PHẦN
Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Sau khi Lôi Hồng Phi được điều tới Bộ Quốc Phòng, trợ thủ của y, La Hổ, thăng nhiệm đội trưởng đội đột kích Thiểm Điện, còn Ninh Giác Phi do có biểu hiện xuất sắc, nên nghiễm nhiên được tiếp nhận chức vụ của La Hổ. Vị thượng úy lục quân tuổi này không hề hay biết mình đã bắt đầu được các sếp cấp cao quan tâm.
Gần đây, một Ninh Giác Phi luôn luôn vô ưu vô lự lại có chút phiền muộn, tâm trạng này là bị sư phụ Lôi Hồng Phi của hắn ảnh hưởng.
Năm , thế vận hội Olympic lần thứ hai tổ chức tại Bắc Kinh. Vì để bảo đảm an toàn, phòng ngừa bọn phân tử khủng bố phát động tập kích khủng bố trong thời gian này, mà đội đột kích Thiểm Điện tuân lệnh vào trong thành, đảm nhiệm công tác bảo vệ tại các khu vực quan trọng, tùy thời chuẩn bị đối phó.
Hiện tại, thượng cấp trực tiếp của bọn họ chính là phó chủ nhiệm Bộ hành động đặc biệt Bộ quốc phòng – thượng tá Lôi Hồng Phi.
Từ khi y bắt đầu kế nhiệm tới nay, liền kiên quyết tiến thủ, ra sức chỉnh đốn đội đột kích, đưa ra các phương án xây dựng quân đội theo kiểu mới, cho rằng hiện tại thời đại luôn đổi mới, các kế hoạch tác chiến đặc chủng càng ngày càng cần thiết, tính thiết thực cũng càng được phổ biến, bởi vậy y đã tách ra một đội bộ đội đặc chủng riêng, thành lập một tổ mới, vừa dễ chỉ huy, càng dễ phát huy tác dụng của bộ đội đặc chủng. Phương án của y có rất nhiều phía tán thành, tổ chức trung ương quân ủy cũng đề cử một số chuyên gia đang nghiên cứu tính khả thi của phương án này.
Nhưng dù được khen ngợi tán dương thế nào thì Lôi Hồng Phi cũng không nở nụ cười vui vẻ tiếp nhận như trước đây nữa, cũng không còn giống lúc trước, thích tùy tiện, mà giờ đây lại trở nên trưởng thành hơn rất nhiều. Dù thế với cách nhìn nhận sự vật sự việc thì y vẫn không hề đánh mất tài năng của mình, chính vì vậy đã trở thành nhân tài mới xuất hiện trong quân đội, là nhân vật đại diện của Bộ Quốc Phòng, thậm chí còn được truyền thông nước ngoài xưng là “Thủ lĩnh trẻ nhất trong quân đội Trung Quốc”
Hiện tại, người bình thường khó nhìn ra được tâm tình thực tế của Lôi Hồng Phi. Chỉ khi nào y ngồi riêng với đồ đệ Ninh Giác Phi của mình thì mới có thể tạm thời buông mặt nạ ra, biểu hiện tâm tình bản thân. Phần lớn thời gian y thường hay thở dài.
Sau khi kết thúc Thế vận hội Olympic, Ninh Giác Phi cùng đội đột kích cùng nhau về căn cứ ở ngoại thành Bắc Kinh.
Nếu như không có đi công tác hoặc là tăng ca thì thường mỗi tuần Lôi Hồng Phi đều chừa ra một ngày ở lại đây, cùng huấn luyện với các đội viên. Tựa như chỉ khi có thể thống thống khoái khoái đánh một trận đầy mồ hôi với thuộc hạ thì y mới thấy thoải mái.
Ninh Giác Phi thường cùng y đối luyện, lần nào cũng đánh nhau kịch liệt.
Gần đây Lôi Hồng Phi ra tay càng ngày càng nặng, Ninh Giác Phi hoàn toàn có thể cảm nhận được phiền muộn trong lòng y, dường như nghẹn thật lâu như không có cách nào phát tiết ra được, điều đó càng khiến người ta không thể nào hiểu rõ, đường làm quan rộng mở nhưng vì sao lại sầu não?
Hôm nay, sau khi Lôi Hồng Phi đánh với hắn xong, đem người toàn mồ hôi đi tắm sạch sẽ thì mới thư thích ngồi trên ban công ký túc xá, thong thả uống trà.
