toa thấy nét phức tạp trong ánh mắt của con mình, dường như biết anh đang suy nghĩ cái gì, không khỏi nhìn nhau bật cười.
Bọn họ không ai hỏi tình hình của Lăng Tử Hàn, chỉ thể hiện qua lời nói cử chỉ, ám chỉ rằng chỉ cần con hai người họ thích, thì bọn họ cũng sẽ thích vô điều kiện, loại thái độ này khiến Lăng Tử Hàn cảm giác rất thoải mái, không hề có chút áp lực nào.
Ăn xong cơm tối, bọn họ hàn huyên hai câu, Lăng Tử Hàn liền cảm thấy mệt mỏi.
Vệ Thiên Vũ rất hiểu tình hình thân thể cậu, lập tức dẫn cậu đến phòng ngủ của mình. Hàng năm anh có thể có dịp tới thăm cha mẹ, có dài có ngắn, cho nên đây là phòng cố định của anh.
Căn phòng này rất giản đơn ngăn nắp sạch sẽ, sàn nhà sáng bóng, gần cửa sổ có một cái giường lớn, trên tường có hệ thống sưởi hơi nhiệt điện đang mở khiến phòng rất ấm áp. Vệ Thiên Vũ lấy đệm chăn từ trong tủ ra trải lên giường, sau đó đặt hai cái gối sạch lên, ôn nhu nói với Lăng Tử Hàn: “Em đi ngủ trước đi, anh nói chuyện với cha mẹ chút nữa đã.”
Lăng Tử Hàn gật đầu.
Vệ Thiên Vũ lại dẫn cậu đi toilet, nhanh nhẹn pha nước nóng cho cậu, giúp cậu rửa mặt, sau đó nhìn cậu cởi đồ đi ngủ, lúc này mới đóng cửa, tắt đèn, ra ngoài.
Xuống lầu, Ngả Toa cười nói: “Thiên Vũ, mẹ thấy con yêu cậu ta yêu đến khắc cốt luôn rồi.”
Vệ Trọng cười ha hả: “Tuổi con cũng không còn nhỏ, nếu tìm được đối tượng tình đầu ý hợp, sao không nghĩ đến việc kết hôn.” Tuy rằng là cha, nhưng thái độ của ông với con mình cũng rất lý trí thông suốt.
“Con rất muốn kết hôn với em ấy.” Vệ Thiên Vũ thở dài. “Nhưng lần này em ấy bệnh rất nặng, không muốn liên lụy đến con, nên con cũng không thể miễn cưỡng em ấy. Chờ em ấy hết bệnh rồi tính đến chuyện kết hôn sau vậy.”
Ngả Toa suy nghĩ một chút, thân thiết mà nói: “Cậu ta còn trẻ, bệnh gì mà nặng vậy? Khiến cho cả người hư nhược mệt mỏi đến vậy, chẳng tốt tí nào.”
Vệ Trọng đưa tay ra ngăn bà lại: “Thiên Vũ, chuyện của con, con tự quyết định đi, nói chung, cha mẹ chỉ hy vọng con cảm thấy vui vẻ.”
“Con biết, cám ơn cha mẹ.” Vệ Thiên Vũ cười đến khoái trá. “Có thể ở bên cạnh em ấy, con cảm thấy rất vui vẻ.”
“Vậy là tốt rồi.” Vệ Trọng cười gật đầu. “Nào, đến đây, Thiên Vũ, chúng ta lên lầu đánh cờ, sau đó con nghỉ ngơi. Ngày mai, các con có thể đến đào nguyên hoa hồng của mẹ con, đó là nơi mẹ con hướng dẫn nông dân làm vườn đó. Trồng bằng giống mới, hàng năm công ty nước hoa đều thu mua toàn bộ dùng làm nước hoa. Hiện tại, mọi người ở đây đều có thể sống qua ngày, cha mẹ cảm thất rất vui.”
“Tốt, tụi con nhất định sẽ đi.” Vệ Thiên Vũ cao hứng, nhẹ nhàng theo cha lên lầu.
Hai cha con sắp bàn cờ, chơi vài bàn mới đã ghiền.
Đợi cha mẹ ngủ hết, Vệ Thiên Vũ kiểm tra rồi cửa sân cùng cửa sổ trong nhà, sau đó mới tắt đèn đại sảnh, bước vào phòng mình.
Lăng Tử Hàn ngủ rất say. Tiếng nước chảy róc rách ở bên sông giữa núi rừng tựa như một khúc nhạc nhẹ êm ái giúp cậu không gặp ác mộng.
Kỳ thực, mỗi đêm Vệ Thiên Vũ đều ngủ bên cạnh cậu, ban ngày cũng bên cạnh, vô thì vô khắc luôn chăm sóc cho cậu, khiến bóng đêm luôn ăn mòn trong tiềm thức của cậu làm cậu luôn thấy đại não hỗn loạn bất kham dần dần ổn định biến mất. Hiện tại, số lần bị quỷ mị tập kích trong những giấc mơ cũng đã giảm nhiều, khoảng cách xuất hiện ác mộng cũng càng lúc càng xa, khiến trạng thái tinh thần cùng thân thể dần có chuyển biến tốt đẹp.
Lúc này, cậu đang nằm trong bóng tối, nghe tiếng chim đêm vang vọng ngoài cửa sổ, quanh quẩn trong sơn cốc, khiến cho người ta cảm thấy yên tĩnh an bình.
Vệ Thiên Vũ nhẹ nhàng bước vào phòng. Anh không bật đèn, vừa cởi đồ vừa nghe tiếng hít thở của Lăng Tử Hàn, trong lòng đầy thương tiếc cùng vui sướng.
Anh vén lên chiếc chăn bông vải dệt thủ công, cảm thấy rất ấm áp. Hoa văn thô ráp vuốt ve da thịt của anh, khiến cho anh cảm thấy rất kiên định. Anh từ từ tiến sát lại gần Lăng Tử Hàn, đưa tay mày mò, ôm lấy thắt lưng cậu.
Lăng Tử Hàn di chuyển, gối đầu lên vai anh, mơ mơ màng màng hỏi: “Anh về rồi à?”
“Ừ.” Vệ Thiên Vũ hài lòng trả lời, hôn lên mặt cậu.
