Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

quyển 6 chương 40

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Maikari

Beta: Kaorikawa

Lịch trình ngày của Lý Nguyên rất dày, đến tận tối mới có thể nhìn thấy tin đưa về Lăng Tử Hàn.

Buổi sáng, ông cùng với Chu Tự, Bộ trưởng Thương vụ, Bí thư trưởng Hiệp hội Công thương Quốc gia họp, thương thảo việc Chu Tự dẫn đầu đoàn đại biểu B quốc tham gia cuộc họp những vấn đề liên quan tới việc đầu tư thương vụ Trung Quốc – ASEAN.

Trung Quốc – ASEAN đã được thành lập từ nửa thế kỷ trước tại khu mậu dịch tự do, phát triển cho tới hôm nay. Trung Quốc cùng các nước ASEAN hợp tác sâu vào các lĩnh vực, nhanh chóng đề cao lực cạnh tranh quốc tế của khu này, trở thành một khu vực có ảnh hưởng kinh tế quốc tế cùng ổn định khó mà bỏ qua.

Cuộc họp hằng năm đều được các quốc gia coi trọng, đoàn đại biểu tham gia đều là tổng thống các quốc gia hoặc là thủ tướng, trước đây cũng đều là Lý Nguyên tự mình đi, nhưng tình thế chính trị năm nay có chút biến đổi khiến ông khá lo âu, Lý Nguyên quyết định tọa trấn tại quốc nội, nên cử phó tổng thống Chu Tự dẫn đoàn tham gia, Chu Tự còn phải viết bài phát biểu tại cuộc họp 《 Khai sáng cục diện hợp tác phát triển mới giữa Trung Quốc và ASEAN 》.

Bọn họ đang nghiên cứu cơ cấu tham dự cùng nhân viên, các hạng mục đầu tư có thể chiêu dụ, chủ đề có thể thảo luận với mọi người trong các chuyên đề, đến tận buổi trưa mới kết thúc công tác.

Sau đó, Lý Nguyên cùng Hoàng Thân Jordan, Ali cùng ăn trưa, tham thảo thế cục vùng Trung Đông cùng với với chuyện hợp tác tăng mạnh lĩnh vực chống khủng bố và kinh tế tại hai nước.

Nghỉ ngơi chút, ông lại tiếp tướng quân Y Đức, tư lệnh không quân. Vị thượng tướng không quân tuổi này cũng xuất thân từ phi công, khi còn trẻ thì tôn sùng Lý Nguyên, cũng nhận được toàn bộ sự ủng hộ cùng đề bạt của Lý Nguyên. Ban Địch An không hề thích y, nhiều lần đề nghị điều y đến bộ tham mưu của mình nhậm chức, để phái người của bên mình tiếp nhận không quân, nhưng đều bị Lý Nguyên không chút do dự phủ quyết.

Lý Nguyên cùng Y Đức tham thảo lại tình huống bố phòng toàn quốc ở phương diện không quân, nhất là việc thi thố bảo vệ thủ đô. Ông muốn Y Đức bí mật chế định phương án chiến thuật, nếu một ngày nào đó thủ đô bị địch chiếm lĩnh, không quân làm sao có thể phản ứng nhanh nhất.

Y Đức có thể cảm nhận được bầu không khí đặc thù hiện tại trong quân đội còn rõ hơn Lý Nguyên, lập tức biểu thị việc mình sẽ nhanh chóng đưa ra kế hoạch liên quan tới việc bộ tham mưu tổ chức.

Hiện tại, lục quân cùng hải quân đều là đại đội bộ đội phòng không, đây là tổ do Ban Địch An tạo ra dùng để trong lúc nguy cấp dùng để đối kháng Y Đức. Bất quá, do chính đảng của Lý Nguyên thường chiếm số đông trong hội nghị, nên ý kiến của Ban Địch An đưa ra đều bị lọt vào nghi vấn cùng phủ quyết, cho nên trang bị của bộ đội phòng không này không bằng không quân.

Hiện nay, bộ đội phòng không trong biên chế là thuộc về không quân, như trạm radar, pháo binh bộ đội, đạn đạo bộ đội đều thuộc về Y Đức, ngoài ra, y còn có một dàn chuyên gia hàng không hoàn mỹ, trong đó lính dù đột kích có năng lực tác chiến tương đương đặc chủng.