Căn cứ bọn họ ở ngay trong núi viền phía Bắc của thành phố, sát với cảnh nội Mông Cổ. Ngồi ở chỗ này, đưa mắt nhìn ra xa, bốn phía tất cả đều là tất cả đều là núi non xanh um xanh um tươi tốt trùng điệp, tiếng chim không ngừng truyền đến, an tĩnh hòa bình.
Ninh Giác Phi thấy y hơi nhíu mày, liền hỏi: “Sư phụ, rốt cục anh có chuyện gì vậy? Hình như anh luôn không vui, có phải có người âm thầm phá rối làm ảnh hưởng công tác của anh hay không?”
Lôi Hồng Phi ngẩn ra, lập tức lắc đầu, một lát mới thở dài: “Không phải, công tác đều thuận buồm xuôi gió, không có vấn đề gì.”
Ninh Giác Phi lúc này mới yên tâm, mỉm cười: “Nếu không phải chuyện công tác, vậy là chuyện tình cảm rồi phải không? Haha, sao rồi? Chưa hòa với chị dâu sao?”
Lôi Hồng Phi đưa tay đánh mạnh vào ót hắn một cái: “Tiểu tử thối, còn dám chọc tôi sao. Tôi đã chia tay Úc Tình rồi, người ta cũng có bạn trai mới, cậu đừng có hở chút là chị dâu này nọ, ảnh hưởng danh dự người khác, biết không?”
“Yes, sir.” Ninh Giác Phi cười hì hì nói, lập tức hiếu kỳ. “Vậy anh buồn chuyện gì? Thích ai mà không bày tỏ được à? Hay đã bày tỏ mà bị từ chối? Uhm, không thể nào phải không? Hiện tại chẳng phải anh rất có giá trên thị trường hay sao?”
Lôi Hồng Phi nghe được không biết nên khóc hay cười, “Cậu dùng từ gì để hình dung vậy hả? Gì mà thị trường? Nói lung tung.”
“Anh rất có giá trên thị trường đó nha.” Ninh Giác Phi kiên trì, cười bí hiểm. “Nói thật, sư phụ, có thiệt là sư phụ bị từ chối không vậy? Chẳng lẽ anh kém đến thế sao? Bất quá, em cũng tin rằng trên đời này cũng có người mà anh không thể theo đuổi được, ví dụ như, Lăng đại ca chẳng hạn, haha.”
Lôi Hồng Phi buồn cười nhìn về phía hắn: “Thật à? Nói nghe lý do thử coi?”
“Nguyên nhân rất rõ mà, anh không xứng với Lăng đại ca.” Ninh Giác Phi nghiêm túc nói. “Nếu đề cập đến tuổi tác gia thế, các anh là môn đăng hộ đối, không có gì không xứng cả. Nhưng Lăng đại ca là bác học đa tài, cái gì cũng biết, còn anh thì kém xa ảnh. Nói về tính cách, bây giờ anh còn đỡ, chứ hồi trước không có chút trưởng thành gì, không giống Lăng đại ca. Đương nhiên, tính cách này của anh cũng tốt, nhưng thích hợp theo đuổi con gái hơn, haha.”
Lôi Hồng Phi tung một quyền về phía hắn, lập tức hỏi: “Ồ? Nghe câu này của cậu cứ như cậu mới gặp Tử Hàn gần đây vậy.”
“Đúng vậy. Không phải em đang theo học tại Học Viện Chỉ Huy Lục Quân sao, gần đây chuẩn bị viết luận văn, một số vấn đề không hiểu được, mà nghe giảng bài trên internet thì thầy lại nói không rõ, cũng không muốn mất thời gian ngồi tra sách, nên đi tìm ảnh.” Ninh Giác Phi cười cười, nét mặt có chút thành khẩn. “Em cũng muốn đi thăm Lăng đại ca, lần trước ảnh bị thương nặng vậy, em hơi lo.”
Lôi Hồng Phi trầm mặc, hỏi: “Hiện giờ cậu ấy sao rồi?”
“Gầy lắm, còn thường bệnh nữa.” Ninh Giác Phi thở dài. “Bất quá đã cười được rồi, cũng nguyện ý nói chuyện, dạy cho em khá nhiều thứ. Tuy rằng bộ đội chỉ cần chúng ta sử dụng thành thạo một ngoại ngữ, nhưng em rất muốn giống anh ấy, có thể nắm được ngôn ngữ, nếu vậy sẽ giảm được rất nhiều cản trở trong quá trình công tác.”
