Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Phóng viên nổi tiếng Ngô Tiệp sau khi bị bọn phân tử khủng bố bắt cóc thì bị trọng thương, sau khi được cứu về không lâu sau đó thì mất. Đây là người đã hi sinh vì nhiệm vụ, hiệp hội nhà báo Trung Quốc đã tổ chức lễ truy điệu long trọng cho cậu tại Bắc Kinh.
Có rất nhiều người đến tham gia, bao gồm cả lãnh đạo bộ văn hóa và bộ truyền thông, các văn nhân cùng phóng viên nổi tiếng, còn có rất nhiều người thuộc mọi tầng lớp có sở thích du lịch, thậm chí ngay cả đại danh đỉnh đỉnh Âu Dương Hào Sinh cùng phu nhân cũng tới.
Khi tới lễ truy điệu, Âu Dương Hào Sinh nhìn bức di ảnh, thấy muôn vàn cảm khái. Đó là một người thanh niên có khí khái anh hùng, mang nụ cười nhã nhặn, hoàn toàn khác hẳn với người mà ông đã gặp lúc cậu bị bọn phân tử khủng bố, lúc đó cậu trông vô cùng tái nhợt gầy gò. Âu Dương phu nhân cũng đã nghe chồng mình nói qua, chàng thanh niên là vì cứu ông cùng hai trợ thủ của ông mà đồng ý hợp tác với phân tử khủng bố, đem bản thân mình ra cho bọn chúng làm thí nghiệm, vì vậy mới mất. Trong lòng hai người họ đều cảm thấy cảm kích.
Bọn họ vốn định gửi lại một số tiền cho gia đình Ngô Tiệp, nhưng cha mẹ của Ngô Tiệp lại vô cùng hờ hững, dường như họ rất thấu hiểu được nguyên nhân tại sao con họ mất, nên thoải mái nói với ông: “Chết cũng chỉ là sự khởi đầu mới mà thôi, có thể với nó đó mới là may mắn, chúng ta không cần vì chuyện đó mà đau lòng.” Bọn họ kiên trì không lấy một đồng xu nào của ông, còn nói nếu ông muốn cho họ tiền, chi bằng quyên tiền cho những đứa trẻ nghèo khó ở vùng núi Tây Bộ, xây trường học cho bọn nhỏ. Âu Dương Hào Sinh tất nhiên là vui vẻ đồng ý.
Sau mới biết được, hai người đó là những cao nhân tu luyện lâu năm, vốn dĩ là cùng nhau song tu, nhưng giờ thì đã tách ra riêng biệt, tự mình tu hành, công lực đã đạt đến cảnh giới rất cao, từ lâu đã không màng đến chuyện tình cảm thế tục nữa rồi. Hai người họ rất được người Tây Bộ tôn trọng. Sau khi kết thúc lễ truy điệu, bọn họ trở về đó, không hề nói bất luận yêu cầu gì với các phương tiện truyền thông, cũng vì vậy mà được mọi người vô cùng cảm thán.
Chuyện này nhanh chóng chìm vào quá khứ, nhưng Âu Dương Hào Sinh vẫn không thể quên được khuôn mặt của người thanh niên đó, có đôi khi nằm mộng lại mơ thấy cậu. Ánh mắt yếu đuối đó luôn hiện hữu trong tâm trí ông. Ông luôn nhớ đến câu nói cuối cùng của cậu là muốn ông hãy thường xuyên đến nói chuyện với cậu, nhưng ông lại không thực hiện được điều đó.
Ông vẫn tiếp tục bận rộn, càng không ngừng bôn ba khắp nơi, thế nhưng tận sâu trong đáy lòng luôn ẩn giấu sự tiếc nuối đó, lại không có ai phát hiện được.
Đến mùa hè năm thứ hai, Âu Dương Hào Sinh tới Bắc Kinh. Tập đoàn Hào Sinh là nhà tài trợ chính cho thế vận hội Olympic lần này, vì vậy ông được mời tới ngồi ghế chủ tịch tại lễ khai mạc. Thủ tướng bắt tay thân thiết với ông, khen ngợi ông không ngừng cống hiến cho nước nhà.
Trong quá trình diễn ra lễ khai mạc hoa lệ, Âu Dương Hào Sinh cũng tranh thủ đi thị sát công ty nhánh tại Bắc Kinh. Đây là công ty bất động sản trực thuộc trực tiếp dưới tập đoàn của ông, bản thân nó cũng là một tập đoàn lớn. Công ty bất động sản này hiện tại đang tiến hành xây dựng một khu chung cư tại phương Bắc, vì vậy ông quyết định đi thị sát một chuyến.
Âu Dương Hào Sinh ngồi trên xe, đang chăm chú xem văn kiện trên máy vi tính. Khi cảm thấy mắt bắt đầu mỏi mệt, ông quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, để con mắt được nghỉ ngơi một chút.
Có một khuôn viên được xây giữa đường, có cây xanh, chia con đường thành hai luồn giao thông, ở đó có một thanh niên đang ngồi khiến ông chú ý. Ông không chút nghĩ ngợi lập tức nói rằng: “Ngừng xe.”
Tổng giám đốc của tập đoàn Bắc Kinh không hiểu gì nhưng vẫn nói với tài xế: “Mau ngừng xe.”
Xe dừng lại ở ven đường, ông kích động xuống xe bước nhanh tới chỗ người thanh niên đó.
Hiện tại đang giữa mùa hè, nhiệt độ không khí rất cao, thế nhưng người thanh niên đó lại mặc áo sơmi tay dài, sắc mặt tái nhợt, cả người rất gầy. Cậu ngồi ngay chỗ bồn cây được xây giữa hai đường, mắt nhắm lại, ngửa đầu, rất an tĩnh.
Âu Dương Hào Sinh càng nhìn càng thấy giống, không phải là diện mạo, hiện tại ngay cả chính ông sợ rằng cũng không nhớ rõ nữa là, mà là cảm giác, người thanh niên này mang lại cho ông một cảm giác y như người thanh niên Ngô Tiệp trên đảo kia.
Rất nhanh, ông đứng trước mặt người thanh niên đó. Đến lúc này, ông lại không biết phải nói gì, thậm chí cũng chẳng biết phải gọi cậu là gì.
Người thanh niên đó dường như cảm nhận được có người nhìn mình, vì vậy chậm rãi mở mắt.
Đó là một đôi mắt đen vô cùng ôn nhuận, lẳng lặng nhìn ông, không hề có sự kinh ngạc khi gặp người xa lạ, cũng chẳng có sự vui vẻ khi gặp người quen, trong ánh đó vô cùng phẳng lặng.
Người bên cạnh nhanh chóng chạy kịp theo bước chân ông, đứng ngay phía sau.
Âu Dương Hào Sinh mỉm cười nhìn người thanh niên trước mặt, rất có lễ phép mà nói: “Xin lỗi, quấy rối rồi, có thể hỏi quý danh tiên sinh không?”
Người thanh niên đó nhẹ nhàng đáp: “Không cần khách sáo, họ Lăng.”
Thanh âm của cậu có chút lãnh đạm, có chút lạnh, hoàn toàn không giống với Ngô Tiệp.
Nhưng Âu Dương Hào Sinh vẫn không bỏ qua, ngồi xuống bên cạnh cậu, mỉm cười vươn tay về phía cậu: “Tôi là Âu Dương Hào Sinh.”
Người thanh niên “À” một tiếng, khách khí bắt tay với ông, nói rằng: “Thì ra là Âu Dương tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu. Tôi là Lăng Tử Hàn.”
Cảm giác bàn tay rất giống với Ngô Tiệp, tinh tế thon dài, kỳ lạ là lại lạnh giá giữa mùa hè nóng bức này.
Âu Dương Hào Sinh vẫn mang trên mặt nụ cười có sức cuốn hút, nhiệt tình hỏi cậu: “Lăng tiên sinh hiện đang làm việc ở đâu?”
Các trợ thủ cao cấp của ông đều bất ngờ. Bọn họ mồ hôi đầm đìa đứng ở đó, nghe thấy Âu Dương Hào Sinh bắt chuyện với một người xa lạ, đều không thể nào hiểu được.
Lăng Tử Hàn là đi mua sắm với Vệ Thiên Vũ, kết quả siêu thị hôm nay có đợt giảm giá, nên rất đông. Vệ Thiên Vũ sợ Lăng Tử Hàn khó khăn lắm mới dưỡng khỏe được một chút bị mấy bà cô chen lấn làm mệt người, nên kêu cậu ra đây ngồi chờ, lại không nghĩ rằng cậu sẽ gặp lại Âu Dương Hào Sinh. Người này đang kiên nhẫn hỏi cậu, hiển nhiên là đang tìm hiểu cậu rồi.
Lăng Tử Hàn trầm mặc, một lát sau mới lãnh đạm nói: “Tôi không khỏe cho lắm, tạm thời không có làm việc.”
“Thật à? Chỗ nào không khỏe vậy? tôi có quen không ít bác sĩ nổi tiếng đấy.” Âu Dương Hào Sinh vô cùng nhiệt tâm.
Toàn bộ tổng giám đốc, phó tổng giám đốc cùng trợ lý đều hoảng sợ. Âu Dương Hào Sinh ở giữa đường xá lại đang dụ dỗ một người thanh niên yếu đuối sao? Chuyện này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của ông. Rốt cục mọi chuyện là sao? Mọi người đều nhìn nhau, quyết định để tránh xảy ra scandal dính đến sếp của mình, ai cũng khuyên ông mau rời khỏi đây.