Hiện tại, phần lớn quân trung thành với Ban Địch An đều là lục quân truyền thống, trong đó uy lực nhất chính là bộ đội bọc thép cùng bộ đội đặc chủng, ở trên đất bằng là xưng vương tuyệt đối.

Tư lệnh hải quân, tướng quân Tống Đình trên cơ bản bảo trì trung lập, với cả Lý Nguyên cùng Ban Địch An đều bảo trì cự ly tương đồng, bất quá, ông là một người có chủ nghĩa yêu nước tuyệt đối, là một quân nhân mang mỹ đức truyền thống. Hiện tại, Lý Nguyên được nổi danh quốc tế là người theo chủ nghĩa dân tộc, còn Ban Địch An cũng phất cao ngọn cờ chủ nghĩa dân tộc, bởi vậy trong lòng vị thượng tướng hải quân này, hai người cũng không có sự xung đột nguyên tắc, tất cả đều tập trung vào chính trị là chính, mà quân nhân thì không tham gia vào chính sự, nên ông không nhúng tay vào, ngoại trừ ở Quốc Gia An Toàn cùng Phòng Quân sự nêu lên ý kiến của mình, thì với ngôn hành cử chỉ của Tổng tư lệnh lực lượng vũ trang toàn quốc cùng tổng thống, ông hoàn toàn không hề đưa ra ý kiến gì.

Một quốc gia có diện tích lãnh thổ không lớn hơn diện tích lãnh hải, bốn bề đều là biển, thì lực lượng hải quân là mạnh nhất, bởi vậy nếu một ngày nào đó chính phủ xung đột quân đội, thái độ Tống Đình hết sức quan trọng, không thể bỏ qua.

Y Đức quan hệ cá nhân rất tốt với Tống Đình, con trai Tống Đình lại là phi công máy bay tiêm kích của hàng hải, Y Đức dạy cậu không ít tuyệt kỹ, khiến cho cậu tiến bộ thần tốc, trở thành phi công chính trong hải quân. Tống Đình vì thế càng thêm cảm kích Y Đức.

Lý Nguyên hy vọng Y Đức bình thường có thể để ý tới Tống Đình, bắt đầu từ nghị viên. Lý Nguyên toàn lực giữ gìn chủ quyền quốc gia, hoàn chỉnh lãnh thổ cùng quyền lợi nhân dân, ông đã trút xuống toàn bộ tinh lực đối với Quốc Gia An Toàn cùng kinh tế, đây là hữu mục cộng đổ (có mắt cùng thấy). Ông không yêu cầu Tống Đình thể hiện thái độ ủng hộ mình, chỉ hy vọng nếu ngày phát sinh tình huống khẩn cấp, thì vị tướng lĩnh hải quân ưu tú kia có thể đứng trên lập trường nhân dân cùng quốc gia mà suy nghĩ và hành động.

Y Đức vui vẻ đáp ứng, mỉm cười nói: “Tổng thống tiên sinh xin yên tâm, tôi rất hiểu anh Tống Đình. Anh ấy chỉ là không thích tham gia vào chính trị thôi, nhưng hoàn toàn không ủng hộ chế độ độc tài.”

“Cái này thì tốt.” Lý Nguyên cười gật đầu, ôn hòa mà nói. “Tống tướng quân xuất thân là thư hương dòng dõi, là một nho tướng số một trong quân, tôi tin tưởng lòng ông ấy cũng toàn lực ủng hộ chính phủ dân chủ. Quốc gia thành lập quân đội, vốn là muốn bảo vệ nhân dân, chứ không phải dùng để tranh quyền đoạt lợi.”

“Đúng.” Y Đức hoàn toàn tán thành. “Để nhân dân an cư lạc nghiệp, đó là mới là giá trị quân nhân.”

“Nói rất đúng.” Lý Nguyên gõ nhịp tán thưởng. “Vậy tôi nhờ Y tướng quân đó.”

“Tổng thống tiên sinh nói quá lời.” Y Đức đứng dậy. “Xin yên tâm, tôi nhất định không phụ sự nhờ vã.”

“Y tướng quân làm việc, tôi tất nhiên yên tâm.” Lý Nguyên cười đứng dậy, vừa cùng y đi ra ngoài vừa nói. “Trợ lý Lăng Tử Hàn của tôi hình như cậu chưa gặp qua, sau này nếu có thời gian, tôi sẽ để cậu ấy đến chỗ cậu.”