Lôi Hồng Phi gật đầu: “Đúng vậy.”
Nói đến người đó lại khiến Ninh Giác Phi hăng hái bừng bừng: “Hiện tại ngoại trừ học tiếng Pháp cùng tiếng Đức ra, em còn đang học thêm tiếng Urdu () cùng tiếng Pashtun (). Em nghiên cứu thấy phân tử khủng bố thích ẩn mình tại mấy nơi sâu xa, mà ở Á Châu tập trung chính ở Trung Á, hai ngôn ngữ đó có lợi cho tương lai khi chấp hành nhiệm vụ.”
“Tốt, đương nhiên là vậy.” Lôi Hồng Phi khen ngợi gật đầu, trái tim cũng bắt đầu bay tới Long Quan.
Ninh Giác Phi nhìn nét mặt của y, đột nhiên hỏi: “Sư phụ, nếu như anh thích Lăng đại ca, sao lại không nói cho ảnh biết?”
Trong mắt Lôi Hồng Phi xẹt qua một tia cay đắng: “Là do tôi đã làm sai, khó mà cứu vãn.”
“Anh chưa thử làm sao biết được?” Ninh Giác Phi nghiêm túc hỏi, trên mặt tràn đầy huyết khí phương cương của thanh niên.
Lôi Hồng Phi thở dài, lau mặt một cái rồi nhẹ giọng nói: “Cậu ấy đã lựa chọn được người cho mình rồi, tôi chỉ có thể chúc phúc cho cậu ấy thôi, chẳng lẽ giờ lại liều chết đi cướp người? Nếu vậy không những khiến cậu ấy không vui, mà tôi cũng không muốn thế. Cho dù cậu ấy không ở bên cạnh tôi, nhưng chỉ cần cậu ấy vui, thì tôi cũng thỏa mãn rồi.”
Ninh Giác Phi cảm động: “Sư phụ, tình cảm của anh với Lăng đại ca thật sự là … quá sâu, trước đây em lại không biết. Em còn cho rằng, trước đây nếu như anh đã thích gì đó, nhất định sẽ lấy cho bằng được, không hề buông tha.”
Lôi Hồng Phi trầm mặc thật lâu, dường như nhớ tới sự việc lúc trước. năm trước, khi lần đầu tiên y cùng Lăng Tử Hàn khẳng định mối quan hệ yêu đương, đến nay đã qua bao nhiêu năm rồi. Nếu là người bình thường thì đã kết hôn rồi, sợ ly hôn luôn rồi, còn bọn họ lại thành ra cục diện hôm nay.
Kỳ thực, năm qua y cũng có gặp qua Lăng Tử Hàn vài lần. Mỗi lần Lăng Tử Hàn đều luôn ôn hòa với y, cũng giống như đối xử với người anh em đã lớn lên từ nhỏ với mình vậy, chẳng khác gì với Long Tiềm cùng Trương Hải Dương. Y cảm thấy rất khó chịu, nhưng có thể làm gì khác đây?
Y rất quan tâm đến bệnh tình của Lăng Tử Hàn, biết rõ rằng thân thể cậu đã bị tổn thương nghiêm trọng, vài công năng cũng bị mất, có thể xem như đây là nguyên nhân cậu không muốn quay lại với y không? Mỗi lần nghĩ đến đó, y chỉ có thể cười khổ. Lẽ nào trong lòng Lăng Tử Hàn, không có thì y không thể yêu thương ai đó sao? Không biết nếu y nói với cậu, cho dù vĩnh viễn không thể làm tình với cậu được nữa, y vẫn muốn cùng một chỗ với cậu, có chịu tin không?
Huống hồ, Vệ Thiên Vũ chăm sóc cậu rất tốt, sợ rằng bản thân mình không có được thời gian cùng sự kiên trì đến vậy, cũng biết khó mà làm được như anh.
Từ khi điều đến Bộ Quốc Phòng, công tác Lôi Hồng Phi càng ngày càng bận rộn, hầu như chiếm hết thời gian cùng tinh lực của y. Lăng Tử Hàn lựa chọn Vệ Thiên Vũ, có lẽ đó mới là lựa chọn đúng đắn chẳng? Bản thân mình không hề đáng tin, lúc trước đã từng rời bỏ cậu lần rồi, hiện tại chỉ sợ không còn được cậu tin tưởng nữa mà thôi.