Lăng Tử Hàn lễ phép hạ thấp người: “Cám ơn, bệnh tôi dưỡng tốt sẽ mau khỏe thôi.”
Âu Dương Hào Sinh cười gật đầu, sau đó lại hỏi: “Cậu là người ở đây?”
Lăng Tử Hàn nhìn ông một chút mới nói: “Phải.”
Âu Dương Hào Sinh càng nhìn càng thấy cậu giống Ngô Tiệp, tuyệt đối không thể buông tha, vì vậy cười: “Có thể đến nhà cậu uống tách trà được không?”
Các trợ thủ của ông kinh hãi không hiểu, cho rằng sếp mình chắc là bị điên rồi.
Âu Dương Hào Sinh thể hiện phong cách ngoan cường thường có trong thương giới ra, khiến Lăng Tử Hàn không có cách nào đối phó được, không thể làm gì khác hơn là đưa ra đòn sát thủ với ông. Cậu lễ phép nhẹ giọng nói: “Âu Dương tiên sinh, cha tôi là Lăng Nghị, nhà tôi ở Mai Uyển, nên không tiện mời ngài tới đó.”
Âu Dương Hào Sinh giật mình, lập tức nghiêm túc quan sát cậu kĩ lại, lúc này mới cười vang: “Trách không được tôi thấy cậu quen mắt, thì ra cậu giống cha cậu. Tốt tốt, nếu là lệnh công tử của Lăng chủ tịch, tôi sẽ không quấy rối nữa, lúc nào đó sẽ đến quý phủ hỏi thăm sau vậy.”
Lăng Tử Hàn vội vã mỉm cười với ông: “Không dám nhận.”
Trợ thủ Âu Dương Hào Sinh lúc này mới minh bạch chân tướng, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Vệ Thiên Vũ đã khiêng được đống đồ đi ra. Nhìn thấy có vài người đang đứng quanh Lăng Tử Hàn, anh nhất thời nóng nảy, nhanh chóng chạy lại hỏi: “Tử Hàn, chuyện gì vậy?”
Lăng Tử Hàn cười cười với anh: “À, đây là Âu Dương tiên sinh, bạn của cha em.”
Vệ Thiên Vũ lúc này mới thấy rõ Âu Dương Hào Sinh, lập tức biểu hiện ra nét mặt kinh hỉ: “A, thì ra là Âu Dương tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu.”
Âu Dương Hào Sinh nhìn một chút người thanh niên anh tuấn văn nhã kia, lập tức hiểu được mối quan hệ giữa hai người họ, vì vậy cười đứng dậy: “Được rồi, tôi sẽ không quấy rầy hai cậu nữa, hẹn gặp lại.”
Lăng Tử Hàn cũng đứng lên, lễ phép mà nói: “Hẹn gặp lại.”
Nhìn đoàn người trở lại ven đường, lên xe hơi, chạy về phía trước, Vệ Thiên Vũ lúc này mới hỏi: “Ông ta tới làm gì?”
Lăng Tử Hàn cười cười: “Ánh mắt của ông ta rất sắc bén, nếu không đưa cha em ra, sợ rằng sẽ bị ông ta truy đến cùng mất.”
Vệ Thiên Vũ lập tức hiểu được, cũng không nói lại nữa, cười đưa tay vuốt nhẹ mái tóc có ánh bạc của cậu, ôn hòa mà nói: “Chúng ta về nhà thôi.”
“Ừ.” Lăng Tử Hàn chậm rãi theo anh trở về, thân hình thon dài dưới ánh mặt trời càng thêm vẻ nhu nhược.
Âu Dương Hào Sinh thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn bóng lưng càng ngày càng nhỏ kia, không khỏi than thở: “Quả thật rất giống …”
Nhưng giống cũng chỉ là giống mà thôi. Ông hiểu rất rõ, Lăng Tử Hàn là một thái tử gia có người cha là quyền cao chức trọng đến vậy làm sao lại đi làm phóng viên? Cũng sẽ không đi đến Sahara có điều kiện khắc nghiệt đến thế. Hiện tại ở Bắc Kinh ở nơi sang mặc đồ đẹp, rảnh thì đi chơi với bạn trai, mà lại yếu đuối đến vậy, làm sao có thể đối mặt cũng không chịu cúi đầu với bọn phân tử khủng bố đây?
Suy nghĩ một chút, ông tự cười.
Quả thật là ông rất nhớ người kia, tuy rằng biết rõ người đó đã không còn ở nhân thế nữa, thế nhưng luôn hy vọng có thể gặp lại người đó, thành khẩn nói với người đó hai tiếng “Cám ơn”.
PHIÊN NGOẠI HOÀN
Mục lục