“Được.” Y Đức cười nói. “Chúng tôi rất hiếu kỳ với vị trợ lý tuổi trẻ này, rất muốn gặp cậu ấy.”

“Cậu ấy rất có có khả năng, vô cùng ưu tú, cũng rất khiêm tốn.” Lý Nguyên nhịn không được thưởng thức cùng thương tiếc. “Các cậu nhất định hợp tác rất tốt.”

“Được.” Y Đức kính chào ông theo chào theo nghi thức quân đội, lập tức xoay người đi.

Lý Nguyên nhìn bóng y rời đi, lúc này mới vào văn phòng, gọi tới cố vấn Kim Tư, tiến hành thương thảo về một số quyết đoán cấp thiết cùng các vấn đề lớn quan trọng. Đến tận chạng vạng, hai người họ còn vừa ăn tối vừa tiếp tục thảo luận.

Trịnh Đan Thanh thấy Lý Nguyên một mực bận rộn, liền không nói gì, đến tận khi đêm khuya, khi Lý Nguyên kết thúc công tác, ra khỏi Thiên Quyền lâu, hắn mới bước lên, nhẹ giọng hỏi: “Chú Nguyên, chú có xem báo ngày hôm nay chưa?”

Lý Nguyên lắc đầu, thuận miệng nói: “Có tin gì quan trọng à?”

Trịnh Đan Thanh có chút do dự, nhẹ nhàng nói: “Chú tự xem thì hay hơn.”

Lý Nguyên có chút bất ngờ, nhìn hắn cái, gật đầu: “Được rồi.” Quay đầu nhìn thoáng qua Thiên Ki Lâu, thấy bên trong đen ngòm, nghĩ đến Lăng Tử Hàn đã nghỉ ngơi, ông liền đi tới Ngọc Hành Lâu.

Trịnh Đan Thanh cùng ông vào phòng, lập tức mở máy đọc báo trên tường, toàn bộ các báo chậm rãi xuất hiện, thay đổi.

Lý Nguyên nhìn hai bức ảnh rõ ràng kia, nhất là nhìn thấy Lăng Tử Hàn, nụ cười trên mặt càng lúc càng đậm, có vẻ khoái trá. Ông quay đầu, nói với Trịnh Đan Thanh: “Không ngờ Tử Hàn lại rất ăn ảnh nha, chụp hình đẹp đến vậy. Tôi còn chưa bao giờ thấy biểu tình ôn nhu như vậy của cậu ấy, thực sự rất đẹp. A Thanh, cậu giúp tôi tìm phim gốc của hai ảnh này, tôi rất thích.”

Trịnh Đan Thanh cảm thấy bất ngờ: “Chú Nguyên, anh ta dám làm vậy ngay tại quốc gia của chúng ta, đó chính là scandal. Hôm nay có rất nhiều phóng viên gọi điện tới văn phòng phủ tổng thống, yêu cầu phỏng vấn ông, phó tổng thống tiên sinh cùng Lăng tiên sinh, bận đến túi bụi.”

“À, vậy Tử Hàn nói như thế nào?” Lý Nguyên cảm thấy hứng thú.

Trịnh Đan Thanh bình tĩnh, cảm thấy không tốt mà nói: “Anh ta vẫn yêu cầu từ chối khéo, nói là hiện tại không có thời gian.”

“Cậu ấy nói rất đúng.” Lý Nguyên mỉm cười. “Hiện tại có rất nhiều việc, ai có thời gian để cùng đám phóng viên kia nói chuyện phiếm.”

“Thế nhưng, nếu như chuyện này không nói rõ với công chúng, thì chúng ta sẽ rất bị động.” Trịnh Đan Thanh nóng nảy. “Chú Nguyên, sẽ liên lụy chú đó.”