Giờ đây cha mẹ Lôi Hồng Phi cũng không phản đối nữa tình cảm của y với Lăng Tử Hàn nữa, nhưng y cũng không còn cách nào bước vào cuộc sống của cậu nữa rồi. Hiện tại y liều mạng công tác, không nói chuyện tình cảm, không ra ngoài chơi bời, rất ít cười, cũng không còn nói bậy khiến người khác cười nữa. Cả người gầy hẳn đi, người khác còn tưởng rằng là do công tác quá bận, dù là thượng cấp hay thuộc hạ, khi nhắc tới sự nhiệt tình của y đều tán thưởng.
Lôi Chấn cùng Tưởng Ngọc Lan đều biết rõ nguyên nhân, dù cho đau lòng nhưng cũng không dám nhúng tay. Bản thân Lăng Tử Hàn cũng không phải người dễ dãi, mà Lăng Nghị lại càng không thể động vào. Thường thường hai người thảo luận chuyện này, cuối cùng chỉ có thể nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu, chỉ có thể xem bản lĩnh của nó thôi.”
Ninh Giác Phi thấy sự phiền muộn mơ hồ trên mặt Lôi Hồng Phi, bỗng nhiên thì thầm: “Khoảng cách xa nhất trên thế giới, không phải em không thể nói em yêu anh, mà là nhớ anh đến đau thấu tim gan, nhưng chỉ có thể giấu sâu vào tận đáy lòng.” ()
“Gì cơ?” Lôi Hồng Phi phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc hỏi.
“Do Rabindranath Tagore () viết đấy, em thấy bài này rất hợp với anh.” Ninh Giác Phi ngiêm túc nói. “Khoảng cách xa nhất trên thế giới, không phải làm bộ vô tình trước tình cảm không thể nào che đậy được nữa, mà là phải giả vờ vô tâm, nhìn thấy em cùng người yêu tay trong tay mà chỉ có thể đứng yên một chỗ.”
Tiếng lòng Lôi Hồng Phi lập tức chấn động, lắng nghe.
Ninh Giác Phi mỉm cười tiếp tục nói: “Khoảng cách xa nhất trên thế giới, không phải khoảng cách giữa cây và cây, mà là nhánh cây cùng sinh trưởng trên cùng một gốc, nhưng không thể nương tựa vào nhau trước những cơn gió”
Lôi Hồng Phi thở dài: “Đúng vậy, những câu này nói rất hay.”
“Khoảng cách xa nhất trên thế giới, là khoảng cách giữa cá và chim, một con trên trời, một con lặn dưới đáy biển sâu” Ninh Giác Phi đọc xong, không khỏi cảm thán. “Câu cuối y như hai người vậy. Hiện tại sư phụ như mặt trời ban trưa, danh dương thiên hạ, còn Lăng đại ca lại mai danh ẩn tích, không ai biết đến.”
Lôi Hồng Phi nghe xong cảm thấy tim như bị dao cắt. Y nắm chặt nắm tay, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Giác Phi, sau này cậu phải nhớ cho kỹ, nếu như xuất hiện người mình thích, một khi đã xác định rồi, nhất định phải đợi người đó, ngàn vạn lần đừng giống như tôi, không biết quý trọng thời gian, không biết quý trọng cơ hội, hễ chút là buông tay, rốt cục hối hận không kịp.”
Ninh Giác Phi lập tức gật đầu: “Em hiểu.”
Lôi Hồng Phi cũng không ngồi tiếp nữa, đứng dậy: “Được rồi, tôi đi trước.”
Ninh Giác Phi nao nao, lập tức biết y muốn làm gì nên không ngăn cản y nữa.
Lôi Hồng Phi lười bước ra cửa, trực tiếp nhảy xuống từ ban công, thẳng tới bãi đỗ xe.
Dọc theo đường đi có không ít người cúi chào y, y chỉ vội vã đáp lễ, nhanh chóng lên xe chạy đi.
HẾT PHẦN
Mục lục
() Tiếng Urdu là một ngôn ngữ Ấn-Arya thuộc nhánh Ấn-Iran, thuộc hệ Ấn-Âu. Đây là một trong hai ngôn ngữ chính thức (ngôn ngữ kia là tiếng Anh) của Pakistan.
Nguồn:
() Tiếng Pashtun cũng được gọi là tiếng Afghani. và tiếng Pathani là một ngôn ngữ thuộc Nhóm Đông Iran của Ngữ hệ Ấn-Âu được sử dụng chủ yếu ở Afghanistan và phía tây Pakistan. Hiến pháp Afghanistan công nhận tiếng Pashtun là một ngôn ngữ quốc gia và chính thức của đất nước.
Nguồn:
() Bài hát Khoảng cách xa nhất trên thế gian này
() Rabindranath Tagore, hay Rabindranath Thakur, ( tháng năm – tháng năm ) là một nhà thơ Bengal, triết gia Bà La Môn và nhà dân tộc chủ nghĩa được trao Giải Nobel Văn học năm , trở thành người châu Á đầu tiên đoạt giải Nobel.
Nguồn:
PHẦN
Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Khi y sắp chạy tới khu nhà nơi Lăng Tử Hàn đang ở thì thấy cậu cùng Vệ Thiên Vũ đang chậm rãi đi ra từ lối dành cho người đi bộ từ một bãi giữ xe rồi bước vào siêu thị, Lôi Hồng Phi vội vàng tìm chỗ đậu xe rồi bước theo sau.
Lăng Tử Hàn rất gầy, sắc mặt tái nhợt, bất quá đã có chút khí sắc. Cậu chậm rãi bước bên cạnh Vệ Thiên Vũ, nét mặt rất đạm bạc. Vệ Thiên Vũ đẩy xe, không ngừng lấy đồ bỏ vào trong xe, đôi lúc cũng hỏi ý kiến của cậu. Lăng Tử Hàn nhìn một cái, sau đó gật đầu, hiển nhiên sao cũng được. Vệ Thiên Vũ dường như lại rất vui vẻ, trên khuôn mặt luôn nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Lôi Hồng Phi thấy Lăng Tử Hàn vào siêu thị. Trước đây y chưa từng cùng Lăng Tử Hàn đi dạo mua sắm trong mấy khu siêu thị hay cửa hàng tổng hợp gì cả, mỗi lần tới nhà Lăng Tử Hàn thì đều thấy trong tủ lạnh nhà cậu có sẵn đồ ăn rồi. Bản thân y ở nhà quen thói, cứ thản nhiên mở tủ lạnh lấy đồ ăn mà không hề nghĩ qua Lăng Tử Hàn mua chúng vào lúc nào. Đương nhiên, có thể Lăng Tử Hàn đặt mua chúng qua internet, nhưng y lại chưa từng hỏi qua, từ trước đến nay luôn cho đó là điều hiển nhiên, lúc này nhớ ra lại thấy xấu hổ.
Y thất thần, tưởng tượng thấy nếu như trước đây bản thân mình có thể cùng Lăng Tử Hàn đi siêu thị mua sắm, chắc đó là một chuyện rất thú vị.
Lăng Tử Hàn hờ hững nhìn những vật phẩm trước mặt, bỗng nhiên nhỏ giọng nói với Vệ Thiên Vũ: “Có người theo dõi.”
Vệ Thiên Vũ cũng cảm giác được, hơi hơi gật đầu.
Hai người bất động thanh sắc, tiếp tục mua sắm, lấy những gì cần mua bỏ vào xe rồi đến bàn thu ngân trả tiền, sau đó mang túi đến bãi đỗ xe.
Đợi xe nổ máy chạy ra ngoài thì bọn họ nhanh chóng thấy được chiếc xe hơi của người đang theo dõi họ cũng đang chạy theo sau bọn họ. Vệ Thiên Vũ vừa nhìn thấy biển số xe liền cười, “Là Lôi Hồng Phi. Sao y lại tự dưng theo dõi chứ? Bộ muốn thử tài với chúng ta sao?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười, không nói gì.
Vệ Thiên Vũ bỗng dưng nổi tính trẻ con lên, tăng tốc, quay vòng mấy cái liền không thấy tăm hơi.
Lôi Hồng Phi ngẩn ra, xem xét tình hình một hồi, liền quyết định quay đầu xe lại chạy tới khu nhà của Lăng Tử Hàn đứng chờ, nhưng vừa tới nơi thì đã thấy xe của Vệ Thiên Vũ đậu ngay con đường nhỏ gần đó.
