Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Sáng sớm hôm sau, đoàn xe tổng thống chạy ra khỏi phủ tổng thống, hướng ra vịnh Hương Thủy cách đó km.
Từ năm trước, Nhật Nguyệt Hội đã tập trung thu mua một lượng lớn bất động sản ở ngay vịnh này, xây dựng khu biệt thự xa hoa, cùng một sân golf rộng. Những biệt thự sang quý này ngoại trừ bán cho những phú hào địa vị cao hoặc các danh sĩ chính giới ra, thì Lý Nguyên cùng Chu Tự đều lưu lại cho mình mỗi người căn, một căn để dùng, một căn dùng để đãi khách. Hội trưởng hiện giờ của Nhật Nguyệt Hội, Tôn Cạnh, cũng có một căn biệt thự tại đây, đó chính là thưởng cho công sức bao năm qua của hắn.
Mỗi biệt thự ở đây đều có một khu bãi biển tư nhân mỹ lệ, không ít biệt thự còn bỏ neo du thuyền, nhưng thường không thấy ai, có vẻ an tĩnh.
Đi vào biệt thự Lý Nguyên, Lăng Tử Hàn xuống xe của mình, đưa mắt nhìn biển xanh trời xanh phía trước, nở nụ cười tán thưởng.
Lăng Tử Hàn cùng Kim Tư đều tự mình lái xe, chỉ có Lý Nguyên cùng Trịnh Đan Thanh thì ngồi trong xe bọc thép. Lý Nguyên đi tới, cười nói với Lăng Tử Hàn: “Dạo gần đây con cứ mãi công tác, không có nghỉ ngơi thỏa đáng, hai ngày nay con cứ từ từ nghỉ ngơi một chút. Đừng ép bản thân, cứ coi đây là nhà con, muốn làm gì cũng được.”
“Dạ.” Lăng Tử Hàn cười gật đầu với ông.
Vài người chậm rãi đi ra cạnh biển, bỗng nhiên nhìn thấy một cậu bé mặc quần soóc, hở lưng trần đang chạy tới chạy lui trên bờ cát trắng, tiếng cười thanh thúy truyền đi xa trong không gian tĩnh lặng, khiến mỗi người đều hiện lên tiếu ý.
Lý Nguyên kêu lên: “Tiểu Lạc, lại đây.”
Đứa nhỏ kia quay đầu vừa nhìn, lập tức vui mừng, mở rộng hai cánh tay nhỏ xíu ra, trong miệng kêu: “Nội, nội.”
Lý Nguyên ôm lấy nhóc, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, quay đầu nói với Lăng Tử Hàn: “Đây là con trai Chu Tự, Chu Lạc.”
Lăng Tử Hàn cười gật đầu, nhìn chăm chú đứa nhỏ này. Chỉ thấy nhóc con có nước da trắng tuyết, mũi cao thẳng, mắt hai mí sâu cùng đôi mắt đen thẳm, mái tóc xoăn nâu, lông mi dài cũng là màu nâu, đôi môi phấn hồng, vừa nhìn là biết có huyết thống người da trắng, rất giống Chu Tự, cực kỳ xinh đẹp.
Chu Lạc mở to mắt hiếu kỳ nhìn Lăng Tử Hàn, đưa tay vuốt lên mặt cậu. Lăng Tử Hàn cảm giác được lòng bàn tay mềm mại của trẻ nhỏ, mỉm cười không không nhúc nhích.
Lý Nguyên ha hả cười nói: “Thằng nhóc này, y như cha con vậy, vừa thấy mỹ nam tử là muốn ra tay.”
“Này này, chú Nguyên, đây chẳng phải là chú đang phá nát danh dự của tôi hay sao?” Thanh âm mỉm cười Chu Tự truyền đến từ phía sau. “Nếu chú nói vậy, sẽ làm gia đình tôi tan vỡ, hôn nhân thất bại, hậu quả rất nghiêm trọng.”
Vài người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Chu Tự mặc thường phục, cười hì hì đi tới. Nhìn hướng của y vừa bước ra, hẳn là mới từ biệt thự sát vách đi ra.
Chu Lạc cười vỗ tay, kêu lên: “Cha à, cha.”
Lý Nguyên mỉm cười: “Cái tính cách của cậu, A Mẫn còn cái gì không biết chứ?”
“Tôi đã sớm lãng tử hồi đầu rồi.” Chu Tự cười đến gần, bắt tay Lăng Tử Hàn, thân thiết nói. “Tử Hàn, khó có dịp cậu đến đây, cứ ở chỗ này chơi cho đã đi.”
“Được.” Lăng Tử Hàn cười đáp ứng.
Lần này tới B quốc, chưa từng chân chính ở chung qua với Chu Tự lần nào, ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không nhiều. Người đàn ông phiêu lượng rực rỡ lóa mắt người khác này cũng không hề thay đổi, hiện tại dung quang càng thêm toả sáng, khí thế bức người. Dù trưởng thành hơn, nhưng tính cách vẫn hoạt bát nhiệt tình, khiến y càng trông trẻ tuổi.
Lý Nguyên hỏi y: “A Mẫn đâu?”
Chu Tự mạn bất kinh tâm mà nói: “Lát có người đến, em ấy đang ở đó chờ.”
Lý Nguyên gật đầu, liền không hề hỏi nhiều. Ông buông Chu Lạc, nói với Lăng Tử Hàn, Kim Tư cùng Trịnh Đan Thanh: “Các cậu đều nghỉ ngơi đi, hôm nay không có việc gì.”
Ba người đều nở nụ cười, tự rời đi.
Kim Tư đến ghế trên bãi cát cạnh biển nằm xuống, có người bưng đồ uống đến cho y.
Trịnh Đan Thanh trở lại biệt thự, kiểm tra phòng ngủ cùng với ẩm thực chuẩn bị cho Lý Nguyên và khách.
Lăng Tử Hàn đi dạo trên bãi cát. Chu Tự lập tức đi theo bên cạnh cậu, mỉm cười nói: “Văn phòng của tôi hôm qua bị đám phóng viên gọi điện tới làm bận túi bụi, đều là hỏi về vấn đề của cậu không thôi. May là bên kia A Mẫn đề phòng sâm nghiêm, phóng viên không thể đi vào, mới có thể may mắn tránh khỏi vụ khó khăn này.”
Nghe cách dùng từ của y, Lăng Tử Hàn lắc đầu: “Truyền thông quý quốc thực sự lợi hại, khiến người ta bội phục.”
Chu Tự sang sảng cười rộ lên: “Hôm nay hạm đội Trung Quốc đến Nam Cảng, rất nhiều phóng viên đã chờ ở cảng, chuẩn bị hỏi Lôi tướng quân việc này đó.”
Lăng Tử Hàn chắc chắc nói: “Tôi thấy bọn họ chắc chắn sẽ bị thất vọng.”
“Đúng vậy, Lôi tướng quân không thể cho bọn họ lợi dụng cơ hội để ra tay đâu.” Chu Tự vừa nói vừa cười. “Hôm qua có phóng viên chờ ở ngoài cửa lớn đội đặc công, muốn tìm Lâm Tĩnh. Bất quá, Dã Lang không chỉ không lộ diện, mà có người nói hắn đang điều tra người nào dám đưa bức ảnh đó cho bên phóng viên, bắt bọn họ vào phòng tạm giam. Tôi nghe A Mẫn nói, hắn đã viết báo cáo, yêu cầu đem mấy tên ăn cây táo, rào cây sung, thấy tiền là sáng mắt này chuyển khỏi đội đặc công. A Mẫn khen hắn, nói báo cáo của hắn viết từ ngữ mạnh mẽ, lại chân thật. Dã Lang chuẩn bị coi đây là cơ hội, càng thêm nghiêm ngặt kỷ luật tại đội đặc công, quét sạch bại hoại, loại bỏ người yếu, chỉ để lại tinh nhuệ. A Mẫn kiên quyết ủng hộ hắn, để hắn muốn làm gì thì làm.”
“Ừ.” Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu. “Lâm Tĩnh luôn luôn như vậy, thiết diện vô tư, lục thân không nhận. Hồi lúc trước khi tôi đến chỗ hắn làm trợ thủ, cha của Hồng Phi là Lôi bá bá sợ sức khỏe tôi không tốt, sợ chịu không nổi, nên gọi điện cho hắn muốn hắn chiếu cố tôi một chút, hắn liền từ chối, rất dữ dội.”
“Phải, phải. Tôi cũng có nghe mấy quan quân đội đặc công nói qua.” Chu Tự hiển nhiên hài lòng. “Đừng xem Dã Lang đó lớn lên đẹp vậy, nhìn qua tuấn mỹ nhã nhặn, nhưng khi huấn luyện thì quả thật là một ác ma. Nếu như bọn họ bất hạnh phạm vào điều sai dù nhỏ, thì ánh mắt lạnh lùng của hắn đảo qua một cái cũng đủ khiến bọn họ tự sát rồi. Người thích hắn vốn cũng nhiều, hiện tại ai cũng không dám nói năng lộn xộn, sợ hắn lột da.”
Lăng Tử Hàn thiếu chút nữa cười ra tiếng. “Chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên, lúc trước khi tôi còn ở đại đội Dã Lang cũng đã bị hắn lột mấy tầng da rồi, sau đó nản lòng thoái chí, muốn rút lui, nếu không phải Lâm Tĩnh cổ vũ tôi tiếp tục, thì tôi đã sớm chạy trối chết.”
“Thật à?” Chu Tự ríu rít. “Rất giỏi, ngay cả Bộ trưởng Quốc phòng cùng cha cậu hắn cũng chẳng thèm nể mặt, thực sự là hảo hán. Nói như vậy, thân thủ cậu nhất định rất giỏi.”
“Cũng chút thôi.” Lăng Tử Hàn nhàn nhạt nói. “Cũng không thể phụ công sức của những ngày ở đại đội Dã Lang được.”
“Trách không được.” Chu Tự nhìn cậu. “Tôi nghe A Mẫn nói, lần phát sinh tập kích khủng bố tại trung tâm triển lãm quốc gia kia, thân thủ của cậu tốt đến mức khiến người của Cục Quốc An tán thán không ngớt. Nhất là gặp nguy không loạn, trấn định bình tĩnh, chỉ huy như định, khiến cả A Mẫn cũng mặc cảm.”
“Lạc cục quá khen.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Tất cả mọi người đều nghĩ tôi là thư sinh, tay trói gà không chặt, nên chỉ cần biểu hiện chút thì sẽ được khen thưởng thôi, hơn phân nửa cũng là muốn cổ vũ tôi, tôi rất hiểu tâm ý của mọi người, phó tổng thống tiên sinh cũng không cần khen ngợi đến thế.”
“Tử Hàn, cậu không cần khách khí như vậy, chúng ta là người một nhà mà.” Thái độ Chu Tự rất thành khẩn, nói đến sau lại vui đùa. “Cậu cứ gọi tôi cùng A Mẫn một tiếng anh là được, xem như chúng tôi đang trèo cao cậu đi.”
Lăng Tử Hàn bị y trêu chọc nhịn không được cười rộ lên: “Tự ca, tôi rất kính nể anh cùng Mẫn ca, với chú Nguyên cũng vậy.”
“Kính nể không dám nhận, làm tri kỷ là được.” Chu Tự khôi phục lại nụ cười, thanh âm rất nhẹ. “Này, một hồi chỗ chúng tôi có người bạn đến chơi, cậu cũng tới gặp đi.”
Lăng Tử Hàn đã biết là sẽ có ai tới, nhưng trên mặt vẫn thể hiện sự hiếu kỳ. “Bạn gì vậy?”
“Bạn tốt.” Chu Tự hơi thần bí, không chịu nói rõ. “Cậu cứ tới đi, thấy là biết.”
Lăng Tử Hàn có chút cảnh giác: “Không phải phóng viên đó chứ?”
Chu Tự cười to: “Không phải, không phải, cậu yên tâm đi, chúng tôi sao lại để phóng viên vào đây?”
Lăng Tử Hàn có chút xấu hổ mà cười, ngại ngùng mà nói. “Tôi cứ sợ là phóng viên.”
“Phóng viên không đáng sợ, chỉ sợ nội gian thôi.” Nụ cười Chu Tự có chút nhạt, nhẹ giọng nói. “Ảnh chụp chỗ khách sạn nơi mà các cậu ở sao lại để người ta chụp được, sao lại có thể truyền được ra ngoài, tôi đã kêu A Cạnh điều tra kỹ càng rồi. Tôi muốn hắn nhân cơ hội này tẩy trừ Nhật Nguyệt Hội từ trên xuống dưới một phen, làm sạch sẽ. Dám đến khách sạn chỗ chúng tôi phá rối, tôi muốn biết nó là thần thánh phương nào?”
Lăng Tử Hàn chỉ là cười gật đầu, không hề đưa ra ý kiến gì với chuyện trong bang hội của họ.
Đang nói, Chu Lạc một đường chạy nhanh tới trên bãi cát, ôm lấy cổ chân Chu Tự, liên tục kêu: “Cha à, cha, ôm đi, ôm đi.”
Chu Tự kéo người nhóc lên, thuận tay đánh lên mông cái, lúc này mới ôm trên tay, cười nói: “Lúc không cho đi thì cứ đòi đi, lúc cho đi rồi lại đòi muốn ôm, thật ghét mà.”
Chu Lạc ôm cổ cha mình, hài lòng dụi qua dụi lại, cười.
Lăng Tử Hàn nhìn đứa nhỏ, thần tình trên mặt nhu hòa rất nhiều.
Chu Lạc nhịn không được lại duỗi thân vuốt mặt cậu.
Chu Tự vỗ nhẹ nhẹ lên bàn tay nhỏ của nhóc: “Đừng có sờ bậy bạ, mau gọi Lăng thúc thúc.”
“Lăng thúc thúc.” Chu Lạc trong miệng kêu, bàn tay nhỏ vẫn đưa ra trước, nắm vành tai Lăng Tử Hàn.
Chu Tự lắc đầu: “Nó rất ít khi nào thích người lạ, thực là lạ nha.”
Lăng Tử Hàn thuận lợi đưa tay ôm lấy nhóc, cười nói: “Đứa nhỏ này không sợ người lạ, rất có khí chất ngôi sao.”
“Ngôi sao? Không thể nào?” Chu Tự nhìn con trai mình, làm mặt quỷ.
Chu Lạc lập tức cười rộ lên, cũng làm mặt quỷ với y.
Lăng Tử Hàn không khỏi bật cười, lập tức ôn nhu hỏi nhóc: “Con mấy tuổi rồi?”
Chu Lạc nghiêm túc mà dùng giơ bàn tay mình lên, ngón tay cái cùng ngón út quập xuống, thật vất vả mới có thể dựng thẳng ngón tay giữa lên, sau đó đưa trước mặt Lăng Tử Hàn.
“ tuổi rồi?” Lăng Tử Hàn khoái trá cười nói. “Thật thông minh.”
Chu Lạc nghe hiểu được câu khen của cậu, nhất thời vui mừng vỗ tay.
Lúc này bọn họ đã đi tới trước biệt thự của Chu Tự, Lạc Mẫn từ kính thủy tinh nhìn ra ngoài thấy, vì vậy mở cửa đi ra ngoài, cười nói: “Tử Hàn, mau vào ngồi.”
HẾT CHAP
Mục lục