Lăng Tử Hàn khoái trá mỉm cười, hàm hồ hỏi: “Chỗ này gọi là gì?”
Vệ Thiên Vũ nhẹ giọng đáp: “Đào nguyên.”
Lăng Tử Hàn lẩm bẩm một câu “Chỗ tốt.” Lập tức lại ngủ say.
Vệ Thiên Vũ nhẹ nhàng cười, ôm thân thể gầy yếu của cậu, dần dần ngủ say trong khí tức hoà thuận vui vẻ.
HẾT PHẦN
Mục lục
PHẦN
Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Lúc Lăng Tử Hàn mở mắt thì trời đã sáng choang.
Cậu ngây ngốc một chút, kéo rèm cửa sổ bằng vải lam ra, ôm chăn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sườn núi tựa như thảm cỏ xanh trải dài trước mặt, bụi cỏ ướt sũng, thỉnh thoảng có những chú chim nhỏ đầy màu sắc bay ngang qua.
Thế nhưng, phong cảnh mỹ lệ này vẫn không thể nào tác động đến trái tim đã bị bóng đêm ăn mất của cậu. Cậu không nói cho bất kì người nào biết, Lăng Tử Hàn trong sáng khỏe mạnh lúc trước đã chết ở Cung Đảo rồi, hiện tại, cậu chỉ là một Quỷ Hồn.
Lý trí cậu luôn nhắc nhở cậu rằng, chỉ là tâm lý cậu bị tổn hại mà thôi, trị khỏi sẽ không suy nghĩ như vậy nữa, thế nhưng, đau đớn cùng hỗn loạn khó chịu đã phá hủy đi ý chí, sâu trong nội tâm cậu, vẫn đều có những uể oải cùng mờ mịt không muốn người khác biết. Từ khi tỉnh lại ở bệnh viện tới nay, cậu luôn trầm mặc, không muốn xa cách người khác, nhưng cũng không muốn nói, thế nhưng từ người thân đến người yêu đều luôn quan tâm chăm sóc khiến cậu không thể nào trốn tránh.
Cậu khe khẽ thở dài, nằm thẳng trên giường, thả lỏng toàn thân. Nằm ngây ngốc mình như vậy khiến cậu thấy rất dễ chịu. Ngay cả căn phòng ở đây cũng đều tràn ngập phong vị nguyên thủy, không có hệ thống quản chế nhất cử nhất động của cậu, khiến cậu ngay cả ánh mắt cũng phải luôn điều chỉnh cho đúng mực, một phút cũng không dám thả lỏng.
Chẳng biết qua bao lâu, Vệ Thiên Vũ lặng lẽ đẩy ra cửa phòng đi đến. Thấy Lăng Tử Hàn đã tỉnh ngủ, anh vội vã cúi người vuốt nhẹ mặt cậu, xác nhận cậu không phát sốt, lúc này mới yên tâm mà nhẹ giọng hỏi: “Sao rồi? Ngủ ngon không?”
“Ừ, rất ngon.” Lăng Tử Hàn chậm rãi ngồi dậy.
Vệ Thiên Vũ vội vã lấy quần áo giữ ấm đặt sẵn trên ghế cạnh giường đưa cho cậu, nhìn cậu mặc vào, sau đó mặc thêm áo lông cùng quần vải thô.
Lăng Tử Hàn đã quen thấy anh nhìn chằm chằm vào cậu rồi, nét mặt vẫn rất bình thường, mặc xong quần áo thì liền rửa mặt, sau đó theo anh xuống lần một ăn sáng.
Trong phòng không có ai, Lăng Tử Hàn uống một hớp sữa bò rồi hỏi anh: “Hai bác đâu rồi?”
“Đến ruộng hoa rồi.” Vệ Thiên Vũ múc cho cậu một chén cháo hạt sen loãng đang ngào ngạt hương thơm. “Chờ em ăn xong chúng ta đến đó tham quan một chút.”
Lăng Tử Hàn gật đầu.
Cơm nước xong, Vệ Thiên Vũ tìm thêm một chiếc áo ba-đờ-xuy lông dê ấm bảo cậu mặc vào, lại quàng thêm một chiếc khăn cổ, sau đó mới cùng cậu ra khỏi cửa.
Lăng Tử Hàn không có phản đối. Cậu trầm mặc, nhưng cũng không quá tùy ý. Cậu biết trong núi rất lạnh, nếu như bị cảm thì coi như đả kích trí mạng với cơ thể mình.
Vệ Thiên Vũ lái xe, đi theo con đường núi tới phía trước, chạy qua hai đỉnh núi đứng song song nhau, hàng cây xanh thẳm với phong cảnh tuyệt hảo tựa như hành lang dọc hai bên, mở ra con đường sáng trước mắt.
Ngay đồng ruộng mênh mông vô bờ là từng ruộng hoa hoa lớn trải dài. Những đóa hoa diễm lệ rực rỡ này tựa như đang chào đón bọn họ, cảnh sắc đẹp, hương hoa thơm ngát bao bọc cả người khiến bất kì ai bước vào cũng không muốn rời khỏi đó.
Lăng Tử Hàn xuất thần nhìn ruộng hoa trước mặt. Có rất nhiều loại hoa hồng, từng đóa màu vàng cùng màu trắng chập chờn trong gió, nhưng cũng quá đặc biệt, cho đến khi cậu nhìn thấy các đóa màu xanh da trời, màu xanh lá và màu đen, Lăng Tử Hàn mới giật mình, không khỏi mở to mắt ra.
Vệ Thiên Vũ dường như biết cậu đang nghĩ gì, vừa chạy xe chậm lại vừa giải thích: “Những hoa này đều đã được chuyển gen. Kỳ thực, hoa hồng dại màu nào cũng có cả, chỉ là ngoại trừ hồng sắc, hoàng sắc cùng bạch sắc ra thì những màu khác khó hình thành hơn, cho nên mọi người ít khi nào thấy qua. Mẹ anh sưu tập các gen của các loại hoa hồng, chiết cây cấu gen với hoa đỗ quyên núi, đợi thêm hệ thì sẽ có được những hoa này, sau đó mẹ sẽ đem nó ra trồng ở ruộng hoa. Thế nào? Có đẹp không?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu.