Vệ Thiên Vũ mỉm cười nhìn y, thể hiện ý tứ rất rõ, nếu như anh là kẻ địch thì Lôi Hồng Phi đã chết từ lâu.
Lôi Hồng Phi thở dài, sao y lại dám theo dõi những liệp thủ này chứ? Không cần bọn họ nói thì y cũng biết đó chính là tự tìm cái chết.
Vệ Thiên Vũ cười lái xe chạy ra, ôn hòa hỏi: “Tìm chúng tôi à?”
Lôi Hồng Phi gật đầu: “Phải, tôi đến thăm Tử Hàn.”
Lăng Tử Hàn cũng cười với y.
Vệ Thiên Vũ ngó đầu ra, nhiệt tình nói: “Cùng ăn tối nhé?”
Lôi Hồng Phi có chút do dự, nhưng cũng nói: “Được.”
Vào đến nhà của bọn họ thì Lôi Hồng Phi lại cảm khái một lần nữa. Trước đó không bao lâu, đây là nơi mà y cùng Lăng Tử Hàn có những thời khắc vui vẻ bên nhau, y có đến năm ký ức ở nơi này, đó chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của y. Hiện tại, nơi này vẫn sáng sủa sạch sẽ, thư thả an toàn, nhưng đã không thuộc về y nữa rồi.
Bất quá, các chi tiết trong phòng đã không giống trước đây nữa. Trên bàn có bình hoa bách hợp, các đóa hoa lớn đang nở rộ tỏa mùi hương thơm ngát khiến người ta vui vẻ thoải mái, trên tường có treo các màn hình phản quang, cứ tiếng là nó lại thay nhau hiện lên các danh họa đầy màu sắc, tăng thêm sức sống cho căn nhà an tĩnh gọn gàng này, mặt sàn được trải các thảm lông, có thể đi chân trần, dù lỡ chân ngã xuống thì cũng không sợ bị thương.
Toàn bộ những thay đổi này chắc chắn đều là tâm ý của Vệ Thiên Vũ, Lăng Tử Hàn sẽ không để ý đến chúng. Lôi Hồng Phi cũng sẽ không nghĩ đến những việc như thế, dù sao có gì thì dùng đó, không có thì thôi, cũng chẳng quan trọng. Vài năm về trước, nơi này vô cùng đơn giản, ngoại trừ những vật dụng hằng ngày ra, hầu như chẳng có gì hết.
Y đang đứng đó cảm thán thì Vệ Thiên Vũ đã bưng tách trà ra cho y, cười nói: “Hai người nói chuyện đi.” Sau đó mang mấy túi đồ vào nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Lôi Hồng Phi nhìn Lăng Tử Hàn ngồi đối diện, ôn hòa hỏi: “Gần đây em có khỏe không?”
Lăng Tử Hàn hơi hơi gật đầu: “Rất tốt.”
Lôi Hồng Phi cố gắng nghĩ chủ đề: “Bình thường hay làm gì?”
Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Tản bộ, đọc sách, nghe nhạc, xem TV, thỉnh thoảng lên mạng.”
Nhìn cậu y như học trò đang trả lời câu hỏi của giáo viên, Lôi Hồng Phi cũng cười: “Ừ, rất tốt, cuộc sống rất thư thả.”
“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn ôn hòa nhã nhặn cười nói. “Em thấy trên TV có rất nhiều tin tức về anh, mạng online cũng có nữa. Anh phát triển rất tốt, em mừng cho anh.”
Lôi Hồng Phi có chút xấu hổ: “Tử Hàn, em đừng nói vậy với anh. Nếu so ra thì em giỏi hơn anh rất nhiều, đừng có mà khen anh như thế. Lúc trước nếu em bước vào quân đội sợ rằng sẽ xuất sắc hơn anh nữa đi.”
“Con đường mỗi người đều khác nhau, anh thích hợp nhập ngũ, còn em thì lại không thích xuất đầu lộ diện.” Lăng Tử Hàn cười nói. “Không phải hồi nhỏ anh luôn mơ ước trở thành một vị danh tướng một đời hay sao? Xem ra cũng sắp thành hiện thực rồi, bây giờ mọi người đều cho rằng trước tuổi anh có thể trở thành tướng quân đấy.”
