Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ song song mẫn tiệp ngồi dậy, nhìn nhau.
Vệ Thiên Vũ lập tức lấy máy tính ra nhìn tình hình phía trước, đồng thời đưa hai tay liên tiếp nhập lệnh vào bàn phím.
Trong xe lập tức hoạt động, tựa như bản thân nó cũng có sinh mệnh, nhanh chóng chuyển dời trời đất. Ghế mềm tự động gấp lại, toàn bộ các dụng cụ khác đều rút vào góc trong cùng bên trong xe. Thùng xe có bức tường, lúc này tấm ngăn liền nâng lên, phân bên trong ra thành . Phần nửa bên ngoài gần cửa xe thì biến thành một khu chở hàng hóa, các thùng hàng chứa đồ uống có tính trí năng hóa được đưa ra, lần lượt chất đống lên không một kẽ hở nào, nhất thời che kín tấm ngăn bên trong lại.
Bọn họ ở bên trong nửa không gian bên trong, cũng không chật hẹp lắm, có thể cử động được.
Vệ Thiên Vũ vừa nhập lệnh vào trong máy vi tính vừa bình tĩnh mà nói: “Phương án số .”
“OK.” Thanh âm Mai Lâm thủy chung rất lãnh tĩnh. Tốc độ lái xe vẫn không thay đổi, rất trấn định.
Rào chắn trên đường phía trước thiết lập tại ngay đường xuất khẩu đường cao tốc, cách bọn họ km, nhưng phía đó là đường cái phong bế toàn bộ, phía trước có không ít xe. Lăng Tử Hàn nếu bây giờ xuống xe nửa chừng mà không để cho chúng phát hiện thì rất khó, nên cậu an tĩnh ngồi trong góc, chờ Vệ Thiên Vũ an bài.
Vệ Thiên Vũ cười cười với cậu, kéo cậu ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Em không cần làm gì hết, tất cả giao hết cho bọn anh.”
Lăng Tử Hàn gật đầu. Cậu không chỉ tin tưởng năng lực của đồng nghiệp mình, mà còn biết chiếc xe này đã được Vệ Thiên Vũ thay đổi qua, bên trong nhất định có những cơ quan mật, đủ để ứng phó phần lớn các tình huống đột phát.
Mai Lâm cởi nút áo cowboy, lộ ra một chiếc áo T-shirt màu đen có vẽ những hoa văn lớn vẽ ở mặt trước. Y nhanh chóng kéo ra một dây xích thật to từ trong T-shirt ra, tạo thành một vòng dây cổ quái rồi mang trên người. Y cũng lấy ra thêm cái nón dành cho cowboy trong valy ra mang trên đầu, sau đó lấy chiếc khuyên tai bạc đeo lên trái tai, rồi mang thêm một bộ nhẫn bạc đời mới lên tay mình.
Nhất thời, khí chất của y hoàn toàn biến đổi, giờ y là một người thanh niên B quốc hiện đại đang đi theo trào lưu, giá thì rẻ, lại mốt, không có nội hàm gì, cũng không có gì đáng chú ý. Tài xế xe vận tải cũng gần giống như vậy.
Ánh mắt lợi hại của y hoàn toàn thu lại toàn bộ, trở nên khàn khàn, lỗ mãng, vẻ mặt mệt mỏi rã rời, dại ra cùng phiền muộn, vừa nhìn là biết hình dáng vừa mới chạy đường dài xong.
Trong xe y mở nhạc, phát ra những thanh âm đinh tai nhức óc, sau đó trong miệng nhai kẹo cao su, cả người đều lắc lư tiết tấu. Với một tài xế xe vận tải có tính tình này giống như y thì B quốc có cả tá, không có gì khác lạ.
Thông qua trang bị quản chế siêu lắp đặt tại phòng điều khiển, Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn đều có thể thấy được tình huống của Mai Lâm cùng tình hình phía trước. Thấy Mai Lâm chỉ trong phút đồng hồ ngắn ngủi đã có thể biến thành một tài xế cà lơ phất phơ, hai người bèn nhìn nhau cười.
