Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

quyển 9 chương 1: pn bộ 1 – huyết sắc khai đoan

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

LƯỚI ()

Editor: Maikari

Beta: Kaorikawa

Qua sinh nhật tuổi, Lăng Tử Hàn cùng Lôi Hồng Phi đang trong kỳ nghỉ đông hầu như dính sát với nhau như hình với bóng, quả thực như keo như sơn. Hai người đều sợ trưởng bối phát hiện, không dám ở nhà thân thiết, vì vậy suốt ngày ở bên ngoài đi chơi, cùng nhau hưởng thụ cuộc sống chơi bời lêu lổng.

Bình thường Lăng Tử Hàn như một ông cụ non, nhưng Lôi Hồng Phi lại là một thằng nhóc không hơn không kém, trời sinh tính hào sảng, trọng nghĩa khinh tài, kết giao không ít bằng hữu, lúc này sau khi cùng Lăng Tử Hàn khẳng định tình cảm, trong lòng cực kỳ vui sướng, tuy rằng ở trước mặt cha mẹ không dám lộ ra mánh khóe, nhưng với bạn bè hận không thể tuyên bố cho toàn thể mọi người đều biết, vì vậy liền kéo Lăng Tử Hàn đi khắp nơi, hôm nay tới đây ăn, ngày mai tới đó cưỡi ngựa, ngày mốt theo một đám bạn đi bar, mỗi ngày đều là ăn chơi ca hát.

Lăng Tử Hàn tuy không hứng thú gì nhiều với mấy thứ này, nhưng cũng không từ chối, luôn luôn mỉm cười cùng y sống phóng túng, chơi bời lêu lổng. Cậu không đi học, không làm việc, một số công tử nhà giàu liền thể hiện ý định muốn cậu tới công ty của mình làm việc hoặc là giúp cậu làm ăn buôn bán, cậu đều lười biếng mà từ chối, rất nhanh nhận được danh hiệu công tử chỉ biết ăn chơi.

Rất ít người biết cha cậu là ai, nhưng gia thế bối cảnh của Lôi Hồng Phi lại vang dội khắp nơi, cha y quyền cao chức trọng, mẹ là cán bộ cấp phó, y chính là thái tử gia danh phù kỳ thực, hiện tại lại cưng chiều một người niên thiếu thanh tú nhã nhặn như thế, khiến ai cũng chả dám bất kính với thiếu niên này.

Lăng Tử Hàn nói đùa cùng Lôi Hồng Phi: “Em là ánh trăng đi theo tên hói đầu, cho anh hưởng sáng hết.”

Lôi Hồng Phi vừa nghe đến mấy câu tục ngữ, lập tức trừng mắt: “Rõ ràng là người hói đầu theo ánh trăng mới đúng?”

“Em là người hói đầu à?” Lăng Tử Hàn cười tủm tỉm hỏi.

Lôi Hồng Phi lập tức biến đổi thái độ, lấy lòng mà nói: “Không phải, tuyệt đối không phải. Được rồi, vậy thì ánh trăng theo người hói đầu đi. Không quan tâm đến gì hết, dù sao em cứ đi theo anh là được rồi.”

Lăng Tử Hàn với cách nói đổi ngược này không phản đối: “Em là theo anh, nhưng anh lại mang em chạy quanh khắp nơi đi lung tung, em sợ mệt.”

“Được.” Lôi Hồng Phi lập tức ôm lấy cậu. “Lần này không thèm để ý đến mấy tên khốn kia nữa, chúng ta tự mình chơi, tự mình thân thiết bên nhau là được.”

Vừa dứt lời, liền có một “tên khốn” gọi điện cho y: “Hồng Phi, nhanh lên chút đi, ở đây thiếu rồi.”

Lôi Hồng Phi há mồm liền từ chối: “Không đi, không đi.”

“Mày dám?” Bên kia tức giận nói. “Thế nào? Muốn tao tới xử lý mày à?”

Lôi Hồng Phi chẳng hề để ý mà nói: “Tới đây, sợ mày chắc, lại đây đánh với tao một trận nè.”

Lăng Tử Hàn có biết người đó. Y tên Dương Chí Hoành, cha là một quan viên cấp phó, sau đó từ bỏ chức vụ công chức, mở công ty ra buôn bán. Do chức vụ của cha y, nên khi còn nhỏ y cũng vào trường tiểu học Tuyết Anh học, tuy rằng cùng năm với Trương Hải Dương, nhưng do thường chơi cùng Lôi Hồng Phi, chủ yếu chính là đánh nhau, đánh từ nhỏ cho đến lớn nên giao tình cũng đặc biệt. Sau khi y tốt nghiệp đại học xong thì cũng không vào công ty của cha mình, mà tự mình mở một công ty thương mại làm ăn, tuổi tuy còn trẻ đã có tài sản ngàn vạn. Y tính tình sang sảng, ngoài tính láu cá của dân làm ăn vẫn còn giữ nét ngay thẳng của một người đàn ông Phương Bắc, bởi vậy Lôi Hồng Phi vẫn nguyện ý làm bạn cùng y.

Hai người chọc ghẹo nhau hồi, Dương Chí Hoành vẫn kiên nhẫn rủ y: “Đến đây chơi đi, cho anh mày mặt mũi chút coi, mang theo người yêu nhỏ của mày tới đây luôn, cùng nhau chơi.”

Lôi Hồng Phi nghe được ba chữ “người yêu nhỏ”, trong lòng cuồng hỉ, lại sợ Lăng Tử Hàn nghe thấy được sẽ không vui, nên vội vã nhìn một chút người ngồi bên cạnh mình, nghiêm trang mà cảnh báo: “Này, mày coi chừng một chút đi, đừng có nói bậy.”

Dương Chí Hoành cười rộ lên: “Bộ tao nói bậy sao, hai người tụi mày không phải người yêu à? Hay là, người ta là trẻ vị thành niên, bị mày làm hư đây hả? Tụi mày không định dắt tay nhau bỏ trốn chứ hả?”

Lôi Hồng Phi bị y trêu chọc không biết nên khóc hay cười: “Càng nói càng bậy rồi, lần sau tao sẽ xử lý mày.”

“Đừng chờ lần sau, hiện tại luôn đi.” Dương Chí Hoành đanh đá hơn cả y. “Mau chạy tới đây, tối này ăn ở nhà tao.”

Lôi Hồng Phi đang muốn từ chối tiếp Dương Chí Hoành đã cúp máy. Lôi Hồng Phi là một người thích náo nhiệt, có ý muốn đi, lại sợ Lăng Tử Hàn không vui, liền cẩn thận mà nhìn cậu, nhưng không dám mở miệng.

Lăng Tử Hàn nở nụ cười, thống khoái mà nói: “Đi chơi đi, em đi cùng anh.”

Lôi Hồng Phi vui mừng, nhào tới ôm lấy cậu, sau đó thân thiết mà theo sát cậu cùng ra ngoài.

Hai người bắt xe chạy thẳng đến khu biệt thự xa hoa gần khu Hương Sơn, Lôi Hồng Phi thanh toán tiền xe, lôi kéo Lăng Tử Hàn, kích động chạy tới khu nhà cao cấp của Dương Chí Hoành, lớn tiếng ồn ào: “Gian thương, nhanh ra đây nào, để tao đánh mày một trận nào.”

Lăng Tử Hàn nhịn không được buồn cười, tên này luôn đơn thuần hào sảng như thế, tựa như ánh mặt trời rừng rực, không có chút bóng ma.

Dương Chí Hoành chậm rãi từ trên lầu đi xuống, trên người mặc đường trang Trung Quốc () thời xưa, trong miệng ngậm cái tẩu thuốc Alfred Dunhill () của Anh quốc thời xưa, vừa có nét tiên phong đạo cốt của phương Đông vừa có cao quý trang nhã của phương Tây, rất cổ xưa, rất hiện đại. Y chỉ lớn hơn Lôi Hồng Phi tuổi, nhưng nhìn qua lại giống như lớn hơn tới tuổi, mang bộ dáng thành thục ổn trọng, còn thiếu điều vỗ vai gọi Lôi Hồng Phi là ‘nhóc con’ mà thôi. Y cười mỉm đi tới trước mặt Lôi Hồng Phi, từ trong miệng lấy tẩu thuốc ra, bùi ngùi thở dài: “Hồng Phi, mày lớn lên nhìn cũng được lắm, sao lại chẳng học được cách nhã nhặn vậy hả? Mày cũng không còn là thằng nhóc con nữa, ra ngoài xã hội, quan trọng nhất chính là phong độ đó, nhưng mày …”

Y còn chưa nói xong, liền bị Lôi Hồng Phi cắt ngang: “Ngừng ngừng ngừng, ít ở trước mặt tao giả bộ đi, chẳng biết ai nói ai đây?”

“Tao là một thương gia tốt như thế này, từ trong miệng mày ra lại thành gian thương.” Dương Chí Hoành vẻ mặt bất đắc dĩ. “Đây chẳng phải tú tài gặp phải binh, nói lý chẳng được hay sao?”

“Mày mà cũng gọi là tú tài?” Lôi Hồng Phi giật mình mở to miệng. “Mày học được mấy chữ chứ hả?”