Vệ Thiên Vũ hăng hái mà nói: “Những hoa này không chỉ đẹp, mà còn có hương thơm đặc biệt, hơn nữa rất lâu không tan, cho nên các công ty chế tạo nước hoa hàng hiệu trên thế giới đều rất muốn mua chúng làm nguyên vật liệu.”
Lăng Tử Hàn biết, khu này lúc trước là khu nghèo khó, cuộc sống của người dân rất nghèo khổ, hôm nay thấy được các ruộng hoa lớn, có thể suy đoán được, thu nhập của người dân nhất định đã tăng, dù sao giá trị của mẫu hoa hồng cao hơn nhiều so với mẫu cải trắng.
Cậu nhẹ giọng nói: “Mẹ anh thật giỏi.”
“Đúng vậy.” Vệ Thiên Vũ đồng ý. “Đầu óc mẹ anh rất linh hoạt, anh với anh của anh đều thấy mặc cảm vì điều đó.”
Lăng Tử Hàn lúc này mới nhớ tới: “Đúng rồi, anh còn một người anh nữa phải không? Sao trước đây không nói cho em biết?”
Vệ Thiên Vũ suy nghĩ một chút, cười nói: “Hình như trước đây anh chưa bao giờ nói tới người nhà của anh nhỉ? Em cũng chưa nói cho anh biết người nhà của em cho anh biết mà, cha em thì là tình cờ mà anh mới biết đó thôi.”
Lăng Tử Hàn bị anh chọc cười.
Vệ Thiên Vũ cười nói: “Nhà anh có hai anh em, ảnh lớn hơn anh tuổi, công tác tại Mỹ, là một nhà thiên văn vật lý học, rất hứng thú tìm kiếm người ngoài hành tinh.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười hỏi: “Vậy có tìm được gì không?”
“Hình như có nói qua là thu được không ít sóng điện từ người ngoài hành tinh, hiện đang dịch thuật.” Vệ Thiên Vũ nhún vai. “Anh hỏi ảnh rốt cục trên địa cầu có người ngoài hành tinh thật hay không, ảnh nói có khả năng là có, chỉ bất quá bây giờ không có căn cứ chính xác mà thôi. Em biết không, kỳ thực khoa học gia cũng chẳng khác mấy nghệ thuật gia lắm đâu, đều là những người biết cách nói năng khiến người khác câm nín. Nên mỗi lần nghe ảnh nói thì anh cũng chỉ biết im lặng nghe mà thôi.”
Lăng Tử Hàn cười gật đầu.
Rất nhanh, bọn họ liền thấy có vài người đang đứng một chỗ trên đồng ruộng, trong đó có Vệ Trọng cùng Ngả Toa đầu đầy tóc bạc, bọn họ đang đứng cùng một số người dân mặc trang phục địa phương, hình như đang thảo luận gì đó.
Vệ Thiên Vũ dừng xe ven đường, cùng Lăng Tử Hàn bước xuống chậm rãi đi tới đó.
Gió trong mang hương quê thổi tới, hòa cùng với hương hoa thấm tận ruột gan.
Vệ Trọng thấy hai người họ, mỉm cười hiền hòa: “Các con tới vừa lúc. Thiên Vũ, thiết bị bơm nước cùng hệ thống tưới ở đây đã cũ lắm rồi, nên khiến lượng nước cung cấp thường không đủ lắm, có thể cải tiến lại được hay không?”
“Dạ, để con xem.” Vệ Thiên Vũ vừa nghe lập tức hiểu, đi tới phía trước, theo chân người dân đi xem thiết bị cùng hệ thống của họ.
Lăng Tử Hàn mặc áo ba-đờ-xuy màu đen, thân hình có vẻ đặc biệt thon dài, quàng thêm một khăn quàng cổ màu xám, khiến khuôn mặt tái nhợt có chút nhỏ gầy, phía sau lưng cậu là dãy ruộng hoa muôn màu, khiến cậu càng thêm tiêu trí không giống người thường.
Ngả Toa nhìn cậu, nhất thời đau lòng, quan tâm mà hỏi thăm: “Có lạnh lắm không?”
Lăng Tử Hàn lắc đầu, mỉm cười nói: “Thiên Vũ chỉ hận không thể biến con thành một con gấu lớn mà thôi, làm sao mà lạnh được?”
Ngả Toa nghe cậu nói xong liền cười: “Với thân thể của con, dù thế nào cũng không biến con thành gấu được đâu.”
Người dân bên cạnh nhiệt tình mà hỏi thăm: “Vệ lão sư, Ngả lão sư, anh trai này là người thân của hai vị sao?”
Vệ Trọng mở miệng nói: “Ừ, con tôi.”
Lăng Tử Hàn rất có lễ phép cười cười với mọi người.
Mấy người dân ở đó lập tức vây quanh cậu, thất chủy bát thiệt mà nói: “Cậu ta thật đẹp trai nha.”
“Đúng vậy, nào, hôm nay đến nhà tôi ăn cơm đi.”
“Đúng vậy, nếu không chúng tôi lên núi bắt một con cửu vĩ hồ, nướng cho cậu ăn.”
“Đúng vậy, tôi lập tức lấy súng săn, nếu không bắt được cửu vĩ hồ thì bắt một con lợn rừng cũng được. Đều là món ăn thôn quê, người thành phố các cậu ít khi nào ăn, nên ở đây ăn thử đi.”
Lăng Tử Hàn nghe được vài câu, càng hoảng sợ, nhanh chóng nói: “Không, không, tôi ăn chay.”
Ngả Toa cũng giúp cậu giải vây: “Đúng vậy, thằng nhóc này thích ăn mấy món sơn dã của chúng ta hơn là mấy cái lợn rừng.”
Mấy người dân nó nghe xong liền cười haha: “Ăn rau dại thì quá dễ. Trên núi chúng tôi có rất nhiều rau dại có thể ăn lắm, cậu nhất định sẽ thích. Đi thôi, về nhà chúng tôi đi, lập tức lên núi hái, rất tươi đó.”
Lăng Tử Hàn nhìn về phía Vệ Trọng cùng Ngả Toa, biểu thị ý để họ quyết định, cậu không có ý kiến.
Vệ Trọng rất thích người thanh niên sạch sẽ, đặc biệt nhu thuận khả ái này, cảm thấy con mình lớn hơn cậu ta rất nhiều, sợ rằng sẽ ăn hiếp cậu, nên quyết định phải thương yêu cậu hơn mới được.
Tuy rằng đã ở chung với người dân ở đây nhiều năm, đã rất thân quen, nhưng nhớ lại hồi sáng con mình có nói, đứa nhóc này dạ dày không tốt, ăn uống nhất định phải sạch sẽ, không thể có bất luận gia vị mang tính kích thích nào cả, mà người dân ở đây thì ít khi nào chú ý mấy cái đó, nấu ăn thường bỏ thêm nhiều tỏi hay ớt, mà bản thân cũng không thể yêu cầu họ làm theo khẩu vị của cậu được, như vậy không tiện lắm, mà cậu ăn không được thì sợ họ hiểu lầm, cho rằng cậu ghét bỏ bọn họ, nên hành động không tốt. Nghĩ như vậy ông liền cười nói: “Mọi người không cần khách khí, nó vừa mới ăn xong, bây giờ chưa đói bụng đâu. Buổi tối chúng tôi về nhà ăn, không cần phiền mọi người. Tụi nó còn ở đây mấy ngày nữa lận, sau này còn nhiều thời gian, không cần gấp.”
Mấy người dân ở đây rất tôn thờ hai vợ chồng họ, nghe ông nói thế, họ cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ là cười rồi phất tay chào Lăng Tử Hàn, bảo cậu khi nào rảnh ghé chơi, sau đó tiếp tục thảo luận với Ngả Toa.
Lăng Tử Hàn một người chẳng có việc gì làm, liền chậm rãi tản bộ trên đường đê của bờ ruộng, nhìn ruộng hoa trước mặt. Trên đầu là bầu trời xanh trong, không gợn chút mây, ánh nắng dịu nhẹ, khiến không khí thêm khô mát.
Vệ Trọng quan tâm không đi cùng cậu, để cậu tự do tản bộ, chỉ là giúp đỡ Ngả Toa trả lời mấy vấn đề của mọi người, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên coi cậu, chỉ là cảm thấy thân ảnh của cậu nhìn qua rất cô độc, khác hẳn với con trai mình, vừa nhìn là biết nó đang chìm đắm trong tình yêu. Đứa trẻ kia dường như siêu thoát hồng trần, những ruộng hoa sặc sỡ này dường như không vướng được tới người cậu.
Ngả Toa cũng đã nhìn ra, nói chuyện với mọi người xong, liền đi tới cạnh Vệ Trọng, cùng hướng mắt nhìn thân ảnh tịch mịch cao ngất đằng xa, nhẹ giọng nói: “Ông thấy sao? Thằng nhỏ này nhìn qua chẳng thấy có chút vui vẻ gì cả, chẳng lẽ nó không muốn ở bên cạnh con mình?”
“Không giống.” Vệ Trọng lắc đầu. “Lúc nó ở bên cạnh Thiên Vũ nhìn qua rất hòa hợp. Hơn nữa, con mình cũng không phải dạng người thích ép buộc người khác, nếu nó thật sự không muốn, chẳng lẽ Thiên Vũ có thể ép buộc hay sao?”
“Đúng vậy.” Ngả Toa thở dài. “Tôi thấy Thiên Vũ thật sự rất lo lắng cho nó, mà nó cũng rất nghe lời Thiên Vũ, nhìn biểu hiện cũng rất tốt, thế nhưng sao tôi lại cảm thấy hình như nó không được vui?”
Vệ Trọng nhẹ giọng nói: “Có lẽ do bị bệnh quá lâu, tâm tình không tốt lắm. Không phải con mình cũng có nói, lần này chủ yếu là dẫn nó đi khuây khỏa hay sao?”
“Ừ, có lẽ là vậy.” Ngả Toa gật đầu. “Khó có dịp con mình đưa người nó yêu tới, mà nó cũng đồng ý theo Thiên Vũ lại đây, coi như chúng ta giúp con mình chăm sóc nó, làm cho nó thấy vui đi.”
“Ừ.” Vệ Trọng vỗ vỗ tay bà, cười. “Nó là một đứa tốt, con mình có thể tìm được một người bạn đời như thế, quả thật là may mắn.”
Ngả Toa cũng cười. Hai người lão nhân cùng nhìn người thanh niên trẻ tuổi kia đang từng bước tản bộ, trong mắt tràn đầy thương tiếc.
Buổi chiều, Vệ Thiên Vũ trở về tìm Lăng Tử Hàn, đưa cậu lên xe, sau đó đi đón cha mẹ mình, cùng nhau về nhà.
Khuôn mặt Lăng Tử Hàn càng lúc càng trắng. Vệ Thiên Vũ có chút lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn cậu, sau đó cũng không quan tâm đến việc cha mẹ mình đang ngồi ghế sau, liền đưa tay đặt lên trán cậu, xem cậu có phát sốt hay không.
Lăng Tử Hàn mệt mỏi nhẹ giọng nói: “Em không sao, anh lái xe đi.”
Vệ Thiên Vũ nghĩ cậu đang sốt nhẹ, cũng không dám lơ là, chỉ có thể nhấn mạnh chân ga, chạy thẳng về nhà.
Nhanh chóng nhảy xuống xe, Vệ Thiên Vũ chạy qua bên kia, dự định bế Lăng Tử Hàn. Nhưng Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng đẩy anh ra, cười cười: “Không cần khẩn trương như thế, em tự đi được.”
Vệ Thiên Vũ ngẩn ra, lập tức biết cậu không muốn tỏ ra quá yếu đuối trước mặt cha mẹ anh, lúc này mới nhớ tới những hành động nãy giờ của anh đã bị cha mẹ nhìn thấy, khuôn mặt liền có chút đỏ, quay đầu lại nhìn cha mẹ mình.
Vệ Trọng cùng Ngả Toa đều hiền lành cười, ý bảo anh cứ đi lo cho Lăng Tử Hàn. Vệ Thiên Vũ hài lòng gật đầu, cùng Lăng Tử Hàn bước vào nhà.
Bước chân Lăng Tử Hàn không vững lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng ổn định, tự mình đi vào. Cậu do dự chốc lát, dường như muốn trực tiếp lên lầu nghỉ ngơi, nhưng lại sợ thất lễ với cha mẹ anh, nên đứng lại trong đại sảnh đợi.