Bọn họ đã đóng lại toàn bộ những thiết bị cùng máy móc trao đổi thông tin, đồng hồ đeo tay cùng điện thoại di động đều tắt nguồn, tránh để máy dò xét bên ngoài tra được. Máy vi tính của anh là được chế tạo đặc biệt, bên ngoài còn có một tầng vật chất cách từ, cách sóng cực ngắn, cách nhiệt cảm, vì vậy anh vẫn tiếp tục mở máy.
Trên đường cao tốc, km lại rất ngắn, với loại hình xe vận tải mà Mai Lâm đang lái này thì chỉ cần phút là tới nơi. Xe phía trước đang xếp hàng dài, chờ kiểm tra, y thả ga, chậm rãi tiến lên.
Chờ đến phiên y thì cảnh sát cùng kiểm lâm đều cau mày. Y lười biếng nhìn bọn họ, dùng Hán ngữ khẩu âm bản địa nói: “Mỗi ngày đều tra xét, các anh có mệt không?”
Một cảnh sát lớn tiếng quát lớn: “Ít nói nhảm, xuống mau, đưa ra chứng minh thư, giấy phép lái xe, giấy tờ xe.”
“Con mẹ nó.” Mai Lâm mở va-li, cầm lấy đống giấy tờ vứt lung tung trong đó ra, đẩy cửa xe nhảy xuống.
Cảnh sát kia vừa nhìn giấy chứng minh thư vừa nhìn mặt y, lập tức dùng máy trí năng đọc tư liệu thân phận của y.
Một quân cảnh hỏi Mai Lâm đang chán chết kia: “Mày lái xe đi đâu?”
“Khê La.” Mai Lâm tiếp tục nhai kẹo cao su, lười biếng mà nói. “Chở hàng.”
Kiểm lâm lạnh lùng nhìn y: “Mở thùng xe ra.”
“Chết tiệt.” Mai Lâm hiển nhiên bực bội, nhưng không có cách nào khác. Y hung hăng phun kẹo cao su trong miệng ra, từng bước đi tới thùng xe phía sau, mở hai cánh cửa ra, lộ ra bên trong toàn là đồ uống.
Mấy quân cảnh đi tới, đưa tay mở ra vài thùng hàng chứa đồ uống, chui đầu vào trong xem, trong đó có người cầm máy dò, tra xét các mặt chung quanh.
“Này này, tụi anh cẩn thận chút đi, bộ cảnh sát là giỏi lắm sao.” Mai Lâm kêu to lên. “Nếu các anh làm hư hàng của tôi, thì đó chính là đạp đổ bát cơm của tôi, đến lúc đó tôi không có cơm ăn, đến kháng nghị cục cảnh sát đó.”
Vừa nghe chỉ biết, cái tên nhân này ngay cả quân cảnh cùng cảnh sát cũng không phân biệt được.
Mấy người quân cảnh nhảy xuống, hừ một tiếng, nói với cảnh sát: “Được rồi.”
Cảnh sát trả lại cho y những giấy tờ căn cứ chính xác không chê vào đâu được của Mai Lâm, vung tay lên: “Đi!”
“Hứ, thần kinh.” Mai Lâm lầm bầm, đưa tay cầm lấy giấy tờ, bước chân nặng nề leo lên xe. Y ngồi mạnh xuống một cái, phát động xe chạy đi.
Vệ Thiên Vũ thấy đã bình an qua cửa, liền không nói gì nhìn người bên cạnh mình.
Lăng Tử Hàn mỉm cười nhìn anh, cũng không nói gì.
Hai người đều biết sắp phải chia tay, tuy rằng cười sảng khoái, nhưng trong lòng lại không muốn.
Vệ Thiên Vũ hơi hơi nghiêng người, hôn lên đôi môi Lăng Tử Hàn.
Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng đáp lại anh.
Trong không gian nho nhỏ truyền ra tình ý dạt dào.
Thanh âm Mai Lâm truyền đến: “Lão đại, đến nơi rồi.”
Vệ Thiên Vũ rời khỏi môi cậu, nhẹ giọng nói: “Ngày mai bọn anh sẽ đi gặp Lạc Mẫn.”
“Ừ.” Thanh âm Lăng Tử Hàn cũng rất thấp. “Lý Nguyên cùng Chu Tự có thể sẽ để em gặp bọn anh.”
“Ừ, bọn anh biết phải làm gì mà.” Vệ Thiên Vũ cười khẽ. “Em yên tâm đi.”