Lăng Tử Hàn thực sự nhịn không được, xì tiếng rồi cười rộ lên. Lôi Hồng Phi thấy cậu vui vẻ, lập tức cũng vui vẻ, liền chẳng thèm tính toán với Dương Chí Hoành nữa, nắm lấy tay Lăng Tử Hàn nói: “Ở chỗ y cất không ít thứ tốt, em cứ tùy tiện xem đi. Nếu như thấy thứ gì được, cứ lấy về, nếu y dám keo kiệt không cho em, anh sẽ phá nát nhà y.”

Dương Chí Hoành khẽ lắc đầu, thái độ với Lăng Tử Hàn cũng thân thiết: “Tuy rằng lời này của Hồng Phi đanh đá, nhưng đúng. Tiểu Lăng, em thích thứ gì cứ việc mở miệng, anh đều tặng hết cho em. Muốn bản thân anh cũng được, anh chính là cầu còn không được …”

Lôi Hồng Phi không đợi y nói xong liền nhào tới, bắt lấy y mà đánh. Dương Chí Hoành vừa thối lui ra sau vừa không ngừng nói: “Này này, mày bình tĩnh chút đi, đừng có xung động, bộ quần áo này của tao hơn . đó, đừng có làm rách.”

“Hừ, tao thù nhất kẻ giàu.” Lôi Hồng Phi giả vờ tức giận, nắm lấy vạt áo của y giả bộ chuẩn bị xé.

Dương Chí Hoành liên tục ôm quyền thở dài: “Được được rồi, tao chịu thua mày rồi, chịu chưa?”

Bọn họ trong lúc đang ầm ĩ, liền có người xuất hiện ngay chỗ thang lầu, cười nói: “Tình cảm anh em của các người thật tốt mà.”

Lôi Hồng Phi dừng tay lại, ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông hơn tuổi vẻ mặt nhiệt tình nhìn xuống dưới, ở phía sau ông là một thanh niên tuấn mỹ. Người trung niên kia tướng mạo bình thường, trong ánh mắt tràn đầy thực thành, quần áo đều là hàng hiệu, nhìn tựa như Dương Chí Hoành, là một ông chủ buôn bán.

Dương Chí Hoành cười nói: “Nào, tới đây, tao giới thiệu một chút. Hồng Phi, đây chính là ông chủ của bất động sản Tân Thành, Trần tổng, phía sau ông chính là bạn tao, Lý Thanh. Trần tổng, đây là anh em của tôi, Lôi Hồng Phi, cùng bạn của y, Tiểu Lăng.”

Trung niên kia nhiệt tình bắt tay với hai vị thiếu niên: “Tôi là Trần Ích Tùng, hân hạnh.”

Thanh niên tuấn mỹ kia khoảng chừng , phong độ bắt tay cùng hai người: “Hân hạnh.”

HẾT PHẦN

PN BỘ – HUYẾT SẮC KHAI ĐOAN

LƯỚI ()

Editor: Maikari

Beta: Kaorikawa

Dương Chí Hoành đã giới thiệu qua tên của Lôi Hồng Phi, nhưng vẫn không rõ lắm Lăng Tử Hàn gọi là gì, mà niên thiếu này dường như cũng không hiểu rõ lễ nghi xã giao, cũng không tự giới thiệu. Lôi Hồng Phi mang bộ dạng hồn nhiên, hình như cũng không tự giác giới thiệu đôi bên, chỉ lớn tiếng liên tục nói: “Hân hạnh, hân hạnh.”

Hai người này nhìn rất trầm ổn, thấy bọn họ không nói, nên cũng không tiếp tục hỏi, Dương Chí Hoành cười ra tư thế: “Đi thôi, mọi người tập trung đủ rồi, chúng ta cùng chơi bài.”

Bọn họ cùng nhau huyên náo mà lên lầu, đến một căn phòng chỉ chuyên dùng để chơi bài tự ngồi xuống. Bàn chơi mạt chược tự động bắt đầu xào bài, người làm bưng trà cùng trái cây lên, bọn họ liền cùng ra đưa ra quy định thắng thua.

“Chúng ta chơi Mahjong () đi, cái đó đã ghiền.” Dương Chí Hoành đề nghị. “Hồng Phi cùng Tiểu Lăng đều còn nhỏ, chúng ta không chơi lớn, chơi nhỏ là được rồi, các anh thấy sao?”

Lôi Hồng Phi nghe thấy y bắt đầu đặt hạn ngạch tiền, thấy tiền cũng không lớn, liền gật đầu: “Được.”

Lăng Tử Hàn không biểu thị ý kiến gì, chỉ ngồi bên cạnh y uống trà, cắn hạt dưa, nhìn qua tựa như một thành niên vừa mới thành niên cực kỳ đơn thuần. Lôi Hồng Phi vừa đánh bài vừa chăm sóc cho cậu, luôn miệng hỏi “Chán hay không?”, “Có đói bụng không?” hoặc là “Em có muốn vào chơi cùng hay không?” Lăng Tử Hàn vẻ mặt hiền hòa, ngoan ngoãn mà lắc đầu.

Dương Chí Hoành nhìn y che chở cậu như thế, cũng không dám chậm trễ, thỉnh thoảng cũng hỏi han, quan tâm đầy đủ. Thấy y như vậy, Trần Ích Tùng cùng Lý Thanh cũng quan tâm tới cậu, chăm sóc cậu nhóc này cực kỳ cẩn thận. Có lẽ do họ quá mức nhiệt tình, nên Lăng Tử Hàn càng thêm ngại ngùng, có chút đứng ngồi không yên.

Lôi Hồng Phi đã nhìn ra, liền nhanh chóng nói: “Da mặt em ấy mỏng lắm, các anh đừng có quan tâm em ấy quá, em ấy sẽ xấu hổ đó.”

Ba người kia đều cười rộ lên, Dương Chí Hoành săn sóc nói: “Tiểu Lăng, em cứ thoải mái đi, đừng miễn cưỡng, muốn ăn uống gì cứ việc nói, để người làm bưng lên cho em, còn nếu mệt, thì cứ vào phòng khách mà nghỉ ngơi, nếu như thấy chán, thì có thể vào phòng chiếu phim gia đình mà xem phim.”

“Dạ.” Lăng Tử Hàn cười đáp ứng, lại ngồi không yên hồi, sau đó quyết định đứng dậy đi ra ngoài.

Biệt thự rất lớn, cậu hiểu chuyện không đi lên lầu hai và lầu ba, mà là tới khu vực hoạt động chung ở lầu một, ra ngoài dạo hoa viên, sau đó trở về phòng khách xem TV. Lôi Hồng Phi vừa xa rời cậu lại trở về trạng thái không an ổn, sau đó thua thêm vài ván thì có chút chán nản, đẩy mạt chược trên bàn: “Không đánh nữa, không có hứng.”

Trần Ích Tùng thấy mầm biết cây, lập tức đề nghị: “Ở đây cũng có xem phim mà, nếu không để Tiểu Lăng ngồi đây xem luôn đi.”

“Đúng, vậy cũng tiện hơn.” Lý Thanh tán thành, giương mắt nhìn Dương Chí Hoành, trong ánh mắt phiêu lượng nhộn nhạo nét cười.

“Tôi thích cách sắp xếp này.” Dương Chí Hoành sảng khoái đứng dậy đi ra ngoài.

Thấy họ ai cũng nhìn thấu được tâm ý của mình, Lôi Hồng Phi có chút xấu hổ, hơn nữa cũng cảm thấy rất tốt với sự sắp xếp của họ, nên cũng không kiên trì bỏ cuộc chơi.

Một lát sau, Lăng Tử Hàn liền theo Dương Chí Hoành đi vào. Lôi Hồng Phi vừa thấy cậu liền mặt mày rạng rỡ, cậu cũng mỉm cười, hai đứa nhóc trong lúc đó tràn ngập tình ý không có ý định che giấu, khiến ba người kia cũng bị nhiễm.

Dương Chí Hoành vừa lấy bài vừa hỏi: “Hồng Phi, khi nào thì mày khai giảng?”

“Còn mấy ngày nữa.” Lôi Hồng Phi thở dài. “Đến lúc đó phải quay về trường ở ký túc xá, không còn được tiêu dao nữa rồi.”

Dương Chí Hoành cười nói: “Cũng đúng, với tính cách này của mày, cuộc sống đó chẳng mấy tốt đẹp gì.”

“Không có biện pháp.” Lôi Hồng Phi có chút bất đắc dĩ. “Đây là lựa chọn của tao, chỉ có thể cam chịu mà tiếp nhận thôi.”

Cách y nói thì tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng lại ngược lại với ý ẩn trong câu nói của y, khiến ba người đều cười rộ lên. Lăng Tử Hàn cũng cười liếc nhìn y cái, sau đó lại cầm lấy điều khiển, cẩn thận nghiên cứu mục lục phim chứa trong TV trí năng gắn trên tường.

Lôi Hồng Phi vừa nhấc đầu là có thể nhìn thấy Lăng Tử Hàn, cũng không còn thấy bất an nữa. Bọn họ tiếp tục đánh bài, vừa nói chuyện phiếm về thiên nam địa bắc, bầu không khí rất nhẹ nhàng.

Trần Ích Tùng nhàn nhã nói: “Tôi là làm đại lý, cũng bao gồm mua bán đồng hồ đeo tay, vừa thiết kế xong một kiểu mẫu mới, tôi có mang theo hàng mẫu, cái này cũng không quá quý, chỉ là kiểu dáng khá mới, cho Lôi tiên sinh cùng Lăng tiên sinh mang chơi đi.” Nói xong, ông liền cầm lấy cái bao ở bên cạnh mình, từ trong đó lấy ra một cái hộp da tự chế đưa cho Lôi Hồng Phi. “Xin mời nhận, đừng để tôi mất mặt.”

Lôi Hồng Phi tuy rằng luôn luôn không câu nệ tiểu tiết, nhưng cũng hiểu phép tắc, dù sao cùng ông chỉ là mới vừa lần đầu gặp mặt, sao có thể tùy tiện tiếp nhận quà của ông được chứ. Y khoát tay, cười đùa nói: “Tôi cũng có đồng hồ đeo tay, có thể xem giờ là được, không cần công năng quá phức tạp, cảm ơn ý tốt của Trần tổng.”

Trần Ích Tùng thở dài: “Xem ra mặt mũi của tôi chưa đủ rồi, Dương à, cậu giúp tôi khuyên y đi.”

Dương Chí Hoành không hề cợt nhả, khó có được đưa ra vẻ mặt thành khẩn: “Hồng Phi, đồng hồ này cũng chỉ có cái mã, kỳ thực cũng không tốn bao nhiêu tiền. Khó có được nó lại là đồng hồ đôi, vừa lúc mày cùng Tiểu Lăng mỗi đứa cái, cũng giống như nhẫn vậy, coi như là một vật tín ước đi, tao thấy mày nên nhận đi.”

“Đúng đúng, thứ này quả thực không đáng giá quá lắm đâu, chỉ là có ý nghĩa thôi.” Trần Ích Tùng liên thanh phụ họa.

Lý Thanh đánh xong bài, ra cờ, sau đó cười nói: “Lôi tiên sinh, chỉ là một đôi đồng hồ bình thường cũng đâu tính là gì, Trần tổng đây cũng chỉ có ý tốt mà thôi. Nếu như cậu vì thế mà từ chối, thì coi như chẳng cho ông ta mặt mũi nào rồi. Cậu cứ bình thường mà nhận đi.”

Đã nói tới mức này, Lôi Hồng Phi cũng không có biện pháp cự tuyệt, liền đảo mắt nhìn Lăng Tử Hàn. Dường như cậu đang say mê với bộ phim đang phát trên TV, không chú ý tới y. Y suy nghĩ chút, đành nói: “Vậy được rồi, tôi nhận, cám ơn Trần tổng.”

“Không cần khách khí, chỉ là một đôi đồng hồ, không cần cám ơn.” Trần Ích Tùng khoát khoát tay. “Muốn cám ơn, thì phải là tôi cảm ơn Lôi tiên sinh cho tôi mặt mũi.”

Lôi Hồng Phi khách sáo hai câu cùng ông, sau đó tiếp nhận hộp, đặt bên cạnh mình.

Bọn họ cùng nhau chơi đến chạng vạng, Lôi Hồng Phi thắng được nhiều nhất, thứ nhì là Lý Thanh. Dương Chí Hoành cùng Trần Ích Tùng đều thua, liền đùa giỡn: “Tiểu Lôi quả thực lợi hại, quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên.”

Lôi Hồng Phi cười ha ha, liền đem đống tiền bỏ vào trong túi, sau đó cùng bọn họ đi ăn tối. Y sợ Lăng Tử Hàn thấy chán, nên cơm nước xong liền rời đi. Dương Chí Hoành cũng không miễn cưỡng giữ người, liền cùng Trần Ích Tùng và Lý Thanh tiễn hai người họ ra cửa, cho xe đưa hai người họ về nhà.

Đó là một chiếc limousine, bên trong có đầy đủ tiện nghi, Lôi Hồng Phi là dạng người thích xe, tuy rằng tạm thời không có tiền mua, nhưng luôn đặt mua các tạp chí liên quan đến xe cộ, khá quen thuộc với mấy thứ này, lúc này vừa ngồi vào trong xe, liền hăng hái bừng bừng mà sờ soạn lung tung, hầu như mở ra xem toàn bộ các thiết bị, cùng Lăng Tử Hàn nghiên cứu một phen, sau đó mới thỏa mãn mà an tĩnh.

Y từ trong túi lấy ra cái hộp, mở ra cho Lăng Tử Hàn xem: “Em xem đi, đây là đồng hồ đôi mà Trần tổng tặng cho chúng ta đấy.”

Lăng Tử Hàn tiếp nhận rồi xem, cười nói: “Nếu là đồng hồ đôi, vậy em sẽ đem dây đồng hồ đi khắc thêm vài chữ, rồi mới mang.”

Lôi Hồng Phi vui vẻ tới nhếch chân mày: “Được, khắc chữ cuối cùng tên anh cùng tên em đi, “Hàn Phi” hay là “Phi Hàn” đều rất êm tai, hơn nữa thêm vào mũi tên đâm xuyên vào hai trái tim nữa, được không?”

“Dây đồng hồ rộng có bao nhiêu đâu, sao có thể khắc phức tạp được?” Lăng Tử Hàn cười nói. “Nhưng có thể khắc chữ đầu tiên của chúng ta.”

“Cũng được, vậy em xem rồi làm đi.” Lôi Hồng Phi vui sướng đưa tay ôm chầm lấy cậu, hoàn toàn không có ý kiến, cũng không nghĩ tới chữ cái đầu tiên trong tên hai người đều là L, hoàn toàn chẳng phân biệt được.

Lăng Tử Hàn kêu tài xế chạy tới Trúc Uyển thì dừng lại, sau đó kéo Lôi Hồng Phi có chút bất ngờ xuống. Chờ xe rời đi, biến mất trong đầu phố vắng xẻ, mới cùng Lôi Hồng Phi đi tới Mai Uyển.

Lôi Hồng Phi đang muốn hỏi cậu, Lăng Tử Hàn vươn một ngón tay lên môi, ý bảo y đừng lên tiếng. Lôi Hồng Phi hoàn toàn không rõ, nhưng vẫn nghe lời mà không có lên tiếng.

Hai người họ vào Mai Uyển, vừa vào cửa liền thấy Lăng Nghị cùng Lữ Hâm đang uống trà trong phòng khách. Lôi Hồng Phi cười hì hì tiến lên chào hỏi hai người họ: “Bác Lăng, chú Lữ.”

“Hồng Phi càng lớn càng uy vũ.” Lữ Hâm cười nói. “Tư chất của dũng tướng nha.”

Lăng Nghị gật đầu, “Đúng vậy.”

Lôi Hồng Phi rất vui vẻ, nhưng cũng không dám như bình thường mà tự biên tự diễn. Lăng Tử Hàn cũng không cùng họ nói gì, vừa vào cửa liền trực tiếp lên lầu, bỏ cái hộp trong túi vào trong một cái rương nhỏ đặc chế, sau đó đem cái rương bỏ vào trong phòng đọc sách của cha mình, lúc này mới bất động thanh sắc xuống lầu, cùng họ nói chuyện.

Lúc Lữ Hâm rời đi có ghé qua phòng đọc sách của Lăng Nghị, rất nhanh mang theo một cái rương nhỏ xuống, rồi rời cửa lên xe đi.

Lăng Nghị nhìn đồng hồ trên tường chút, thân thiết mà nói: “Hồng Phi, cũng trễ rồi, con nói tiếng với cha mẹ con, rồi ở lại đây ngủ đi.”

Ông nói rất bình thường, trước đây Lôi Hồng Phi chẳng biết có bao nhiêu đêm ngủ tại nhà Lăng gia, nhưng cảm giác lúc này lại hoàn toàn khác biệt. Lôi Hồng Phi nghe ông nói xong, nhất thời mừng rỡ, liên tục gật đầu liên tục gật đầu: “Dạ dạ dạ.”

Lăng Nghị mỉm cười, lên lầu về phòng của mình. Lăng Tử Hàn gõ gõ Lôi Hồng Phi cười ngây dại, “Anh kiềm chế chút đi, đừng có đứng cười ngốc nữa, cẩn thận ba em nhìn ra được gì đó.”

Lôi Hồng Phi ôm lấy cậu, cợt nhả mà nói: “Không đâu, dù sao từ nhỏ anh đã kẽ hở chồng chất, hiện tại trái lại không có kẽ hở.”

“Câu này anh nói cũng hay đó.” Lăng Tử Hàn buồn cười. “Khó có lúc anh thông minh.”

Lôi Hồng Phi cười ha ha, liền lôi kéo cậu trở về phòng. Đêm này, hai người họ khi làm tình vừa có chờ đợi lo lắng, nhưng lại cảm thấy sự kích thích khác hẳn bình thường.

Lôi Hồng Phi ôm lấy Lăng Tử Hàn, ghé vào lỗ tai cậu cúi đầu mà nói: “Anh sắp khai giảng rồi, mỗi cuối tuần anh sẽ tranh thủ về nhà, em nhất định phải chờ anh.”

Lăng Tử Hàn nhẹ giọng cười nói: “Được.”

HẾT PHẦN

() Trò ChengDu Mahjong:

App:

PN BỘ – HUYẾT SẮC KHAI ĐOAN

LƯỚI ()

Editor: Maikari

Beta: Kaorikawa

Cặp đồng hồ mà Trần Ích Tùng tặng cho y là nhãn hiệu nổi tiếng thứ hai trên thế giới, chủ yếu là dành cho thanh thiếu niên tiêu thụ, cho nên kiểu dáng mới mẻ độc đáo, công năng đầy đủ hết, giá cả cũng không cao, lấy nó đưa cho hai thanh niên, vừa đưa ra đã hợp lý mà cũng không cần lo ngại nó mang tiếng đút lót hoặc thu mua, chỉ là, sau khi trải qua tiến hành xử lý đặc biệt, phát hiện bên trong có giấu máy nghe trộm siêu nhỏ, máy chụp ảnh cùng máy phát tín hiệu, là công cụ dành cho gián điệp mới nhất hiện nay, có thể khiến cho người mang nó bất tri bất giác mà cung cấp tình báo quan trọng cho gián điệp.

Lữ Hâm sau khi điều tra rõ công năng của cặp đồng hồ này, liền để cho các chuyên gia bên khoa học kỹ thuật tiến hành giả dạng này, sau đó cho người tới cửa hàng độc quyền của đồng hồ này mua một đôi đồng hồ giống như đúc trở về, trên đó còn khắc thêm chữ cái L&L, lúc này mới đưa cho Lăng Tử Hàn.

Lúc này, Lôi Hồng Phi đã sắp khai giảng, Lăng Tử Hàn liền đem một cái đồng hồ ‘sạch sẽ’ mà Lữ Hâm mới mua đeo lên cổ tay của y, cùng y đi thẳng tới cửa trường, nhìn y vào trường rồi mới rời đi.

Sau khi về nhà, cậu liền thay đồng hồ đeo tay gia công đặc thù vào cổ tay, sau đó mở cửa phòng sách của cha mình, cùng ông vừa đánh cờ vừa uống trà. Hai người rất ít nói chuyện, thỉnh thoảng thảo luận cũng chỉ là hôm nay ăn cái gì hay là Lăng Nghị căn dặn cậu khi ra cửa thì nhớ chú ý an toàn, hoàn toàn là hình thức ở chung bình thường giữa hai cha con.

Sau cơm tối, Lữ Hâm tới, nghiêm túc nói với Lăng Nghị: “Sếp, tôi có chuyện quan trọng cần báo cáo cho anh.”

“Đến phòng sách của tôi nói.” Lăng Nghị rất lãnh tĩnh, thuận miệng dặn dò. “Tử Hàn, pha trà cho chú Lữ.”

Lăng Tử Hàn ngoan ngoãn dạ, rồi vào nhà bếp đi rửa ly ngâm trà. Cậu mang bộ dáng rất ít khi nào làm việc nhà, ngâm một ly trà thôi cũng phải mất tới nửa tiếng mới tìm được đồ, sau đó chậm rãi bưng lên lầu. Trong khoảng thời gian này, máy giám sát biểu hiện, công suất phát hiện tín hiệu trong đồng hồ đeo tay của cậu rồi đột nhiên gia tăng, hiển nhiên có người đang có ý định đột phá màn bảo vệ của biệt thự, đang muốn tiến vào phòng sách để tiếp nhận tin tức. Lăng Tử Hàn làm như không có phát hiện, bưng trà vào phòng.

Lữ Hâm đang cùng Lăng Nghị ‘bàn công việc’ như thật, thấy cậu tiến vào cũng không hề dừng lại. Lăng Tử Hàn không có cản trở họ, đặt tách trà xuống trước mặt ông. Lữ Hâm một hơi thở báo cáo xong, lúc này mới làm ra bộ dạng trưởng bối, nhìn Lăng Tử Hàn mỉm cười: “Tử Hàn càng ngày càng hiểu chuyện, trưởng thành rồi.”

Lăng Tử Hàn lúc này mới nói: “Chú Lữ uống trà.”

“Ừ, được.” Lữ Hâm cầm lấy tách trà uống ngụm, nhanh chóng hỏi. “Sếp, ngài xem thử tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?”

“Việc này cần phải cân nhắc cẩn thận, không thể hành động thiếu suy nghĩ được.” Lăng Nghị trầm tư, một mực nói chuyện khá bình thường chứ không hề đề cập tới nội dung mang tính thực tế.

Lúc này, tiểu tổ hành động bí mật do Lữ Hâm phái ra đã bắt đầu tìm hiểu nguồn gốc, dựa theo đường truyền tín hiệu trên đồng hồ ở cổ tay Lăng Tử Hàn mà xác định vị trí chuẩn xác của bọn nghe lén, tiến hành giám sát chặt chẽ với tên này.

Lăng Tử Hàn mau rời khỏi phòng khách, dường như rãnh rỗi mà bắt đầu đọc sách, xem TV, lên mạng chơi game, mang bộ dáng bé ngoan, khiến tên giám sát cậu dần dần thả lỏng.

Vài ngày sau, Lăng Tử Hàn trong một lần du lịch lại tình ngờ té ngã, khiến cho đồng hồ bị hư, mấy người đó cũng không tiếp nhận được tín hiệu nữa.

Trong khoảng thời gian này, Lăng Nghị thường thường cùng Lữ Hâm thương thảo công tác trong nhà mình. Lăng Tử Hàn cứ ra ra vào vào, bọn họ cũng chẳng ngại ngần, vì vậy bọn kia từ trên đồng hồ ở cổ tay cậu nghe thấy một vài “tin quan trọng” nhỏ vụn, sau đó để cho chuyên gia tình báo bên chúng tiến hành phân tích, cho rằng nó rất có giá trị, cho nên, mất đi đường truyền tin này, bọn chúng nhất định sẽ sốt ruột.

Cuối tuần, Lôi Hồng Phi từ trường ra ngoài, cực kỳ vui vẻ mà chạy thẳng tới Mai Uyển, nhìn trái phải không có ai, liền ào tới ôm lấy Lăng Tử Hàn, liền mồm nói: “Muốn chết anh rồi, tối nằm mơ cũng chỉ thấy mỗi em thôi.”

“Tinh thần của anh như thế sẽ không thể tập trung đâu, lúc bay liệu có an toàn hay không?” Lăng Tử Hàn rất quan tâm. “Sau này đừng suy nghĩ miên man nữa, nếu không em sẽ lo lắng đó, anh có muốn để tối em ngủ chẳng ngon giấc hay không?”

“Đương nhiên không muốn, anh muốn em ăn phải ngon, ngủ phải ngon, dưỡng tới mập mạp khỏe mạnh mới tốt.” Lôi Hồng Phi trong lòng tràn đầy ngọt ngào. “Anh nhất định nghe lời em nói, em đừng lo lắng.”

“Ừ, vậy là được rồi.” Lăng Tử Hàn nắm tay y, hài lòng hỏi. “Anh có mệt không? Có về nhà không?”

“Không mệt, anh không về nhà, trực tiếp chạy thẳng tới đây.” Lôi Hồng Phi hỉ hả mà nói. “Ông bà già nhà anh luôn biết anh chẳng thích ở nhà mà, không sao.”

“Vậy không được, về nhà ăn bữa cơm cùng cha mẹ anh đi.” Lăng Tử Hàn khuyên nhủ.

Lôi Hồng Phi làm sao chịu xa cách cậu, liền nắm tay cậu cùng đi ra ngoài. “Vậy em cùng anh về nhà ăn.”

Cũng giống như Lôi Hồng Phi thường thường ở lại nhà họ Lăng, Lăng Tử Hàn cũng là từ nhỏ hay ăn cơm tại nhà họ Lôi, hoàn toàn cũng không phải chuyện ngạc nhiên gì, không cần phải cấm kỵ, hai người ra khỏi Mai Uyển, không tiện đón xe, liền sóng vai cùng nhau đi bộ, chậm rãi đi tới Trúc Uyển.

Đã vào tiết xuân, cây ở hai bên đường đều lộ ra mầm xong, ánh nắng cũng lộ ra nhiệt độ ấm áp, mọi người ai cũng cởi ra áo khoác, thay bằng thời trang mùa xuân nhẹ nhàng, tuy rằng trên đường này rất ít người đi, phóng mắt nhìn lại, vẫn cảm nhận được sức sống đặc biệt của mùa xuân.

Lôi Hồng Phi luôn luôn không chịu bước đi đàng hoàng, vừa thành thật một chút liền nhảy dựng lên túm lấy mầm non trên cây, thỉnh thoảng bổ nhào trên mặt đất, sau đó lại chạy tới bên cạnh Lăng Tử Hàn, đưa tay khoát lên vai cậu, vẻ mặt đầy bại lười mà kể lại mấy chuyện thú vị phát sinh trong trường, chọc cậu cười to.

Mấy người đi đường đều sẽ nhìn sang, cảm giác niên thiếu thanh tú kia tuổi thật quá nhỏ, bọn họ chẳng ai nghĩ tới mấy chuyện ám muội cả, chỉ thấy hai cậu trai này tình cảm thật là tốt, hơn nữa ai cũng đơn thuần. Nhìn hai người họ thân mật cùng nhau một chỗ cười giỡn, một người thì một người cao lớn khôi ngô, cả người tràn ngập dương quang, một người thì thon dài thanh tú, nụ cười trên mặt ấm áp xuân phong, tình cảnh đặc biệt mỹ hảo.

Lôi Hồng Phi chẳng thèm coi ai ra gì, ôm Lăng Tử Hàn vào thẳng nhà mình. Khi sắp tới Trúc Uyển, thì bỗng nhiên bên cạnh có người kêu: “Hồng Phi, Tiểu Lăng.” Hai người quay đầu vừa nhìn, liền thấy Dương Chí Hoành cùng Lý Thanh đứng ở bên kia đường. Khi ở ở trong nhà họ Dương chơi mạt chược thì không phát hiện, giờ mới thấy hai người họ cùng đứng chung chỗ, ai cũng thấy được quan hệ thân mật của hai người họ.