Vệ Thiên Vũ ôm thắt lưng cậu nói: “Nghỉ ngơi trước đi, cha mẹ anh rất rộng rãi, hiện tại cũng biết em không khỏe, sẽ không hiểu lầm em đâu. Ở chỗ này em không cần quá giữ lễ tiết đâu, nếu không anh sẽ hối hận khi mang em tới đây đó.”
“Đúng vậy.” Vệ Trọng cười nói phía sau bọn họ. “Tử Hàn, con cứ đi nghỉ trước đi. Tới đây rồi thì cứ coi đây là nhà mình, không cần quá khách khí, nếu con như vậy sẽ là quá khách khí đó.”
Vẻ mặt Lăng Tử Hàn ủ rũ, quay đầu lại cúi thấp người chào vị lão nhân đang mỉm cười hiền hòa, không cố chống cự mình nữa, để cho Vệ Thiên Vũ đỡ mình lên lầu.
Cởi quần áo nằm xuống giường xong, cậu dần trầm tĩnh lại, lúc này mới thở phào một cái. Rốt cục không cần kiên trì nữa, cậu cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Vệ Thiên Vũ rất bận rộn, múc cho cậu một chén cháo gà nóng, đúc cậu ăn xong, cho cậu uống nước, cho cậu uống thuốc, sau khi làm xong hết, anh mới bưng một chậu nước ấm tới, chuẩn bị rửa mặt cho Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn rất băn khoăn, kiên trì muốn tự mình làm, vừa rửa vừa nói với anh: “Thiên Vũ, ở bên em, thực sự làm liên luỵ anh quá nhiều rồi. Cha mẹ anh nhìn thấy, nhất định là rất đau lòng?”
“Đừng nghĩ bậy, người mà họ đau lòng là em đó.” Vệ Thiên Vũ ôn nhu cười, chờ cậu rửa xong, liền bưng chậu nước ra ngoài.
Lăng Tử Hàn cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cũng càng thêm buồn ngủ, liền nằm trên giường, nhắm hai mắt lại.
Vệ Thiên Vũ bước nhẹ vào phòng, mở hòm thuốc, lấy ra lọ thuốc nhỏ cùng kim tiêm, thành thạo rút thuốc trong lọ vào kim, sau đó tiêm vào tĩnh mạch cậu, cuối cùng mới hoàn toàn yên tâm.
Lăng Tử Hàn đã sớm quen với việc mỗi ngày phải tiêm, uống thuốc, nên lúc này con mắt không hề động, chỉ yên tĩnh nằm, rất nhanh liền ngủ say.
Ngả Toa cùng Vệ Trọng thấy con mình chạy tới chạy lui, cứ liên tục từ trên xuống dưới, nhịn không được muốn tới giúp anh, thì đã thấy anh đang tiêm thuốc cho cậu, sau đó thấy anh bỏ tiêm và thuốc vào trong một hòm thuốc tinh xảo liền không tới hỗ trợ nữa. Hai người họ đứng đó, trong lúc nhất thời nét mặt đều có chút phức tạp.
Vệ Thiên Vũ quay người lại thấy cha mẹ đứng ngay cửa. Anh có kinh ngạc, lập tức dò xét tình huống Lăng Tử Hàn, sau đó lặng yên không một tiếng động đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Cha, mẹ, có việc gì sao?” Anh nhẹ giọng hỏi.
Ngả Toa đưa tay vuốt nhẹ mặt anh, cúi đầu nói: “Mới một năm không gặp, sao con lại gầy thế này.”
Vệ Thiên Vũ ôn nhu cười nói: “Mẹ, con không sao.”
Vệ Trọng đứng ở một bên, cười nói: “Đúng vậy, khí sắc Thiên Vũ rất tốt, bà đừng quá lo lắng.”
Ngả Toa là nhà khoa học, không phải là một thôn phụ không có trí thức, lúc này tuy rằng tình mẫu tử nổi lên, cũng vẫn có lý trí bình tĩnh, nghe vậy cũng cười: “Tôi biết Thiên Vũ sinh long hoạt hổ rồi, không có vấn đề gì, chỉ là thấy con mình gầy đi, có chút đau lòng thôi. Được rồi, Thiên Vũ, làm xong hết việc rồi, ăn cơm đi thôi.”
Vệ Thiên Vũ kinh ngạc hỏi: “Cha mẹ chưa ăn sao?”
“Coi con nói gì kìa.” Ngả Toa ra vẻ mất hứng. “Khó có được dịp con mình về nhà, cha mẹ không đợi con mà lại ăn trước sao?”
Vệ Thiên Vũ nhanh chóng kéo tay Ngả Toa, cười nói: “Đúng đúng, là con hồ đồ, nói lung tung, mẹ đừng nóng giận, đi thôi, con cùng hai người ăn.”
Bữa tối rất phong phú, đều là Ngả Toa làm, trên núi có gà rừng, dưới sông có cá tuyết, còn có không ít món bằng rau dại, nấm dại, đều là những món ngon trong thành phố khó mà ăn được.
Vệ Thiên Vũ vừa ăn vừa nói: “Cha mẹ, cuộc sống của hai người quả thật khiến người khác ước ao đó nha, hoàn cảnh ưu mỹ, không ô nhiễm, lại có ruộng hoa lớn, cực kỳ phiêu lượng, giúp cho dân bản xứ thoát khỏi nghèo khó, làm giàu, đều là việc tốt khó đếm được, uống nước chảy ra từ núi tuyết, ăn những món quý trong núi, thực sự là cuộc sống thần tiên nha.”
Vệ Trọng cười nói: “Nếu con thích thì ở lại lâu hơn chút đi.”
“Đúng vậy.” Ngả Toa thỏa mãn nhìn con trai mình ăn uống ngon miệng. “Gần đây công việc có gì gấp gáp không, có thời gian rảnh không, có thể ở lại đây được bao lâu?”
Vệ Thiên Vũ suy nghĩ một chút: “Con còn tháng nghỉ phép, nếu như bệnh tình Tử Hàn không có gì biến đổi, thì có thể ở lại đây một tháng.”
“Thật sao? Vậy thật tốt quá.” Ngả Toa cao hứng gấp một cái chân gà rừng bỏ vào chén con mình. “Các con ở lại đây lâu, mẹ làm nhiều đồ ăn hơn, tẩm bổ cho Tử Hàn.”
Vệ Trọng nhìn dáng dấp hài lòng của con trai, cũng biết là anh đang vui vẻ. Thằng con này của ông rất thông minh, tâm linh, khéo tay, tính cách ngoài mềm trong cứng, vợ chồng họ luôn yêu thương anh, nhưng cũng không quá khắc khe với anh, luôn thông tình đạt lý ủng hộ sự lựa chọn con đường đi riêng của anh. Giờ anh trở thành một cố vấn an toàn internet, không giống như truyền thống từ trước tới giờ của Vệ gia, theo con đường khoa học, nhưng bọn họ cũng không ngăn cản. Hiện tại, thấy anh yêu một người đến vậy, Vệ Trọng cũng có chút lo lắng cho anh.
“Thiên Vũ, rốt cục Tử Hàn bị bệnh gì vậy?” Vệ Trọng nhỏ nhẹ mà hỏi thăm. “Cha thấy tuổi nhỏ vậy mà bệnh lại như thế, không tốt chút nào. Hơn nữa, cha luôn cảm thấy tâm lý của nó có chút vấn đề, có phải có chứng tự kỷ hay không?”
“Đúng vậy, mẹ cũng thấy vậy đó.” Ngả Toa thở dài. “Bệnh của nó chữa được không vậy?”
“Đương nhiên có thể, chỉ là cần thời gian mà thôi.” Vệ Thiên Vũ ngẩng đầu lên, nét mặt đầy kiên định nhìn cha mẹ mình. “Dù thế nào đi nữa, con vẫn sẽ ở bên cạnh em ấy.”
Vệ Trọng vội vã xoa dịu anh: “Yên tâm, Thiên Vũ, cha mẹ không muốn chia cách tụi con, chỉ hy vọng có thể giúp con mà thôi.”
“Đúng vậy, con đừng khẩn trương. Nào, uống chút canh đi. Này, đừng dừng đũa chứ, tiếp tục ăn đi.” Ngả Toa từ ái cười, không ngừng gắp thức ăn vào chén con mình. “Thằng bé đó cả cha và mẹ đều thấy thích, không phản đối chuyện của tụi con. Bất quá, nếu nó bị tự kỷ, việc này cũng không nhỏ, cha mẹ muốn giúp con để nó mau khỏe lại.”
Vệ Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, cao hứng mà nói: “Cám ơn cha mẹ.” Sau đó lại tiếp tục ăn.
Sắc trời dần tối, bên ngoài chợt có mưa rào, trong phòng tình cảm ấm áp hoà thuận vui vẻ. Ba người Vệ gia khó có dịp đoàn tụ, ngồi xem TV, thỉnh thoảng cười nói, cảm thấy rất hài lòng.
Trên lầu, bỗng nhiên Lăng Tử Hàn bị ác mộng kéo tới làm bừng tỉnh, liền mở mắt ra trong bóng đêm.
HẾT PHẦN
Mục lục
PHẦN
Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Sáng sớm, khi Vệ Thiên Vũ tỉnh lại, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Tối qua tuy anh ngủ rất khuya, nhưng giấc ngủ lại rất ngon. Ngồi nói chuyện với cha mẹ gần nửa ngày, sau đó lại nói chuyện với anh trai mình ở Mỹ qua internet. Nhìn khuôn mặt tươi cười của chị dâu qua webcam, lại nghe thấy tiếng hét chói tai của bọn nhóc, anh giống như cha mẹ vậy, cảm thấy rất hạnh phúc. Lúc về phòng thì cũng hơn nửa đêm rồi.
Lăng Tử Hàn nằm nghiêng người, mặt hướng về phía tường. Vệ Thiên Vũ nằm xuống ngủ, vẫn theo thói quen cẩn thận ôm lấy thắt lưng thon gầy của cậu, cảm giác được người Lăng Tử Hàn có chút run lên, nhưng sau đó không cử động nữa. Anh thỏa mãn cứ vậy ôm lấy cậu, nhanh chóng ngủ say.
Một đêm không mộng mị, khi mở mắt ra thì trời đã sáng bừng.
Anh vẫn ôm Lăng Tử Hàn từ phía sau, dường như hai người cứ như vậy ngủ cả đêm, không hề đổi tư thế. Vệ Thiên Vũ lấy lại phản ứng, có chút vội vàng. Anh sợ Lăng Tử Hàn cứ nằm một chỗ như vậy, thân thể sẽ đau, lập tức cử động, cẩn thận đỡ người Lăng Tử Hàn nằm thẳng lại.
Lăng Tử Hàn vốn vẫn đang nhìn cửa sổ, lúc này liền nhắm hai mắt lại, sau đó mới mở, dường như vừa tỉnh ngủ. Một đêm đầy ác mộng tràn đầy sợ hãi, hầu như cậu không hề ngủ, hiện tại đầu khớp xương cả người đều đau. Cậu chậm rãi thả lỏng người ra, nhưng khuôn mặt vẫn không thể hiện chút khó chịu nào, vẫn an tĩnh như thường.
Vệ Thiên Vũ quan sát cậu một chút, thấy sắc mặt cậu so với đêm qua còn tệ hơn, trán thể hiện rõ sự ủ rũ, không khỏi ngẩn ra: “Tử Hàn, em thấy sao rồi?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười với anh: “Đừng nóng vội, không phải em phát sốt đâu, chỉ là có chút mệt mỏi rã rời”
“À.” Lúc này mới Vệ Thiên Vũ mới yên tâm, nhưng vẫn xoay người xuống giường, nhanh chóng lấy thiết bị y tế ra kiểm tra cho cậu.
Các hạng mục cùng chỉ số sinh lý của Lăng Tử Hàn cũng không có khác thường gì lớn, tuy rằng rất không khỏe mạnh, nhưng không khác gì với tình hình lúc trước cho lắm, không có biến đổi gì nhiều, nên Vệ Thiên Vũ cũng không lo lắng gì nhiều nữa. Anh đưa mắt nhìn bên ngoài, sau cơn mưa khiến không gian mang chút cảm giác ẩm ướt, bầu trời xanh có chút u ám, cây cỏ chung quanh đều là màu xanh thẫm khiến tâm tình con người có chút buồn.
Suy nghĩ chốc lát, anh leo lên giường ôm lấy Lăng Tử Hàn, ôn nhu mà nói: “Ngủ thêm chút nữa đi, có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?”
Lăng Tử Hàn không hề thấy đói, gác đầu lên vai anh, nhẹ nhàng cười: “Hôm nay anh không đi phụ mấy người dân kia sao?”
“Vốn định đi ấy chứ.” Thanh âm Vệ Thiên Vũ rất nhẹ. “Bất quá, tình hình hôm nay của em không tốt lắm, anh cùng em ở nhà nghỉ ngơi, ngày mai rồi đi.”
“Vậy không tốt lắm đâu, như thế chẳng phải là thất tín hay sao?” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Em không sao, anh đi đi. Nếu không thì em đi với anh.”
“Như vậy sao được? Tối qua trời mưa nên hôm nay rất lạnh, em không thể ra ngoài, rất dễ cảm lạnh.” Vệ Thiên Vũ nhịn không được hôn tóc cậu, nhẹ nhàng nói. “Không sao, ngày mai anh sẽ nói với họ sau, người dân ở đây ai cũng rất chất phác, họ sẽ hiểu cho anh mà. Hơn nữa, hôm qua mưa như vậy, không sợ hôm nay thiếu nước đâu, chậm ngày cũng không có vấn đề gì.”
Lăng Tử Hàn cười khẽ: “Anh quên là khí trời trên núi rất thất thường à, hơn nữa km lại khác hẳn nhau, sợ ở đây mưa nhưng bên kia chưa chắc có mưa. Anh nên đi đi, em thật sự không có việc gì.”
Vệ Thiên Vũ biết cậu không muốn liên lụy anh, ảnh hưởng cuộc sống cùng công tác bình thường của anh, mà anh cũng không muốn cậu có cảm giác như vậy, nên sảng khoái nói: “Vậy được rồi, hai chúng ta cùng đi. Bất quá, em phải ngồi trong xe, không cho phép xuống xe, hiểu không?”
Lăng Tử Hàn khẽ gật đầu: “Được, nghe lời anh.”
Môi cậu hiện lên nụ cười mỉm. Hiện tại Vệ Thiên Vũ cũng không giống như lúc trước luôn cẩn thận dè dặt cậu, thỉnh thoảng cũng sẽ bá đạo mệnh lệnh cho cậu, khiến cậu rất khoái trá.
Hôm nay ngoài trời rất lạnh, đường lại trơn, Ngả Toa cùng Vệ Trọng không có ý định lái xe ra ngoài, đang làm việc qua máy vi tính trong phòng làm việc. Bọn họ cũng không coi con mình và cậu là khách, nên cứ để hai người tùy ý. Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đi xuống lầu, cơm nước xong liền ra cửa.
Lăng Tử Hàn mở màn hình TV tinh thể lỏng trong xe, mở kênh thể thao.
Đang phát sóng trận NBA giữa hai đội Houston Rocket () và Philadelphia ers (), vô cùng kịch tính.
Vệ Thiên Vũ mặc dù đang chuyên tâm lái xe, không có xem TV, nhưng nghe lời bình, cũng nắm được chút tình hình, vì vậy cười nói: “Năm nay hình như là Houston Rocket đoạt giải quán quân đấy.”
“Nhưng em lại thích đội Philadelphia ers.” Lăng Tử Hàn mỉm cười nhìn về phía anh. “Thì ra anh thích Rocket, giờ em mới biết.”
Vệ Thiên Vũ thoải mái mà nhún vai: “Kỳ thực là anh của anh thích Rocket. Ảnh làm tại Houston, ở đó nhiều năm, tất nhiên là sẽ ủng hộ đội Rocket rồi. Anh là em của ảnh, nhiều năm liền lúc nào cũng nghe ảnh khen đội Rocket, mà bản thân cũng không có sở thích đặc biệt, nên tự nhiên cũng ủng hộ Rocket.”
“Thì ra là vậy.” Lăng Tử Hàn cười gật đầu. “Vậy giờ thì sao? Còn thích đội Rocket không?”
Vệ Thiên Vũ nghe xong, bỗng nhiên hiểu được, không khỏi thoải mái cười to: “Không, từ giờ anh sẽ đổi lập trường, kiên quyết ủng hộ đội Philadelphia ers, đồng thời hy vọng bọn họ có thể lấy được quán quân.”
Lăng Tử Hàn nghe xong, nhịn không được cũng cười. Đã hơn một năm rồi, hầu như cậu chưa từng cười vui đến vậy, điều này làm cho khiến cho Vệ Thiên Vũ mừng rỡ như điên.
Xe bình ổn chạy tới con đường núi ướt sũng, chung quanh rất an tĩnh, phảng phất toàn bộ thế giới chỉ có hai người bọn họ.
Sắp chạy vào hành lang đầy cây xanh, tiến vào ruộng hoa thì Vệ Thiên Vũ bỗng nhiên nhớ tới gì đó, cười nói: “Em có thấy hậu vệ Marvin Mike của đội Philadelphia ers không?”
Lăng Tử Hàn nhìn một chút, thì thấy người thanh niên kia. Y là một cầu thủ người da trắng khó kiếm được trong giải NBA, cao to, tướng mạo anh tuấn, thân thể cường tráng, hai cánh tay đều là hình xăm. “Em thấy rồi? Thì sao?” Cậu đưa mắt nhìn Vệ Thiên Vũ.
Vệ Thiên Vũ cười nói: “Em có chú ý hình xăm của y không?”
Lăng Tử Hàn lập tức nhìn tỉ mỉ. Hai cánh tay của cầu thủ Mỹ kia đều có xăm ảnh chân dung, bên cạnh có dòng chữ, cánh tay phải là tiếng Anh, cánh tay trái là tiếng Trung: “Hồ ly (Fox), anh yêu em.”
Cậu nhìn một chút, vẫn không hiểu được: “Hình xăm này thì sao? Bộ có sự tích gì sao?”
Vệ Thiên Vũ cười nói: “Tên gọi tiếng Anh của Triệu Thiên là gì?”
Lăng Tử Hàn bừng tỉnh đại ngộ, rồi lại đưa mắt nhìn ảnh chân dung trên cánh tay của y, quả thật có nét giống Triệu Thiên. Cậu không khỏi bật cười: “Đây là có chuyện gì? Thế nào mà Triệu Thiên lại có quan hệ với một cầu thủ NBA vậy?”