Lý Nguyên có chút cảm động, đưa tay vuốt đầu cậu, ôn hòa mà nói: “A Thanh, đừng lo lắng. Kỳ thực hai bức ảnh đó cũng không nói rõ việc gì. Bọn họ quần áo chỉnh tề, thậm chí chỉ hôn môi một chút, là chiến hữu mà thôi, là tình cảm anh em thân thiết. Chắc cậu không biết, Tử Hàn đã từng là trung tá bộ đội đặc chủng, đã từng đảm nhiệm phó đại đội trưởng đại đội Dã Lang, cùng Lâm tiên sinh hợp tác, cùng nhau đánh giặc, cùng bị thương, cùng nhau xuất sinh nhập tử, tiêu diệt tổ chức khủng bố ‘Lê minh chi tử’. Cậu ấy cùng Lôi tướng quân còn là thanh mai trúc mã, lúc còn trong bộ đội lại trực tiếp nhận sự lãnh đạo của Lôi tướng quân, tình cảm này cũng rất trân quý. Do vậy, trong hành vi có chút thân thiết là hoàn toàn bình thường. Hơn nữa, ba người họ đều là độc thân, tình cảm thế nào là do chính bọn họ có quyền tự do lựa chọn. Cũng giống như tôi và cậu, đều là độc thân, đều có quyền lợi lựa chọn tự do.”

Trịnh Đan Thanh cảm nhận được sự ôn nhu đã lâu rồi không thấy, trong lòng vui buồn lẫn lộn, bỗng nhiên nghe được câu nói cuối cùng, nhất thời khống chế không được, nhào vào trong lòng Lý Nguyên, ôm chặt ông, kích động mà nói: “Con biết, con biết. Chú Nguyên, sự lựa chọn của con là chú, cả đời này cũng không thay đổi.”

Lý Nguyên vuốt ve lưng hắn, cảm nhận thân thể trẻ tuổi chứa đầy sức sống, không khỏi khe khẽ thở dài: “A Thanh, tôi đã nói với cậu, suốt đời chỉ là mới bắt đầu mà thôi, thời gian tới còn rất dài. Tôi đề nghị cậu hãy nhìn ra thế giới bên ngoài một chút, còn có những phong cảnh đẹp hơn rất nhiều.”

Trịnh Đan Thanh vùi đầu vào ngực ông, rầu rĩ mà nói: “Con chỉ thích cùng chỗ với chú thôi, phong cảnh bên ngoài không liên quan tới con.”

“Thực là một thằng nhóc cố chấp.” Lý Nguyên mỉm cười, yêu thương vuốt mái tóc mềm của hắn.

Trịnh Đan Thanh vừa có một mái tóc đẹp, cùng với đôi mắt cậu, tựa như A Ngạn. Lý Nguyên đem mặt vùi vào tóc hắn, nhớ tới thiếu niên hơn chục năm trước, một người thiếu niên ôn thuần lại mang một khuôn mặt tinh xảo, bất quá, thanh niên anh tuấn cao ngất kia cũng đã có một ít tóc bạc rồi.

Thật sự là quá lao lực rồi.

Lý Nguyên nghĩ, nhẹ giọng nói: “A Thanh, cậu sắp xếp chút, ngày mai chúng ta đi đến biệt thự cạnh biển ở hai ngày.”

Trịnh Đan Thanh đang say mê trong cái ôm của ông, nghe vậy đại hỉ, ngẩng đầu nhìn ông.

Hắn muốn nói gì đó, nhưng Lý Nguyên đã phản ứng trước, hắn đã hiểu lầm ý của ông, nên nhanh chóng nói: “Sáng mai cậu thông báo cho Lăng tiên sinh cùng Kim tiên sinh, để bọn họ đi cùng tôi.”

Tâm tình cuồng hỉ của Trịnh Đan Thanh phút chốc trầm xuống, không khỏi thương tâm thùy hạ mi mắt, nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ.”

Lý Nguyên thoải mái vỗ vỗ vai hắn: “Không còn sớm nữa, cậu đi nghỉ đi.”

Trịnh Đan Thanh ôm lấy ông, không muốn rời đi.

Lý Nguyên hiểu được tâm tình của hắn, cũng không muốn tổn thương hắn quá mức, nên đứng ở đó không nhúc nhích.

Thật lâu, Trịnh Đan Thanh mới buông ông ra, cúi đầu mà nói: “Chú Nguyên, dù thế nào, tình cảm của con với chú sẽ không thay đổi”

Lý Nguyên thở dài, nhưng không nói cái gì nữa, chỉ là nhìn hắn lẳng lặng rời đi.

HẾT CHAP

Mục lục

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio