Editor: Maikari
Beta: Kaorikawa
Hôm nay là ngày tháng năm , cũng là ngày nghỉ lễ toàn quốc, dựa theo quy định, ngày này cộng với ngày nghỉ cuối tuần sẽ có tổng cộng ngày nghỉ.
Tại Bộ Quốc An, một số bộ phận đặc thù sẽ không có ngày nghỉ này, ngược lại, vào ngày nghỉ là ngày bọn họ càng phải thêm chú ý đề phòng có người thực hiện hành vi khủng bố, thế nhưng, bộ hành chính cùng bộ phận kỹ thuật có thể thay phiên nhau nghỉ, chỉ cần có người chịu trách nhiệm. Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ thân là lãnh đạo cao tầng, tất nhiên là có thể nghỉ ngơi.
Gần đây, kinh tế thế giới bắt đầu trỗi dậy, tình hình bệnh dịch đáng sợ hai năm trước khiến kinh tế toàn cầu suy yếu rốt cục cũng được chính phủ các quốc gia liên thủ khống chế, dần dần trở về quỹ đạo phát triển, quốc tế xuất hiện thời kỳ hòa bình hiếm thấy, không có hành động khủng bố lớn xuất hiện.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ dựa theo phân tích tình báo, đoán chừng ngày này không có chuyện gì lớn, liền quyết định mang theo em trai, hai đứa con cùng tiểu công chúa đến phòng nghỉ trong núi nghỉ phép.
Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt không ở Bắc Kinh, mà lặng lẽ cùng nhau đến Maldives.
Tới núi, Đồng Húc cùng hai anh em Tiêu Diêu tựa như chim vừa thoát khỏi g, vừa nhảy vừa nhót, chạy tới sườn núi, lăn tròn trong bụi hoa đỗ quyên, rồi lại chạy tới bên dòng suối nhìn đàn bò, mừng rỡ vô cùng cao hứng, tiếng cười vọng qua rừng cây Bạch dương, thanh thúy quanh quẩn trong sơn cốc.
Lăng Tử Hàn thường không quản thúc nghiêm ngặt với thiên tính của con nhỏ, cứ để bọn nhỏ thể hiện cá tính của bản thân mình, chỉ cần về đại nguyên không sai phạm lớn, thì mấy chuyện nhỏ không tính toán.
Nhưng Vệ Thiên Vũ luôn nghĩ tụi nhỏ vẫn còn bé, tuy thông minh, nhưng cũng chỉ là mấy đứa nhỏ , tuổi, luôn lo lắng cho an nguy của tụi nhỏ, thường thường theo sát bên người.
Đợi ba đứa nhóc chơi mệt mỏi, cao hứng bừng bừng chạy về nhà, Lăng Tử Hàn đang ngồi ở ghế đằng trong sân, một tay ôm con gái, một tay cầm quyển 《 Truyện cổ Andersen 》, nhỏ giọng kể chuyện cho bé nghe.
Tên của tiểu bảo bối là do Vệ Thiên Vũ đặt, nhũ danh là do hai anh em Lăng Tiêu, Lăng Diêu gọi. Tụi nhỏ nhất quyết phải gọi bé là Song Song, ý bảo bé chính là em gái chung của cả hai nhóc. Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ nghe ý kiến của tụi nhỏ xong, đều vui vẻ đồng ý, Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt vui tươi hớn hở mà tỏ vẻ tán thưởng.
Đôi mắt của Tiểu Song Song rất lớn, tròng trắng mắt hơi hơi phiếm, tròng đen lại rất đen thẳm, da tuyết trắng, tóc hơi quăn, vừa sinh ra đã đẹp người gặp người khen. Từ khi bé vừa sinh ra, thì đã mang một thân hàng vạn hàng nghìn sủng ái, không chỉ tam đại Lăng gia đều yêu thương bé như hòn ngọc quý trên tay, mà ngay cả Lôi Hồng Phi, Lâm Tĩnh, Long Tiềm, Trương Hải Dương, cùng với tất cả liệp thủ khác đều đặc biệt yêu thích bé, mua rất nhiều quần áo đẹp cho bé, hy vọng sẽ khiến bé lúc nào cũng đẹp tựa như thiên sứ.
Tuy rằng đã có đứa con trai, nhưng Lăng Tử Hàn đã bỏ lỡ thời gian mới sinh của tụi nhỏ, cho đến khi có đứa con gái này, mới có thể cảm nhận được cảm giác khi nhìn thấy con mình chào đời, cảm nhận được sự ngọt ngào khi nhìn thấy con mình mỗi ngày một lớn. Có đôi khi, Vệ Thiên Vũ nhìn Lăng Tử Hàn cẩn thận tỉ mỉ tắm bé, mặc quần áo, đút sữa, bế bé tản bộ, dỗ bé ngủ, trong lòng thường mang sự áy náy. Cũng vì vậy mà anh thường để dành thời gian cho Lăng Tử Hàn để cậu có thể ở cùng với bé, để cậu có thể cảm nhận được hết khoảng thời gian vui sướng mà anh đã từng trải qua.
Lăng Tiêu, Lăng Diêu sóng vai chạy tới trước sân, đẩy cánh cửa khép hờ liền chạy vào.
Dưới ánh trời chiều, Lăng Tử Hàn đang nhẹ giọng kể 《 Công Chúa Bạch Tuyết 》: “Hoàng hậu lại hỏi tấm gương: Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta? Gương thân nói: “Xưa kia bà đẹp nhất trần, nay nàng Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn”. Hoàng hậu …”
Cậu vừa kể tới đây, Lăng Tiêu liền cắt ngang lời cậu, nghiêm túc hỏi: “Ba ơi, sao gương lại biết trên thế giới này người phụ nữ là đẹp nhất vậy? Lẽ nào nó là máy tra tìm à?”
Lăng Diêu tìm tòi rất nghiêm túc: “Nếu như nó là máy tra tìm, thì nó lấy tiêu chuẩn gì để xác nhận vậy ba? Người nào lập trình cho nó vậy? Nó thông qua cái gì để tìm vậy?”
Lăng Tử Hàn bị bọn nhỏ hỏi á khẩu không trả lời được, liền liếc mắt nhìn Vệ Thiên Vũ phía sau tụi nhỏ, liền cười tủm tỉm mà không mở miệng giải thích, để tụi nhỏ tự mình suy nghĩ.
Đồng Húc tiến đến phía sau bọn họ, nghe vậy liền nói: “Không phải đâu, chú thấy cái gương này suốt ngày chỉ biết nằm ở trong hoàng cung, hơn phân nửa là chỉ thấy được có mấy người phụ nữ, xem ra nhìn lại cũng chỉ có hoàng hậu, công chúa Bạch Tuyết, nô tì gì đó, nên khi lựa chọn, nó sẽ lựa chọn công chúa Bạch Tuyết đẹp nhất rồi.”
Lăng Tiêu suy nghĩ một chút, lập tức gật đầu: “Đúng vậy ha, có đạo lý, chắc chắn là vậy, toàn bộ thế giới của nó chắc chỉ là căn phòng trong hoàng cung mà thôi ha.”
Lăng Diêu nhìn cô em gái trong lòng ba mình, lập tức nở nụ cười: “Em nghĩ, cái gương kia nói sai rồi, Song Song mới là cô gái đẹp nhất trần gian này.”
Tiểu Song Song đang ngặm ngón tay, nhìn hai người anh giống nhau như đúc trước mặt mình, bỗng nhiên hé miệng nở nụ cười. Đôi mắt to mỹ lệ của bé cười đến hí lại, cái miệng nhỏ nhắn chưa mọc răng lại hơi mở ra, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn như đóa hoa tươi đang nở, khiến tâm người khác lập tức hóa thành nước
Hai đứa nhóc nhịn không được liền nhào tới, đưa tay muốn ôm bé.
Lăng Tử Hàn lập tức dùng sách cản tụi nhỏ lại, ra lệnh: “Đi rửa tay.”
Hai đứa nhóc phối hợp ăn ý, Lăng Tiêu ôm cổ cánh tay ba mình, toàn bộ thân thể đều buộc lại=toàn bộ trọng lượng cơ thể đều đè lên cậu, khiến cậu nhất thời không thể cử động. Lăng Diêu liền chồm người lên, hôn trộm lên mặt em gái mình cái, sau đó xoay người ôm lấy cánh tay ba mình, để anh mình cũng có thể hôn trộm.
Đồng Húc cũng không cam lòng ở lại sau, lập tức chạy tới, thừa dịp hỗn loạn, liền hôn lén lên khuôn mặt cháu gái mình một cái.
Đại công cáo thành, cả đứa nhóc nhanh chân bỏ chạy, thẳng đến nhà bếp, hỉ hả rửa tay.
Vệ Thiên Vũ nhịn không được buồn cười, đi qua ngồi xổm xuống, nhìn đứa con gái dễ thương của mình, trong lòng tràn đầy vui mừng.
Tiểu Song Song nhìn anh, bỗng nhiên vươn tay nhỏ bé non mềm chạm lên mặt anh.
Vệ Thiên Vũ không động dậy, rất hưởng thụ cảm giác mềm mại tay nhỏ bé của con gái mình.
Lăng Tử Hàn nhìn cảnh ấm áp trước mặt này, nhẹ cười nói: “Hồi nãy Hồng Phi gọi điện cho em, ngày mai bọn họ muốn tới chơi, còn mang theo con của Giác Phi lại đây luôn.”
“Vậy thật là tốt.” Vệ Thiên Vũ thật cao hứng. “Để anh vào nhà dọn dẹp chút, còn phải chuẩn bị thêm cái giường nữa.”
“Viễn Hàng có thể ngủ cùng Đồng Húc, chuẩn bị giường là được rồi.” Lăng Tử Hàn thương lượng với anh. “Chờ tụi nhỏ ngủ rồi, em cùng anh dọn dẹp.”
“Được.” Vệ Thiên Vũ không có ý kiến, thuận thế hơi hơi quay đầu, hôn lên lòng bàn tay con gái mình.
Tiểu Song Song thấy nhột, liền khanh khách cười rộ lên.
Ba đứa nhóc đã rửa tay sạch, cùng nhau chạy tới, ầm ĩ nháo nhào đòi bế em gái và cháu gái mình.
Vệ Thiên Vũ liền đứng dậy, đến nhà bếp đi làm, để cục diện hỗn loạn này ném cho Lăng Tử Hàn đi giải quyết.
“Tụi con có lực ôm Song Song chưa đó?” Lăng Tử Hàn sầm nét mặt, lần lượt nhìn qua tụi nhỏ. “Hiện tại hít đất nhiều nhất bao nhiêu lần?”
“.” Lăng Tiêu ưỡn ngực, vẻ mặt tự hào.
Lăng Diêu cũng là vỗ ngực, kiêu ngạo mà nói: “Con cũng làm được .”
Đồng Húc cũng không cam lòng tỏ ra yếu kém, nói tiếp: “Em cũng vậy, làm được cái.”
Lúc này mới Lăng Tử Hàn lúc này mới thoả mãn gật đầu: “Được rồi, mỗi đứa chỉ được ôm phút đồng hồ. Cẩn thận chút, ai mà ngã Song Song, sau này tuyệt đối không được bế em nữa.”
Ba đứa nhóc nhất thời hoan hô.
Đồng Húc cẩn thận tiếp nhận song song từ tay Lăng Tử Hàn, ôm chặt trong lòng. Lăng Tiêu cùng Lăng Diêu kề sát bên cạnh nhóc, theo bản năng đưa cạnh tay đặt ở dưới thân em, dùng sức nâng bé.
Ở phía sau tụi nhỏ, chim quyên khắp núi đang nở rộ khắp nơi tràn đầy tươi đẹp.
Lăng Tử Hàn nhìn em trai cùng các con của mình, cảm giác trong lòng đặc biệt thỏa mãn.
Rất nhiều rất nhiều năm về trước, khi cậu còn trẻ đã một mình lên núi tìm Vệ Thiên Vũ, thấy trước mắt là hoa tươi ngũ thải tân phân khắp núi. Lúc đó, cậu ở chỗ này đã tìm được sự an tĩnh nơi tâm hồn, rồi bắt đầu một cuộc hành trình yêu mới. Ngay giờ khắc này, cậu nghĩ lại, thấy rằng suốt đời này chẳng còn gì tốt đẹp hơn được nữa, cậu đã không còn gì để tiếc nuối.
HẾT PHIÊN NGOẠI
PHIÊN NGOẠI HOÀN