Lôi Hồng Phi sang sảng cười, lôi kéo tay Lăng Tử Hàn băng qua đường, đứng trước mặt họ: “Sao hai người lại ở đây?”

Dương Chí Hoành cười tủm tỉm mà nói: “Tụi tao đến quán cà phê gần đây ngồi chơi, đang định về thì thấy hai người. Sao thế? Cuối tuần được về nhà?”

“Đúng vậy.” Lôi Hồng Phi không hề đề phòng gì, mở miệng liền nói. “Tao cùng Tử Hàn về nhà tao ăn cơm.”

Dương Chí Hoành có chút kinh ngạc nhíu mày, sau đó hài hước nói: “Sao thế? Ra mắt phụ huynh?”

Lôi Hồng Phi nhất thời không rõ ý của y, đưa tay gãi đầu: “Ra mắt gì phụ huynh?”

Dương Chí Hoành càng thêm kinh ngạc: “Không phải mày dẫn Tiểu Lăng về nhà sao?”

“Đúng vậy.” Lôi Hồng Phi vẫn chưa hiểu gì. “Bình thường em ấy hay đến nhà tao ăn, từ nhỏ tới lớn ăn vài chục năm rồi, có gì mà ngạc nhiên?”

Dương Chí Hoành lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra hai người … Tiểu Lăng, thứ lỗi cho anh nhé, cha mẹ em giờ đang làm ở đâu?”

Lăng Tử Hàn âm thầm túm lấy tay Lôi Hồng Phi, không cho phép y nói, sau đó ngại ngùng mà nói: “Chỉ là cán bộ bình thường thôi.”

Lôi Hồng Phi biết cậu không muốn nói chuyện gia đình mình cho người khác, hơn nữa thân phận của cha cậu cũng tương đối đặc biệt, không thích hợp nói tùy tiện ở bên ngoài, liền liên tục gật đầu: “Đúng vậy. Cha em ấy cùng cha tao là bạn tốt, tao cùng em ấy là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, còn thân hơn cả anh em ruột.” Lăng Tử Hàn mỉm cười, rất tán thành với cách nói của y.

Dương Chí Hoành càng thêm vô cùng kinh ngạc: “Nhưng sao em ấy lại không học chung tiểu học Tuyết Anh hay trung học Tuyết Anh cùng chúng ta?”

“Có học mà. Khi đó tao đánh nhau, kiểm điểm toàn do em ấy viết đó.” Lôi Hồng Phi hăng hái mà nói. “Sau đó em ấy không thích đi tới đi lui, nên chuyển thành học sinh online rồi.”

“À, ra là thế.” Dương Chí Hoành ha hả cười nói. “Hèn gì tao chẳng có ấn tượng gì cả.”

Lý Thanh vẫn tao nhã đứng bên cạnh lắng nghe, lúc này mới mỉm cười nói: “Hẹn trước không bằng tình cờ, nếu có thể gặp nhau rồi, không bằng cùng nhau ăn cơm đi.”

Dương Chí Hoành hiển nhiên rất mê hắn, với hắn là nói gì nghe nấy, tuyệt không dị nghị, lập tức phụ họa: “Đúng đúng, Hồng Phi, chúng ta đi ăn cơm đi, mai mày lại ăn cùng cha mẹ, sao nào?”

“Như vậy à?” Lôi Hồng Phi do dự mà nhìn qua niên thiếu bên cạnh.

Lăng Tử Hàn không có hé răng, chỉ là âm thầm nhéo nhéo tay y. Lôi Hồng Phi ngầm hiểu, biết cậu ghét xã giao, liền từ tốn từ chối: “Hôm nay chắc không được rồi, dù sao cũng mới cách khai giảng tuần đầu, ông bà già trong nhà đang chờ tôi trở về tra hỏi chuyện trong trường, để lần khác đi ha?”

Dương Chí Hoành nhìn Lý Thanh một chút, người thanh niên tuấn mỹ kia cũng không miễn cưỡng, ôn hòa cười nói: “Được, vậy tuần sau đi.”

“Được.” Lôi Hồng Phi sảng khoái đáp ứng, sau đó cùng họ từ biệt, kéo Lăng Tử Hàn qua đường cái, bước vào trong Trúc Uyển.

HẾT PHẦN

PN BỘ – HUYẾT SẮC KHAI ĐOAN

LƯỚI ()

Editor: Maikari

Beta: Kaorikawa

Cùng với Lăng Tử Hàn chơi bời xong cả cuối tuần, Lôi Hồng Phi cảm thấy mỹ mãn trở lại trường học. Lăng Tử Hàn cũng không tiếp tục đợi ở nhà nữa, mà lặng lẽ tới trại huấn luyện Tây Sơn tiến hành huấn luyện khôi phục. Đối với Dương Chí Hoành, Trần Ích Tùng, Lý Thanh cùng với việc giám thị và trinh sát các nhân viên liên quan khác cũng không thuộc phạm vi trách nhiệm của cậu, vì vậy cậu không hỏi tới, chỉ cần đến lúc cần cậu phối hợp thì cậu mới xuất hiện.

Cậu rất ít khi nào gặp được cha mình, cũng không biết cha mình đến tột cùng là có biết chuyện của mình và Lôi Hồng Phi. Cậu tự nhận chuyện này cũng không có trái với quy tắc công tác, vì vậy trong lòng rất bình tĩnh, cũng không có bất an, chỉ là vừa mới cùng Lôi Hồng Phi hẹn hò không lâu, vẫn nghĩ chưa tới trình độ nói cho cha mình, cho nên mới giữ yên lặng. Dù cho là cuộc sống hay là công việc, chỉ cần cậu không nói tới, thì Lăng Nghị cũng sẽ không hỏi tới, cố gắng cho cậu khoảng không gian thoải mái nhất, để cậu có thể tự do mà lựa chọn cuộc sống của chính mình, đây chính là yêu thương cùng tín nhiệm lớn nhất mà ông dành cho cậu.

Thời gian bình tĩnh mà trôi qua, một tuần rất nhanh liền qua, Lăng Nghị cùng Lữ Hâm cũng không muốn tiếp tục kéo dài. Những người đó đã bắt đầu chú ý tới Lăng Tử Hàn, nếu như không khống chế được, có thể khiến cho thân phận thật sự của cậu bại lộ. Vì vậy, Lữ Hâm hạ lệnh “Thu lưới”, rồi đem việc này thông báo cho Lăng Tử Hàn, muốn cậu chú ý phạm vi hoạt động, đừng để mình bị cuốn vào.

Lăng Tử Hàn ở cuối tuần ngày / gọi điện cho Lôi Hồng Phi, hỏi thời gian mà y sẽ rời khỏi trường, buổi chiều đúng giờ tới cổng đón y. Y vốn nhận lệnh của Lăng Tử Hàn sẽ trở về nhà, cố gắng cắt đứt liên hệ với bọn Dương Chí Hoành, ai biết Dương Chí Hoành cùng Lý Thanh lại tới cổng trường sớm hơn. Hai người họ vẫn ngồi trong xe, vừa thấy Lăng Tử Hàn tới đã xuống xe ra đón, khiến cậu không kịp trốn.

Lăng Tử Hàn chỉ phải đành đứng ở đó cùng bọn họ nói chuyện phiếm, cũng may hình tượng của cậu trước giờ chính là một thằng nhóc không có việc gì, vì vậy với một số vấn đề có thể giả thành trạng thái mờ mịt, khiến cho họ nói chuyện với cậu khá khó khăn. Dương Chí Hoành cùng Lý Thanh cũng không giận, khó có được thấy một cậu thiếu niên tinh khiết tựa như tờ giấy như thế này, khiến cho họ cảm thấy rất thú vị, cảm giác rất vui vẻ.

Lôi Hồng Phi mặc đồ thường ra khỏi cửa trường học, liếc mắt thì liền thấy Lăng Tử Hàn cùng Dương Chí Hoành, Lý Thanh đứng chung một chỗ, cho rằng họ là cùng nhau hẹn tới đây đón mình, liền vui vẻ mà chạy tới, đưa tay ôm lấy vai Dương Chí Hoành, cười gật đầu với Dương Chí Hoành và Lý Thanh: “Mọi người chờ lâu chưa?”

“Không có, vừa tới.” Dương Chí Hoành thân thiết mà nói. “Đi thôi, cũng trễ rồi, vừa lúc ăn cơm chiều.”

Lăng Tử Hàn tâm niệm thay đổi thật nhanh, biết không thể né tránh được, nên đành mỉm cười cùng Lôi Hồng Phi leo lên xe của họ. Dương Chí Hoành và Lý Thanh nhìn nhau cười, sau đó cũng leo lên xe.

Lôi Hồng Phi vui mừng ôm Lăng Tử Hàn, lười biếng nhìn cảnh bên đường, thuận miệng hỏi: “Hôm nay ăn gì?”

Dương Chí Hoành hăng hái bừng bừng mà nói: “Trần tổng ở vùng ngoại ô có xây một trang viên nghỉ phép theo kiểu nông trường, rất tuyệt. Ông ta cũng là một nhà mỹ thực, còn đặc biệt mời tới hai vị chuyên gia đầu bếp nổi tiếng tới nấu ăn riêng cho ổng nữa. Món ăn đều là dùng nguyên liệu từ nông trường của chính mình, gà vịt cá heo tất cả đều tự mình nuôi dưỡng, tuyệt không nhiễm khuẩn, hoàn toàn là thực phẩm tươi sống, chúng ta tới đó nếm thử đi.”