Vệ Thiên Vũ nhún vai: “Lúc y lẻn vào Cung Đảo trinh sát, thì Mike cũng là một người bị đưa đến làm thí nghiệm, nửa đêm dám lẻn trốn, ai ngờ lại té xỉu giữa chừng. Lúc đó phân tử khủng bố lục soát đảo đại quy mô, nếu như không phải Triệu Thiên mạo hiểm cứu y ra, sợ rằng tên Mike này nhất định sẽ chết. Sau khi đưa y ra khỏi đó thì y nhất định phải hỏi bằng được tên của Triệu Thiên, Triệu Thiên nói y là đội viên đột kích Trung Quốc, nói tên tiếng Anh của y cho Mike biết. Không nghĩ tới Mike không màng thế sự, dám chạy tới Trung Quốc tới hai lần, mang cả cha mẹ tới luôn, nói là phải cảm ơn ngay mặt Triệu Thiên, mấy người ngoài bộ phải vất vả lắm mới khuyên về nước được. Kết quả y lại xăm hình này, còn không ngừng thể hiện tâm ý của mình trên truyền thông mỗi lần được phỏng vấn. Triệu Thiên bị Mai Lâm cùng Du Dặc chọc phá hoài, khiến y rất bực mình.”
“Thì ra là thế.” Lăng Tử Hàn buồn cười, cười gật đầu. “Triệu Thiên có gì mà phải bực? Coi như hình mình được xăm trên người người khác, giống như người ta đem mình lập bài vị trường sinh, mỗi ngày thắp nhanh niệm Phật, chẳng phải tốt sao?”
Vệ Thiên Vũ cười ha ha: “Đúng vậy, anh phải trở lại nói cho y biết lời khuyên của em, bảo đảm y sẽ không bực nữa.”
Lăng Tử Hàn bị anh chọc không thể ngừng cười.
Chạy vào ruộng hoa thì mới biết quả nhiên ở đây không có mưa, ánh nắng rọi sáng khắp nơi. Từng khóm hoa nhẹ nhàng lay động trong gió, tựa như một biển hoa tản ra hương thơm mê người, khiến người ta say sưa.
Vệ Thiên Vũ mê muội nhìn mỹ cảnh trước mắt, không khỏi thốt ra: “Kỳ thực sau khi về hưu đến đây ở cũng rất tốt.”
Lăng Tử Hàn thấy anh trong lúc vô tình nói đến việc về hưu, không khỏi trầm mặc chốc lát, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Thiên Vũ, anh không cần nghĩ tới việc về hưu. Em nghĩ, đợi khi chúng ta về lại Bắc Kinh, sau đó, em có thể tiếp nhận khóa huấn luyện khôi phục. Nếu như bác sĩ cho phép, em có thể chuyển sang làm văn chức. Anh tiếp tục làm việc của anh, không cần vì em mà từ bỏ.”
“Thật sao?” Vệ Thiên Vũ nghe xong, trong lúc nhất thời quá mừng rỡ, phanh gấp xe lại, quay đầu nhìn cậu. “Em … em thật sự có thể?”
Nếu như Lăng Tử Hàn đồng ý tham gia khóa huấn luyện khôi phục, cân nhắc tới việc làm văn chức, vậy có nghĩa là cậu đã tiếp nhận được tình hình thân thể của mình, cố gắng nỗ lực khắc phục cản trở tâm lý của bản thân, có ý muốn trở lại cuộc sống bình thường lúc trước. Đối với Vệ Thiên Vũ mà nói, đây chính là tin vui rất lớn, là hy vọng xa vời mà anh chưa từng dám vọng tưởng. Anh chỉ luôn nghĩ sẽ chăm sóc thật tốt cho Lăng Tử Hàn, giúp bệnh tình của cậu dần chuyển biến tốt đẹp, sau đó cùng cậu về hưu, không nghĩ tới, Lăng Tử Hàn sẽ vì anh mà cố gắng khôi phục, trong thời gian ngắn chủ động đồng ý khôi phục công tác. Đây quả là một tin vui với tất cả người thân cùng bạn bè của cậu, mà đối với giới y học, đây cũng là một kỳ tích.
Lăng Tử Hàn nhìn đôi mắt lam hiện rõ sự vui mừng, liền đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh, cười gật đầu: “Đúng vậy, em có thể. Em nghĩ rằng, đời người sau này rất dài, chúng ta già rồi mà không có việc gì, cứ suốt ngày tản bộ, cũng không thích hợp cho lắm. Em nghĩ nên đi làm thử xem sao, chắc cũng có lợi với bệnh của em.”
Vệ Thiên Vũ chỉ cảm thấy sóng triều hạnh phúc không ngừng tiến tới, khiến anh có chút choáng váng. Anh không dè chừng nữa, ôm chặt lấy Lăng Tử Hàn, không ngừng mà nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá. Tử Hàn, anh thật sự rất mừng.”
Lăng Tử Hàn cũng ôm lấy anh, nhẹ nhàng vỗ vai anh.
Vệ Thiên Vũ kìm lòng không đậu hôn lên đôi má lạnh của cậu, khuôn mặt sạch sẽ, mịm màng, tản ra hương thơm dịu nhẹ, quả là lực hấp dẫn không gì sánh được. Anh hôn, dần dần hôn tới đôi môi đã lâu rồi anh luôn mộng tưởng, bỗng nhiên dừng lại, nhẹ nhàng hỏi: “Có thể chứ?”
Lăng Tử Hàn không có hé răng, hơi hơi nghiêng đầu, đưa đôi môi không có chút máu chạm vào đôi môi nóng rực của anh.
Trái tim Vệ Thiên Vũ dường như muốn nổ tung, nhưng vẫn không dám lỗ mãng. Động tác của anh vô cùng ôn nhu, chậm rãi hôn qua, nhẹ nhàng mà mút vào, cứ như vậy qua thật lâu không ngừng.
Chung quanh bọn họ, ánh nắng rọi xống, khiến đào nguyên hoa hồng dần bừng sáng rực rỡ.
HẾT PHẦN
Mục lục
() Houston Rocket
() Philadelphia ers
PHIÊN NGOẠI HOÀN