“Tử Hàn, những gì em nói đều là quá khứ rồi.” Lôi Hồng Phi thở dài. “Kỳ thực có thể trở thành tướng quân hay không anh thấy không quan trọng, nguyện vọng lớn nhất của anh chính là có thể cùng em kề vai chiến đấu.”
“Sợ rằng nó không thể trở thành hiện thực rồi.” Lăng Tử Hàn bình tĩnh mỉm cười. “Hồng Phi, bản thân anh vốn dĩ phải được giương cánh bay cao. Em rất muốn được giống như trước đây, cùng mọi người đứng trên mặt đất, nhìn anh bay lượn trên bầu trời.”
Lôi Hồng Phi không khỏi nhớ tới ngày đó, vào một ngày cách đây rất lâu, Lăng Tử Hàn tuổi đứng dưới ánh mặt trời, nhìn y biểu diễn trong không trung. Khi đó y vừa nghĩ đến người mình yêu đang đứng dưới đất nhìn mình, trong lòng liền cảm thấy ngọt ngào cùng hưng phấn, cho nên biểu hiện đặc biệt tốt, kỳ thực tất cả chỉ vì một người mà thôi.
Cảm giác hạnh phúc lúc đó bản thân luôn cho rằng đó là hiển nhiên, cho nên tại thời điểm đó không cảm thấy gì hết. Nhưng giờ đây, dù chỉ là một tích tắc hạnh phúc nhỏ nhoi của quá khứ, lúc đó không cảm thấy gì, giờ lại nhận ra vốn dĩ nó đã khắc cốt minh tâm.
Lôi Hồng Phi đầy tâm sự, nhất thời không nói gì. Lăng Tử Hàn liền trầm mặc, tiện tay mở TV, mở kênh tin tức.
“Tin địa phương, chiều hôm qua, quân nhân Trung Quốc tham gia hành động ở quốc gia E tại Phi Châu đã lên máy bay, được đích thân lãnh đạo bộ quốc phòng ra sân bay tiễn, hy vọng bọn họ cố gắng …”
Hai người nhìn về phía màn hình.
Lôi Hồng Phi mặc quân phục thượng tá, đang cúi chào các quân nhân mặc đồng phục xanh da trời có tia sét làm nền, sau đó nhiệt liệt bắt tay.
Sau đó, y đứng trước microphone, nói với các quân nhân. Sống lưng y thẳng tắp, nét mặt nghiêm túc, ánh mắt hữu thần, thanh âm hữu lực, cực kỳ sức cuốn hút.
Lăng Tử Hàn vẫn mỉm cười, xem từ đầu đến cuối.
Lôi Hồng Phi có chút xấu hổ gãi gãi đầu, muốn lấy điều khiển từ xa lại: “Được rồi, đừng xem nữa, đều là mấy câu hay dùng thôi mà, không phải em không biết rồi sao, có gì dễ nghe đâu.”
“Em lại thấy nghe rất hay.” Lăng Tử Hàn cười nói. “Nói rất hay, rất có phong độ của một đại tướng.”
Vừa nói thì tin cũng hết. Lôi Hồng Phi không thể làm gì khác hơn là rút tay về, cười haha.
Vệ Thiên Vũ từ trong phòng bếp nhô đầu ra, nói: “Chuẩn bị ăn thôi.”
Lăng Tử Hàn liền đứng dậy giúp bưng các dĩa đồ ăn. Vệ Thiên Vũ không để cậu làm: “Em cứ ngồi đó đi, hoặc sắp đũa cũng được, đừng bưng cái này, nóng.”
Lôi Hồng Phi lập tức tiếp nhận dĩa đồ ăn trong tay cậu, bưng ra ngoài.
Lăng Tử Hàn không có cách nào khác, chỉ có thể cầm mấy thứ vụn vặt đem ra.
Vệ Thiên Vũ nói với Lôi Hồng Phi: “Chúng ta không uống rượu, chỉ ăn cơm thôi.”
Lôi Hồng Phi gật đầu: “Tôi cũng phải lái xe, không cần uống rượu đâu.”
Hôm nay Vệ Thiên Vũ làm rất nhiều món, Lăng Tử Hàn nhìn một chút, đều thấy phần lớn là món mặn, bản thân mình không ăn được, cười nói với Lôi Hồng Phi: “Anh ấy cố ý làm cho anh ăn đó, anh ăn nhiều chút đi.”