“Được đó.” Lôi Hồng Phi nhất thời có hứng thú. “Tao có nghe nói ở gần Bắc Kinh có không ít nhà hàng khách sạn kiểu trang trại, ở trên mạng cũng thấy không ít hình ảnh, quả thực rất tuyệt nha.”

Dương Chí Hoành và Lý Thanh thao thao bất tuyệt giới thiệu không ngừng về chỗ đó cho y, nói đẹp không sao tả xiết, khiến cho Lôi Hồng Phi vui tới mức thiếu chút nữa hoa chân múa tay vui sướng, nói với Lăng Tử Hàn: “Chúng ta ở đó hai ngày, em thấy ok không?”

Lăng Tử Hàn lúc này chợt tỏ ra bộ dáng niên thiếu nhát gan ngại ngùng, với lời y nói đương nhiên không có dị nghị, nhu thuận cười nói: “Được, nghe lời anh.”

Lôi Hồng Phi rất hài lòng, trên mặt cậu hôn một cái. Lăng Tử Hàn dựa vào trong lòng y, trong mắt tràn đầy sung sướng.

“Tình cảm của hai người quả thực khiến cho người ta ước ao nha.” Lý Thanh ngồi ở ghế phó quay đầu lại nhìn bọn họ, sau đó chú ý tới cánh tay Lôi Hồng Phi ôm Lăng Tử Hàn, có chút kinh ngạc hỏi. “Sao không thấy hai người mang đồng hồ đôi vậy?”

Lăng Tử Hàn có chút chán nản nói: “Em lỡ làm hỏng rồi.”

Lôi Hồng Phi lập tức thoải mái cậu: “Không có gì, anh sẽ tìm một người bạn sửa giùm, hoặc đến tiệm bảo hành chính hãng đó bảo hành.”

“Đưa cho tôi đi, tôi giúp các cậu tìm người sửa.” Lý Thanh rất nhiệt tâm. “Tôi có quen một người bạn chuyên về sửa chữa đồng hồ đó.”

“Được.” Lôi Hồng Phi sảng khoái gật đầu. “Đồng hồ của tôi đặt ở ký túc xá rồi, bình thường khi bay ít khi nào mang nó lắm, hồi nãy ra gấp qua, quên lấy theo.”

“À.” Lý Thanh cười gật đầu.

Dương Chí Hoành trêu chọc: “Sao mày có thể quăng bừa bãi như thế chứ? Chờ tới khi mày bay tới trời mới quên mất mang theo dù thì phải làm sao? Không phải thảm lắm sao?”

Lăng Tử Hàn cùng Lý Thanh đều nhịn không được cười ra tiếng. Lôi Hồng Phi cười ha ha, như đinh đóng cột mà nói: “Không thể nào.”

Bọn họ một đường vừa nói vừa cười, còn xe càng chạy càng nhanh, đến tận khi màn đêm buông xuống, thì vẫn còn đang chạy trên đường cao tốc. Cao tốc dần lộ ra các con đường cái bình thường, sau đó thay đổi thành đường cái nông thôn, bởi vì đã tới nông trường, nên đây là việc thường. Lôi Hồng Phi không có hoài nghi, chỉ là nhìn ngoài cửa kính thấy càng lúc càng nhiều ruộng vườn, liền giỡn hỏi: “Chí Hoành, chỗ này có phải Bắc Kinh không vậy? Có phải mày đưa tao tới Hà Bắc không vậy?”

“Tao cũng không biết nha.” Dương Chí Hoành tùy tiện mà nói. “Trần tổng nói chỗ này cũng thuộc địa phận Bắc Kinh mà, ổng nộp thuế cũng nộp ở cục vụ thuế Bắc Kinh đó.”

“Ồ? Bắc Kinh lớn tới vậy sao?” Lôi Hồng Phi rất kinh ngạc. “Không ngờ nha.”

Lăng Tử Hàn dựa vào người y mà nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, dọc theo đường đi rất ít nói chuyện. Cậu có chút buồn bực, xem con đường mà chúng đi, cảm giác có chút kỳ lạ. Hiện tại xem ra, nếu như chuyện nông trang kia là một chuyện giả, rất có khả năng chúng muốn bỏ trốn, nhưng nhận thấy hành động “thu lưới” của quốc an, vì vậy liền mang theo hai vị ‘thái tử’, vừa có gió thổi thì liền kèm theo bên người để thuận tiện bỏ trốn. Cậu âm thầm suy xét, như quả thật là như vậy, thì nhất định ở trong trạng thái không được lộ thân phận mà bắt trụ hai người đó mà lại không để cho Lôi Hồng Phi gặp nguy hiểm.

Xe từ đường cái nông thôn chạy tới một ruộng lớn với con đường nhỏ hẹp hơn, trong bóng đêm chạy nhanh về phía trước. Trên đường không có đèn, chỉ có ánh trăng sáng ở trên trời chiếu rọi, khiến người trong xe loáng thoáng thấy ở xa như có một đại viện nông gia.

Lôi Hồng Phi bụng đói kêu vang từ lâu, vươn cổ nhìn ra xa, có chút nhịn không được nói: “Tao sắp chết đói rồi, rốt cục mày định dẫn tụi tạo đi tới vùng hoang dã nào để ăn đây hả?”

“Sắp rồi, chuẩn bị tới rồi.” Dương Chí Hoành thở dài. “Tao cũng đâu có biết xa như vậy đâu trước đây cũng chỉ nghe Trần tổng nói qua vài lần, đây là lần đầu tiên đi đó.”

“Hừ, có phải thằng nhãi mày mắt mờ, lạc đường phải không?” Lôi Hồng Phi chẳng đáng mà nói với y. “Rốt cục mày có biết đường hay không? Tao cực kỳ hoài nghi khả năng đi đường của mày đó nha.”

Dương Chí Hoành chắc chắc cười: “Mày đừng có xem thường tao, tao đi tới chân trời góc biển cũng sẽ không lạc đường.”

Lý Thanh tao nhã mà nói: “Chắc là ở phía trước đó.”

Lôi Hồng Phi lúc này mới an tĩnh lại, vùi mặt vào cổ của Lăng Tử Hàn, vừa hôn môi vừa lầm bầm: “Đói quá đi.”

Lăng Tử Hàn bị hơi thở nóng hổi của y làm cho nhột, vừa cười vừa tránh. Lôi Hồng Phi lập tức quên cơn đói, cùng cậu ở ghế sau nháo loạn. Hai thiếu niên vô ưu vô lự này khiến cho Dương Chí Hoành và Lý Thanh ở ghế trước đều lộ ra nụ cười vui vẻ.

Xe rốt cục chạy vào cửa chính của điền viên, lúc này trăng đã lên cao. Đêm xuân ở vùng ngoại ổ vẫn lạnh như cũ, dựa theo tiếng chó sủa lác đác, hai cô phục vụ mặc chế phục cầm theo đèn g thời cổ đi ra, soi đường cho họ.

Lôi Hồng Phi đẩy cửa nhảy xuống, thư thư phục phục mà vươn thắt lưng, lúc này mới cười nói: “Chỉ bằng cái đèn g này thì nơi này chắc chắn rất tuyệt.”

“Cám ơn Lôi công tử khích lệ.” Trần Ích Tùng cao giọng nói, chậm rãi tiến lên, chắp tay với y cùng Lăng Tử Hàn phía sau.

Lôi Hồng Phi từ nhỏ đến lớn thường thường bị người ta gọi là “Công tử”, đã sớm nghe quen, lúc này cũng không khiêm tốn, hào sảng cười nói: “Thằng quỷ Chí Hoành khen không dứt miệng chỗ này, tôi cũng muốn kiến thức chút.”

“Không dám nhận.” Trần Ích Tùng khom người với y, sau đó đưa tay ý bảo “mời.”

Lôi Hồng Phi và Lăng Tử Hàn theo hướng ông chỉ mà đi, cả đường đi có thể thấy được cầu nhỏ sông nhỏ, đình thai lầu các, hơn nữa trên các hành lang đều được rọi sáng bằng các đèn g cùng các nhân viên phục vụ mặc đồ cổ trang, cảm giác tựa như mới bước vào đại trạch của một vị quan lại phú thương thời cổ đại vậy, rất có ý nghĩa.

Tuy rằng Lôi Hồng Phi nhìn hào phóng, kỳ thực rất biết lễ nghĩa, cũng không phải giống bề ngoài cao lớn thô kệch. Mẹ của y dù sao cũng là người thuộc bộ văn hóa, lui tới quen biết không ít tác giả nổi tiếng hay là nghệ thuật gia, ít nhiều gì cũng đun húc cho y không ít. Vào trong nhà hàng ngọn đèn dầu huy hoàng, y vừa nhìn liếc mắt nhìn một chút tranh trên tường cùng các vật trang trí bên cạnh, không khỏi liên tục gật đầu: “Trần tổng, ngài tốn không ít tâm tư cho chỗ này nha.”

“Không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới.” Trần Ích Tùng liên tục xua tay. “Đều là trang trí nhỏ thôi, chỉ khiến người chê cười.”