“Em đương nhiên yên tâm.” Lăng Tử Hàn ôm anh một cái, sau đó đứng dậy, cúi đầu mà nói. “Em đi.”
Thanh âm hai người đều đặc biệt nhỏ, tràn đầy sự lưu luyến không rời.
Vệ Thiên Vũ vỗ bức tường phía sau, trong đó lập tức mở ra một cửa nhỏ ở giữa, thẳng tới phòng điều khiển. Lăng Tử Hàn chui ra, ngồi ở ghế phó.
Mai Lâm đưa xe chuyển tới một con đường nhỏ trong rừng, chậm rãi dừng lại.
Lăng Tử Hàn âm thầm nắm chặt tay y một cái rồi sau đó mở cửa xe nhảy xuống.
Mai Lâm lập tức nổ máy, nhanh chóng chạy đi.
Lăng Tử Hàn đi tới phía trước khoảng chừng m, thì leo lên chiếc taxi ven đường.
Tài xế không nói một câu gì, lập tức chạy tới thành Khê La.
Lăng Tử Hàn cũng không nói gì, sau khi xuống xe ngay cạnh thành, lại bắt chiếc taxi khác. Cậu xuống xe giữa chừng, bước vào trong một nhà hàng, ở trong đó vòng vo mấy vòng, lại từ cửa hông leo lên chiếc taxi khác. Xác nhận không có ai theo dõi, cậu mới chạy tới bách hóa cũ, lái xe mà mình đã đổ ở bãi đỗ xe, trực tiếp trở lại phủ tổng thống.
Vừa vào cửa phủ tổng thống, những người thấy cậu đều gật đầu thăm hỏi, nét mặt có chút kỳ lạ, khiến Lăng Tử Hàn vô cùng kinh ngạc.
Đi vào văn phòng, máy đọc báo trí năng gắn trên tường đều đang mở, không ngừng chuyển tới các đề mục báo lớn tại B quốc, nhưng máy chiếu phim không ngừng thay đổi.
Cậu coi một chút rồi ngừng lại, nhìn không chuyển mắt vào hình ảnh trên đó.
Toàn bộ các báo đều đang đăng hai hình chụp.
Một bức là dưới cơn mưa phùn, Lâm Tĩnh ôm cậu, hôn lên má cậu, bên cạnh là xe Lăng Tử Hàn, trong cơn mưa không ngừng rơi, dưới sắc trời ảm đạm, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Lâm Tĩnh tràn đầy thâm tình, Lăng Tử Hàn ôm thắt lưng hắn, từ từ nhắm hai mắt, có vẻ ôn nhu, toàn bộ bức ảnh đều tràn đầy sự lãng mạn mỹ lệ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật kết cấu tỉ mỉ.
Một bức khác là ở trong căn phòng đôi ở khách sạn Nhật Nguyệt, Lăng Tử Hàn đang ôm chặt Lôi Hồng Phi, nhìn qua tình chân ý thiết, khó mà chia lìa, hoàn toàn là bộ dáng của một đôi tình nhân sau đêm tình nồng chuẩn bị chia tay.
Dưới ảnh chụp hoặc bên cạnh, đều đủ loại tiêu đề.
“Trợ lý Tổng thống bị phát hiện có mối tình tay ba.”
“Thái tử Trung Quốc tình về nơi nào?”
“Hổ Lang tranh đấu, ai sẽ dẫn đầu?”
“Xem lại đạo đức của cố vấn Quốc Gia An Toàn.”
“Hai đại danh tướng Trung Quốc, cùng với Lăng thị mở ra một màn kịch mới.”
“Tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của Lôi tướng quân không hề khoa trương, “Vương phi” thì ra có tồn tại.”
“Thái tử đến từ Trung Quốc ẩn dấu vô hạn phong tình.”
“Quan ngoại giao Trung Quốc dẫn đầu trào lưu mới.”
“Ba người, quả thật vui vẻ.”
“Lực lượng Trung Quốc mới, con người mới tạo nên thần tượng mới.”
“Tình? Dục? Thái tử Trung Quốc đã nêu lên được khái niệm tình cảm mới.”
Lăng Tử Hàn vừa nhìn vừa lắc đầu, thở dài.
HẾT CHAP
Mục lục