“Thật à? Vậy phải nếm thử mới được.” Lôi Hồng Phi cười sang sảng, lập tức cầm lấy đũa.
Mỗi liệp thủ đều có thể nấu ăn, tuy mấy món này đều khác với phong cách làm của Lăng Tử Hàn, nhưng đều ngon miệng. Lôi Hồng Phi ăn liên tục, cảm thất rất đã.
Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn nhìn thấy bộ dạng ăn ngấu nghiến của y, đều vui vẻ mỉm cười.
Bầu không khí hòa hợp, Vệ Thiên Vũ trêu chọc khen tặng Lôi Hồng Phi hai câu, sau đó nói chuyện phiếm.
Đợi cơm nước xong, Lôi Hồng Phi cũng không tiện quấy rối thêm, tuy rằng luyến tiếc, nhưng cũng phải từ biệt.
Lăng Tử Hàn tiễn y đến cửa cửa thang máy, thân thiết mà nói: “Trên đường lái xe cẩn thận, chạy chậm một chút.”
Lôi Hồng Phi nhịn không được tiến lên trước một bước, kéo cậu vào lòng mình.
Lăng Tử Hàn thực sự quá gầy, bị y ôm chẳng khác gì bị bao phủ cả người trong lòng ngực y vậy. Lôi Hồng Phi vùi mặt vào hõm vai cậu, tham lam hít thở lấy mùi hương thơm mát từ người cậu, không muốn buông ra.
Lăng Tử Hàn để mặc y một lát, sau đó lẳng lặng mà nói: “Thang máy tới rồi.”
Lôi Hồng Phi thở dài, chậm rãi buông cậu ra, trong lòng cảm nhận từng đợt cảm xúc cuộn trào mãnh liệt, khó có thể kiềm nén. Y nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lăng Tử Hàn, không thể kiềm được, bỗng nhiên nói: “Tử Hàn, anh yêu em, so với trước đây bây giờ còn yêu em hơn.”
Nhưng Lăng Tử Hàn chỉ bình tĩnh mỉm cười, chậm rãi lắc đầu: “Hồng Phi, bây giờ em đã không thích hợp trở thành bạn đời của một tướng quân nữa rồi. Tương lai chắc rằng sẽ có người thích hợp đứng bên cạnh anh hơn em.”
Lời này trước đây là chính mẹ Lôi Hồng Phi đã từng nói qua, Lôi Hồng Phi nghe thấy rất chói tai, nhưng không dám nổi nóng. Y cười khổ một chút, nghiêm túc nói: “Tử Hàn, nếu em quyết định ở bên cạnh anh ta, anh tuyệt không sẽ không phá rối. Chỉ là, hy vọng em nhớ kỹ, bất cứ lúc nào, chỉ cần hai người không bên nhau nữa, nhất định phải nghĩ tới anh. Anh sẽ luôn chờ em. Trong lòng anh chỉ có một mình em, sẽ không có thêm bất kì ai khác.”
Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói: “Cần gì phải thế?”
“Đây là do anh kiên trì, em không cần phải thấy áp lực.” Nét mặt của Lôi Hồng Phi trở nên ôn nhu. “Hiện tại anh mới biết, anh đã từng có biết bao nhiêu thời gian hạnh phúc.”
Lăng Tử Hàn nghe câu đó, trên mặt trong nháy mắt có chút hoảng hốt, lập tức khôi phục bình tĩnh. Cậu ôn hòa nói: “Về đi, ngày mai anh phải đi làm nữa.”
Rốt cục Lôi Hồng Phi đi vào thang máy.
Lăng Tử Hàn nhìn cửa thang máy đóng lại, mới xoay người vào nhà.
Lúc Lôi Hồng Phi đi ra khỏi tòa nhà, toàn bộ khu nhà đã lên đèn. Trong bóng đêm, y ngẩng đầu nhìn lên, nhà của Lăng Tử Hàn cũng đã tỏa ra ánh sáng cam hiền hòa.
Giờ khắc này, y bỗng nhiên nhớ tới câu nói mà Ninh Giác Phi đã đọc:
“Khoảng cách xa nhất trên thế giới, là khoảng cách giữa cá và chim, một con trên trời, một con lặn dưới đáy biển sâu.”
HẾT PHẦN
Mục lục
HẾT PHIÊN NGOẠI
PHIÊN NGOẠI HOÀN