“Trần tổng quá khiêm tốn rồi.” Lôi Hồng Phi cầm lấy một cái chạm ngọc nhìn một chút, kinh ngạc mà nói. “Đây là chính phẩm nha, giá trị rất cao, ngài lại dám để ở bên ngoài, không sợ bị trộm?”

Trần Ích Tùng, Dương Chí Hoành cùng Lý Thanh đều nở nụ cười. Dương Chí Hoành đi tới vỗ vỗ vai Lôi Hồng Phi: “Chỗ của ông ta là tư nhân, bình thường không dùng để tiếp khách, chỉ dùng chiêu đãi bạn bè, ai tới trộm hả?”

“À.” Lôi Hồng Phi gật đầu, đặt cái chạm ngọc lại chỗ cũ, quay đầu hỏi: “Có thể ăn chưa? Tao đói bụng lắm rồi.”

Y tuyệt không khách khí, Trần Ích Tùng trái lại càng thêm vui mừng, vội vã dặn dò: “Thông báo xuống dưới, nhanh chóng đưa món ăn lên.”

Ba người bắt chuyện cùng Lôi Hồng Phi và Lăng Tử Hàn tới bên cạnh bàn ngồi xuống, rượu và thức ăn lập tức nước chảy mà bưng lên. Lôi Hồng Phi vừa nhìn, không tính tới bình rượu nổi tiếng có thể bán đấu giá, mà chỉ tính món ăn thôi thì cái bàn ăn này không dưới .. Y nhíu nhíu mày, nói với Dương Chí Hoành: “Hai ta là bạn thân, tao cũng không vòng vo nữa, tư thế này không giống như bữa ăn của mấy người bạn thân bình thường. Tao cùng Tử Hàn tuy đều có cha quyền quý, thế nhưng họ đều là người thiết diện vô tư, tụi tao căn bản không dám nói lung tung lộn xộn, càng đừng nói tới chuyện nói gì đó hỗ trợ giúp đỡ cho các người.”

Trần Ích Tùng cười ra tiếng: “Lôi công tử nói năng thẳng thắn, khiến người khác bội phục. Cậu yên tâm, chúng tôi cũng không có gì cần hai vị công tử hỗ trợ, cũng chỉ là muốn kết bạn với hai người mà thôi. Bữa cơm này cũng không phải là Hồng Môn Yến, Lôi công tử chỉ cần vui vẻ mà ăn, không cần lo lắng.”

Lôi Hồng Phi nhìn một chút Lăng Tử Hàn bên người, thấy cậu vẫn cười tủm tỉm, không biết là không có nghe hiểu bọn họ nói hay là thật sự nghĩ bữa cơm này không có vấn đề gì, thế nhưng, chỉ cần là nụ cười của cậu, trái tim của Lôi Hồng Phi sẽ yên ổn, vì vậy liền kéo tay áo: “Nếu đã nói vậy, thì tôi sẽ không khách khí nữa.”

Dương Chí Hoành cười ha ha: “Phải vậy chứ, chúng ta là bạn thân nhiều năm, còn khách khí làm gì?”

Lăng Tử Hàn vô thanh vô tức mà đem từng món ăn nếm thử lần, lại uống ngụm rượu, xác nhận bên trong không có thêm “gia vị” đặc biệt nào khác, lúc này mới làm ra bộ dạng bị rượu quá cay khiến cho lè lưỡi, che miệng ho.

Lôi Hồng Phi quan tâm vỗ nhẹ lưng cậu: “Em đừng uống rượu, uống cái khác đi.”

“Có, có nước trái cây đó.” Trần Ích Tùng lập tức dặn dò nhân viên phục vụ mang nước trái cây lên.

Lôi Hồng Phi liền gắp những món mà Lăng Tử Hàn thích ăn bỏ vào trong dĩa của cậu: “Nào, ăn nhiều chút đi em.”

Lăng Tử Hàn ho tới khiến hai gò má đỏ ưng, nhanh chóng gắp vài món bỏ vào miệng ăn, lúc này mới đỡ hớn chút, có chút xấu hổ nhìn ba người bọn Dương Chí Hoành, ngại ngùng mà cười cười.

HẾT PHẦN

PN BỘ – HUYẾT SẮC KHAI ĐOAN

LƯỚI ()

Editor: Maikari

Beta: Kaorikawa

Sau khi dàn xếp Lăng Tử Hàn xong xuôi, người họ liền bỏ chén đổi ly, bắt đầu uống rượu, bầu không khí vẫn rất nhiệt liệt. Bọn họ vốn tới trễ, đợi được rượu đủ món ăn ăn no thì cũng đã h hơn. Lôi Hồng Phi cùng Dương Chí Hoành đều uống tới say mèm, Lăng Tử Hàn rất thanh tỉnh, nhưng người thân nhỏ như cậu hiển nhiên không khiêng nổi Lôi Hồng Phi, nên chỉ có thể nhờ hai nam nhân viên phục vụ dìu y đến phòng khách xa hoa để nghỉ ngơi. Cậu đi theo phía sau, rất nhanh liền rời khỏi nhà hàng.

Tối nay ánh trăng sáng sủa, gió êm dịu phơ phất, hoàn toàn không phải thời cơ thích hợp để hành động, nhưng Lăng Tử Hàn biết Lữ Hâm nhất định sẽ thu lưới, chỉ là hiện tại hai người bọn họ bị Trần Ích Tùng kéo tới tận đây, có khả năng khiến cho nhân viên hành động sợ ném chuột vở đồ, sợ mục tiêu chó cùng rứt giậu, gây thương tổn cho hai người họ, nên chỉ cần bọn họ thoát ly tiếp xúc với ba người kia, bảo trì cự ly nhất định thì không có vấn đề gì nữa.

Lôi Hồng Phi say quắc cần câu, ngã vào giường liền ngủ say. Lăng Tử Hàn mất khá nhiều sức lực mới có thể cởi bỏ quần áo cho y, lại vào phòng tắm nhúm ướt khăn nóng giúp y lau người, để y ngủ thoải mái một chút. Cậu không đi tắm, cũng chỉ nhúm ướt khăn nóng lau mặt, sau đó tắt đèn, thuận lợi đặt khăn mặt lên tủ đầu giường, sau đó cậu nằm xuống bên cạnh Lôi Hồng Phi, kéo một góc chăn qua đắp lên người mình.

Qua một hồi lâu, nhân viên phục vụ phỏng chừng đều đã đi ngủ, toàn bộ trang viên trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu vang hay ếch trong các ruộng viền ngoài nông trại cũng không có, chỉ có thể mơ hồ có thể thông thường xẹt qua vùng quê.

Lăng Tử Hàn nhắm mắt lại, nhưng suy nghĩ cực kỳ thanh tỉnh. Cậu từ từ hô hấp, trong lòng rất tĩnh lặng, tựa giống như trước đây phải mấy ngày mấy đêm mai phục ngắm bắn mục tiêu, rất kiên trì, rất an tĩnh, nhưng bất kì lúc nào cũng có thể nhảy dựng lên, cho đối phương một phát trí mạng.

Khoảng chừng qua một giờ, bóng tối đen trước khi ánh bình minh rọi sáng, cậu nghe được tiếng bước chân hỗn độn rất nhẹ, dường như có hai người đang chạy tới phòng của hai người họ. Đúng lúc này, cậu nghe thấy được một mùi hương nhẹ thoảng, lập tức biết đây chính là thuốc mê. Cậu lấy tay cầm lấy khăn ướt đặt ở trên đầu giường ụp lên mũi của mình, nhưng vẫn nằm yên bất động. Bản thân cậu có thể chống lại được một số loại thuốc đặc biệt trên thế giới, hiện tại lại nhờ vào khăn mặt ướt, khiến cho thuốc mê càng thêm không có hiệu quả. Lôi Hồng Phi nằm ở bên cạnh cậu hít phải thuốc mê nên ngủ càng thêm trầm. Thuốc này chính là thuốc mê cực mạnh, với cơ thể con người không có thương tổn gì, vì vậy Lăng Tử Hàn cũng không có lo lắng cho y, trái lại có thể thừa dịp y ngủ say mà hành động.

Người đứng ở bên ngoài đã tới được cửa, đang định bước vào thì Lăng Tử Hàn vô thanh vô tức xuống giường, tựa như làn khói mà nhào tới cửa.

Cửa phòng rất nhanh lặng lẽ mở ra, có người trong bóng đêm nhào tới, trực tiếp hướng tới bên giường. Bóng đêm trầm, đưa tay không thấy ngón, Lăng Tử Hàn căn bản không thấy được thân ảnh của bọn chúng, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà bước lên trước, hai tay đồng thời bổ về phía trước. Lực lượng trong nháy mắt mang chi thế lôi đình vạn quân, chỉ nghe hai tiếng ‘Thình thịch’ nhẹ nhàng, hai tên kia không kịp kêu lên tiếng liền đồng thời ngã xuống đất.

Lăng Tử Hàn đứng ở bên tường, ngưng thần cảm giác động tĩnh chung quanh. Trong trời đêm dường như có ngọn gió nhẹ thổi lướt qua, sau đó vang lên tiếng ‘thì thầm’ của chim đêm. Cậu nghe xong liền trầm tĩnh lại, đưa tay mở ra ngọn đèn đêm bên chân tường.

Mai Lâm từ cửa tiến đến, cười hì hì nhẹ giọng nói: “Lão đại, cậu thật lợi hại nha. Sếp nói tình hình của cậu ở đây khá phức tạp, cậu không tiện để ra tay, nên kêu tôi tới đây giúp cậu, không ngờ cậu đã đối phó xong hết rồi.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu: “Ba người bọn Trần Ích Tùng đâu?”

“Chạy rồi. Không nghĩ tới bọn chúng bố trí cảnh giới phạm vi khá xa, còn mượn thêm vệ tinh, nên hành động của tiểu tổ truy bắt bị bọn chúng phát hiện, bọn chúng đã sớm rời đi rồi. Phỏng chừng bọn chúng muốn kèm thêm người đi cùng, nhưng mấy nhân viên hành động đã đẩy mạnh tốc độ, nên bọn chúng không có thời gian chờ, vì vậy phút cuối thay đổi kế hoạch, để thủ hạ bắt cóc hai người, mang tới một chỗ khác tụ họp, để dời đi đường quan sát của chúng tôi.” Mai Lâm chẳng hề để ý mà cười. “Người của chúng ta đã đuổi tới đó rồi, bọn chúng tên cũng không chạy thoát được đâu.”

“Ừ.” Lăng Tử Hàn nhìn thoáng qua hai người trên mặt đất, rồi ngẩng đầu nhìn Lôi Hồng Phi trên giường, sau đó hỏi: “Anh lái xe tới à?”

“Đúng, đậu ở cửa lớn, cách đây khá xa.” Mai Lâm hiểu ý của cậu, lập tức đi tới bên giường, cõng Lôi Hồng Phi lên lưng rồi chạy ra ngoài.

Từ khi y ở Nam Cảng B quốc phạm vào sai lầm nghiêm trọng, được Lăng Tử Hàn cứu xong, vẫn muốn vì lão đại của mình làm thật nhiều chuyện, Lăng Tử Hàn hiểu tâm ý của y, cũng không từ chối, để cho y cõng người còn mình thì chạy phía sau.

Hai người chạy đi nhanh chóng, rất nhanh chạy ra khỏi nông trang an tĩnh tựa như không một bóng người, dọc theo con đường ruộng mà chạy gần km, mới leo lên được xe của Mai Lâm chạy thẳng tới Bắc Kinh.

Lăng Tử Hàn không có đưa Lôi Hồng Phi đi bệnh viện, mà đưa y trở về Mai Uyển, giúp y châm cứu, giải trừ đi dược hiệu của thuốc mê cực mạnh, lúc này mới nằm xuống, an tâm mà ngủ.

Cảm giác say của Lôi Hồng Phi cũng không có giải được, phải ngủ thẳng một giấc tới tận trưa mới tỉnh, mở mắt ra đã ngây ngẩn cả người. Y nghiêng đầu nhìn một chút, thấy Lăng Tử Hàn ngủ ở bên cạnh không khỏi càng thêm buồn bực. Sao lại tự dưng bất tri bất giác trở về đây rồi? Chẳng lẽ là bọn Trần Ích Tùng không có giữ bọn họ ở lại qua đêm à? Nghĩ tới đây, ở trong lòng y liền mắng Trần Ích Tùng keo kiệt, thuận tiện cũng mắng Dương Chí Hoành không nghĩa khí. Ở trong lòng mắng xong, y đứng dậy vào phòng tắm tắm rửa rửa mặt, sau đó thống khoái mà uống hai cốc nước lớn, liền có thanh tĩnh.

Y vừa động trên giường thì Lăng Tử Hàn liền tỉnh. Y từ phòng tắm đi ra thì thấy người trên giường đang trợn tròn mắt nhìn mình, trong lòng liền vui vẻ, nhảy lên giường ào vào người cậu.

Lăng Tử Hàn cố sức đẩy bờ vai của y ra: “Em muốn tắm.”

Lôi Hồng Phi lập tức kéo lấy cậu ôm, bước vào phòng tắm: “Cùng nhau tắm.”

Lăng Tử Hàn không biết nên khóc hay cười, người này rõ ràng vừa mới tắm xong, hiện tại lại muốn tắm, cũng không sợ tắm lột da luôn hay sao. Cậu còn chưa kịp nói gì, thì quần áo liền bị tên khốn lười này cởi sạch, rồi ấn mạnh cậu vào tường.

Nước ấm từ vòi hoa sen tựa như mưa phùn đổ xuống, khiến cho da thịt nhẵn nhụi ôn nhuận của cậu niên thiếu tựa như trân châu mà sáng bóng, trong lòng Lôi Hồng Phi nóng lên, lập tức tiến lên mật mật mà hôn cậu.

Lăng Tử Hàn thả lỏng mà dựa ở trên tường, ở dưới làn nước ấm áp mà cảm nhận được máu trong thân thể dần dần sôi trào. Cậu nhịn không được đưa tay nắm lấy tóc của Lôi Hồng Phi, kéo y tới gần cơ thể mình, cùng y nhiệt liệt dây dưa.

Lôi Hồng Phi một trận cuồng hỉ, động tác càng thêm cuồng dã, thuận lợi kéo chân của cậu khoác lên bên hông của mình, cố sức tiến vào thân thể của cậu. Lăng Tử Hàn ngẩng mặt, ở dưới sự tấn công mãnh liệt của y mà thở dốc ồ ồ, sau lại biến thành tiếng rên khẽ nhẹ nhàng. Lôi Hồng Phi quên hết mọi thứ, một bên vừa hung hăng tiến vào cơ thể cậu vừa cố sức hôn cậu, ở dưới tiếng rên khẽ của cậu mà hầu như không khống chế được.

Lửa tình rừng rực theo bọn họ đốt cháy hết tất cả các góc trong phòng, bọn họ từ tường làm tới bồn rửa, từ bồn tắm làm tới trên giường, nếu như không phải Lăng Tử Hàn còn cố giữ lại một tia lý trí, hai người thiếu chút nữa làm lên bệ cửa sổ trong phòng luôn rồi.

Cao trào một lần lại một lần khiến hai người họ tiêu hao hết tất cả khí lực, Lôi Hồng Phi thích ý nằm lên người Lăng Tử Hàn thở dài: “Đói quá đi.”

Lăng Tử Hàn cười khẽ: “Đi thôi, chúng ta xuống dưới ăn chút gì đó.”

Lôi Hồng Phi kỳ thực rất muốn ngủ, nhưng ngũ tạng lục phủ đều kháng nghị kịch liệt, khiến y không cách nào đi vào giấc ngủ. Y nằm úp sấp một hồi lâu, rốt cục bất đắc dĩ đứng dậy, cùng Lăng Tử Hàn tắm rửa sạch sẽ, lúc này mới đi xuống lầu.

Lăng Nghị đã trở về, an tĩnh ngồi ở phòng khách xem tin tức. Nhìn thấy hai đứa nhỏ bước xuống lầu, ông quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó tiếp tục xem TV. Ông không có bất kì biểu thị gì, Lăng Tử Hàn từ cái liếc nhìn của ông, thi có thể biết được vòng lưới gián điệp do Trần Ích Tùng dẫn đầu kia đã bị phá, người nên bắt hẳn là bắt được.

Lôi Hồng Phi cười hì hì cùng Lăng Nghị bắt chuyện, liền khẩn cấp chạy tới phòng bếp. Lăng Tử Hàn cúi đầu kêu tiếng “Cha”, rồi cũng chạy vào nhà bếp.

Trên bàn đã dọn xong cơm nước, hương thơm ngập mặt. Lôi Hồng Phi cảm thấy đói, liền cầm lấy chén từng ngụm từng ngụm mà ăn. Lăng Tử Hàn cũng đói bụng, liền không có chờ cha mình, đưa tay cầm đũa bắt đầu ăn.

Lăng Nghị chậm rãi đi tới ngồi xuống, nhìn Lôi Hồng Phi lang thôn hổ yết mà ăn thì mỉm cười, sau đó gắp nhiều món vào trong chén y, ôn hòa mà nói: “Từ từ ăn, coi chừng nghẹn.”

Lôi Hồng Phi “Dạ dạ” hai tiếng, liên tục gật đầu, nhưng tốc độ nhét cơm vào miệng vẫn không hề giảm.

Lăng Nghị khoái trá mà cười, múc một chén canh đặt tới trước mặt con trai mình, thân thiết mà nói: “Ăn nhiều một chút.”

Lăng Tử Hàn khóe môi hơi nhếch, hai mắt lóe sáng, hài lòng cầm lấy chén, đem chén canh mỹ vị chậm rãi uống xong. Lăng Nghị vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cậu tỏ ý khen ngợi.

Lôi Hồng Phi ăn xong chén, liền đứng dậy múc thêm. Mới vừa đi được hai bước, y bỗng nhiên quay đầu lại, quay đầu nói với Lăng Nghị: “Chú Lăng, tối nay con ở lại đây được không?” Y trước đây mỗi lần ở lại đây đều là đương nhiên, chưa bao giờ hỏi qua ý kiến của Lăng Nghị, nhưng từ khi bắt đầu hẹn hò với Lăng Tử Hàn, thì không khỏi có tật giật mình, luôn nghĩ làm gì cũng phải hỏi ý kiến ông, sau khi được đồng mới có thể thoải mái mà ở.

Lăng Nghị nhìn đứa nhỏ thuần lương sang sảng này, rất thống khoái gật đầu: “Được.”

HẾT PHẦN

HẾT PHIÊN NGOẠI

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio