Một đám thị vệ cao cấp của Ngô gia đều nhanh chóng hạ thấp đầu, không dám thở ra một hơi mạnh. Ngày thường Ngô Anh cư xử độ lượng, bình thường thị vệ không cần quỳ lại. Nhưng lần này bọn họ phạm vào sai lầm thực sự có chút lớn. Tuy rằng Ngô Anh không coi Vương Đức là mục tiêu điều tra quan trọng, nhưng rốt cuộc cũng phân phó xuống, phải điều tra người này. Kết quả, bên này vừa mới điều tra được một chút đầu mối thì bên kia Vương Đức đã bị người giết. Người không biết chuyện, có lẽ còn tưởng Vương Đức bị người của Ngô gia giết chết nữa.
Lăng Tiêu nhìn thoáng qua thầy thuốc kia lúc sáng còn tranh cải với mình, nơi ngực trên quần áo, chảy ra một tảng máu lớn, hiển nhiên là bị một kích trí mạng. Hơn nữa, trong ánh mắt hắn còn mang theo một chút kinh hãi, giống như nhìn thấy chuyện không thể tin nổi.
Lão Bạch cũng có vẻ mặt nghi hoặc, sau đó nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Ngô Anh, dường như hiểu ra một chút gì đó. Ngô Anh thấy hai người đi vào, hừ mạnh một tiếng , rồi nói :
- Các ngươi lui ra trước đi.
Những thị vệ này như được đại xá, cũng lui ra.
Ngô Anh nhìn thoáng qua vị quản gia đang muốn nói gì, thoáng thở dài một tiếng, nói :
- Nhị bá, chuyện này cũng không trách người được, người không nên tự trách mình. Trước đây không ai có thể nghĩ ra chuyện này thực sự có liên quan đến hắn? Con nổi giận, là vì chúng ta đang bị người ta giám sát gắt gao, mình vừa mới có chút manh mối thì người ta không ngờ cũng biết, hơn nữa còn ra tay nhanh như vậy! Nhị bá, người đi an bài một chút, từ hôm nay trở đi Ngô phủ giới nghiêm, bất cứ kẻ nào cũng phải ghi lại khi ra ngoài! Bao gồm … Con ta.
Thân thể lão quản gia hơi chấn động, ngẩn đầu liếc mắt nhìn Ngô Anh, sau đó gật gật đầu nói :
- Ta hiểu mà.
Nói xong cũng khom người lui ra.
Hai người Lăng Tiêu và lão Bạch suy cho cùng cũng là người ngoài, đối với chuyện trong nhà của Ngô Anh cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng Ngô Anh lại chủ động nói :
- Mời nhị vị nhanh ngồi, mọi việc phiền lòng, có chút chậm trễ, chờ qua chuyện này, Ngô Anh sẽ cảm tạ nhị vị cho thật tốt!
Lão Bạch liên tục xua tay, nói:
- Ngươi không cần cảm tạ ta. Ta chưa từng làm cái gì. À, ngươi muốn cảm tạ thì hãy cảm tạ tiểu tử này được rồi. Nếu không có hắn, lần này lão Bạch ta cũng bất lực!
Ngô Anh cười cười :
- Cũng phải cảm tạ, cũng phải cảm tạ chứ! À, hơn nữa, nhị vị cứu khuyển tử, cũng không tính là người ngoài, chuyện này có thể nói cho các người. Gã Vương Đức này, các người tự nhiên cũng nhận ra, lúc sáng khi hắn nghi ngờ Tiêu tiểu huynh đệ, ta đã cò chút bực mình. Một thầy thuốc cho dù nghi ngờ y thuật của người khác, cũng không cần phải kích động như vậy chứ. Ta muốn điều tra hắn, kết quả, thực sự ta có thể tìm ra được vấn đề!
- Người này, không ngờ là một nhánh của Vương gia. Nhắc tới Vọng Thiên Thành, thật sự quá lớn, lượng người rất đông, Vương Đức lại không phải người rất có danh tiếng. Chúng ta đã điều tra được, vài chục năm gần đây, hắn vẫn đang thí nghiệm một loại độc. Hơn nữa, ở bên trong hậu viện sau cửa hàng của hắn, đang gieo trồng một lượng lớn dược liệu theo như lời Tiêu huynh đệ. Cho nên, trên cơ bản ta đã xác định, chuyện Dong nhi trúng độc chắc chắn liên quan tới hắn. Đúng lúc này, người chúng ta cũng phát hiện Vương Đức bị giết, khi phát hiện, hắn cũng mới chết không lâu, thi thể vẫn còn mềm.
Lão Bạch cau mày, sau đó nói :
- Lại có chuyện này? Trái lại ta đã nhìn lầm, về trình độ trên phương diện dùng độc dược, người này hơn ta rất xa! Tuy nhiên, cho dù hắn làm được độc dược thì chuyện này chưa chắc trực tiếp liên quan tới hắn! Hiện tại ta nghĩ đến, lúc sáng hắn thất thố, là một người cùng nghề, ta có thể hiểu được. Hắn không tin, thành quả mà mình gian khổ nghiên cứu ra trong vài chục năm, không ngờ có thể bị người phá giải. Bởi vì ta đoán … Cho dù ngay cả Vương Đức hắn, cũng không có giải dược.
Đối với những thế lực ở Vọng Thiên Thành, giờ phút này Lăng Tiêu cũng có một chút hiểu được. Tuy nhiên hắn củng không muốn mình dễ dàng bị cuốn vào trong những chuyện thế này. Bởi vì hiện tại hắn đã có hướng đi, trong ván cờ của hai gia tộc lớn trong Vọng Thiên Thành, có lẽ mình nên đứng nhìn thì hay hơn. Dù sao, mình cứu sống Ngô Dong thì chẳng khác nào Ngô gia thiếu mình một nhân tình rất lớn, lại thông qua Ngô gia, mình kết bạn với một huynh trưởng như lão Bạch. Thu hoạch này cũng khiến Lăng Tiêu vô cùng hài lòng.
Lão Bạch chính là lão già thành tinh, vừa nghe nói Vương Đức là một nhánh của Vương gia, trong lòng lập tức hiểu ra, vốn còn muốn dùng ánh mắt nhắc nhở Lăng Tiêu, nhưng khi thấy Lăng Tiêu vẫn ngậm chặc miệng, trong lòng lại yên tâm, bất quá đồng thời trong lòng cười mắng : Thực sự là một tiểu hồ ly giảo hoạt!
Ngô Anh tự nhiên cũng không trông cậy vào sự giúp đỡ của hai người. Ngô Dong có thể đại nạn không chết, chính là may mắn hơn người khác!
Trong lòng thầm nghĩ, Ngô Anh nói :
- Nghe nói huynh đệ có một đệ đệ. Ta đã cho người đi đưa hăn về đây, hiện tại chắc hẳn hắn cũng nhanh chóng đến đây rồi.
Lăng Tiêu thầm nghĩ rằng : Ngô Anh làm việc rất cẩn thận. Chuyện nhỏ như vậy cũng có thể nghĩ đến, nhưng ngoài miệng hắn nói :
- Vậy làm phiền Ngô gia chủ rồi.
Ngô Anh khoát tay :
- Đây là chuyện ta nên làm. Nếu không cò việc gì để nói, hai vị có thể đi nghỉ trước, đợi cho đệ đệ tới, ta sẽ đưa hắn qua!
Lăng Tiêu gật gật đầu, và cùng lão Bạch hai người rời đi. Ngô gia vì hai người mà chuẩn bị một cái sân riêng biệt, hoàn cảnh vô cùng tao nhã, các loại cây quý báu, cũng không biết đã sinh trưởng mấy trăm năm, cũng sinh lá trưởng sum suê trên cành, che kín mít bầu trời phía trên.
Sau khi về tới phòng, hạ nhân của Ngô gia cũng chuẩn bị bữa ăn tối thịnh soạn, hai người vừa uống vừa trò truyện.
Lão Bạch dùng tay vuốt nhẹ chùm râu hoa râm, cười nói với Lăng Tiêu :
- Lúc nãy ta có chút lo lắng, chỉ sợ tiểu tử ngươi liều lĩnh hỏi về chuyện của Vương gia, may mà ngươi thông minh, ngươi nhớ kỹ, chúng ta chỉ là những thầy thuốc tầm thường! Chuyện của bọn họ thì hãy để bọn họ đi giải quyết. Nếu như ngay cả nguy cơ như thế này Ngô gia cũng không thể vượt qua, vậy họ cũng không xứng trở thành gia tộc lớn của Vọng Thiên Thành!
Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó nói :
- Nếu như ba đại gia tộc ở trong Vọng Thiên Thành đã duy trì trạng thái này đã lâu năm, hơn nữa trước đây ba gia tộc này còn có quan hệ thông gia với nhau, vậy vì sao có thể làm ra chuyện này chứ? Cuối cùng ta cũng cảm giác, trong chuyện này cũng chưa chắc đơn giản như vậy!
Lão Bạch nhìn thoáng qua Lăng Tiêu với vẻ tán dương, gật đầu nói :
- Nếu không phải đã biết chuyện của ngươi, ta thật sự nghĩ rằng, ngươi là một lão già có tuổi không khác ta lắm. Ha, có thể nhìn ra chuyện này không đơn giản. Đúng vậy, lý do mà Vương gia ra tay đối phó với Ngô gia cũng có một số lý do không đầy đủ! Ba gia tộc đang cạnh tranh ngầm với nhau. Tuy nhiên, mấy ngàn năm cũng đã trôi qua như vậy, ba gia tộc này đã lập thành thế chân vạc. Vọng Thiên Thành có lẽ đã có lịch sử lâu đời, cho nên cho dù đại công tử của Ngô gia có biểu hiện tài năng phi phàm, nhưng cũng không tới mức không thể khiến người ta không kiêng kị đến giết hắn. Ta hoài nghi trong chuyện này, còn có bóng dáng của gia tộc hạng trung trong Vọng Thiên Thành!
Lăng Tiêu gật gật đầu, hắn cũng có khuynh hướng nghiên về loại suy đoán này. Nếu thật sự như vậy, chuyện đó sẽ trở nên vô cùng phức tạp. Bởi vì cho dù là gia tộc bậc trung, hiện tại Lăng Tiêu cũng không thể chống lại.
Quan trọng nhất là, Lăng Tiêu không có lí do gì để tham dự vào trong đó.
Ngay tại thời điểm hai người Lăng Tiêu và lão Bạch uống rượu tâm sự, bên kia hai người Ngô Anh và quản gia cũng ngồi với nhau, Ngô Anh nhẹ giọng hỏi :
- Nhị bá, người thấy thế nào?
Lão già này và phụ thân của Ngô Anh cùng từ nhỏ lớn lên, chính là một nhánh của Ngô gia. Cho nên cho tới bây giờ, Ngô Anh hết sức kính trọng vị quản gia trung thành và tận tâm này.
Lão quản gia thoáng trầm ngâm một chút, sau đó nói :
- Chuyện này chắc không liên quan quá lớn tới Vương gia. Ngô gia ngã nhưng chưa chắc Vương gia chiếm được tiên nghi! Đạo lí này, ta không tin bọn hắn sẽ không hiểu.
- Đúng vậy, nhưng độc dược là từ trong tay người Vương gia xuất ra … …
Ngô Anh còn chưa dứt lời, bên ngoài truyền đến giọng nói của thị vệ :
- Gia chủ, gia chủ Vương Thành của Vương gia cầu kiến.
Đã trễ thế này, hắn lại tự mình tới đây sao?
Ngô Anh và lão quản gia liếc mắt nhìn nhau, nói :
- Mau mời … Không, ta tự mình đi nghênh đón!
Khi Ngô Anh đi vào bên hông cửa, nhìn thấy một mình gia chủ Vương gia đứng ở đó. Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa bình thường đang dừng, rất hiển nhiên, gia chủ Vương Thành của Vương gia lén lút đến!
Ánh mắt hai người Ngô Anh và Vương Thành giao nhau, trong mắt hai người nhìn ra ý tứ của đối phương, cùng nhau gật đầu, không nói lời dư thừa, trực tiếp cùng nhau đi vào một cái sân bí ẩn.
… …
Hai người Lăng Tiêu và lão Bạch trò chuyện về các loại tục lệ và dân tình trong Thánh Vực, nói về một số bảo vật thường xuyên được khai quật ở Thánh Vực. Thời gian trôi qua hồi lâu, cũng không thấy được Thiết Đản đến, trong lòng Lăng Tiêu có chút sốt ruột, thầm nghĩ : Không đến nỗi mình vừa mới ở Ngô gia, thì liền có người đến chỗ Thiết Đản trả thù chứ? Hơn nữa, Thiết Đản cũng không nhu nhượt mà ai cũng có thể dụ hoặc! Chẳng lẽ không thấy mình, Thiết Đản sẽ không đi theo bọn họ hay sao?
Nghĩ vậy, Lăng Tiêu đứng lên, nói :
- Đại ca, đệ có chút lo lắng, muốn trở về nhìn xem một chút. Truyện Sắc Hiệp
Thực lực hai người, đương nhiên không thể bị say rượu, lão Bạch ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy cái chết của Vương Đức chính là một sự cảnh báo, nói :
- Ta sẽ đi cùng với ngươi!
Lăng Tiêu lắc đầu nói :
- Chắc là không có nguy hiểm, có thể hắn không thấy đệ, sẽ không chịu đi theo bọn họ.
Sự thật đúng như suy đoán của Lăng Tiêu. Thiết Đản thấy người lạ, nói gì hắn cũng không chịu rời đi, người của Ngô gia rơi vào đường cùng, chỉ trở vể phục mệnh. Mà Lăng Tiêu, đã thoáng gặp bọn họ, chẳng qua là Lăng Tiêu bay nhanh ở trên không trung, còn người của Ngô gia ở trên xe ngựa dưới mặt đất, cho nên không nhìn thấy.
Lúc Lăng Tiêu rời khỏi Ngô gia, đại khái Ngô Anh đã từng phân phó, Lăng Tiêu có thể tùy ý làm cái gì, cho nên cũng không có bị ngăn trở, một đường bay nhanh, sau khi trở vào trong hậu viện, thấy đèn trong phòng còn sáng, mà Thiết Đản ngồi ở cửa, cảm nhận khí tức từ xa xủa Lăng Tiêu, trên mặt mới lộ ra vẻ tươi cười.
- Ca ca, vừa rồi có một đám người gạt ta đi theo bọn họ, Thiết Đản nói không nhìn thấy ca ca, ta sẽ không đi!
Tên này đứng lên, vỗ vỗ bụi trên cái mông, nói chuyện với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cười nói :
- Thực sự những người đó đến đưa đệ đi, chẳng qua đệ đóng cửa cũng được, chúng ta đi thôi.
- Đi đâu?
Thiết Đản thuận miệng hỏi.
- Ngô gia.
Lăng Tiêu vừa nói xong, đôi mắt bỗng nhiên nheo lại, ban đêm yên tĩnh, âm thanh có thể truyền đi rất xa, một hồi âm thanh tay áo phá không, nhanh chóng truyền đến gần từ nơi xa.
Cả người Thiết Đản chợt bộc phát ra khí thế hùng mạnh, thuận tay từ trên cửa vớ lấy một thanh thiết côn lớn, đây là vũ khí tạm thời mà Lăng Tiêu đã chuẩn bị cho Thiết Đản. Thiết Đản trời sinh có thần lực, lại đạt tới cảnh giới Kiếm Thần, một thân bản lĩnh kiên cường đã đăng phong tạo cực, nếu có một thanh vũ khí thuận tay, gẩn như người luyện võ cùng bậc cũng không phải là đối thủ.
Yêu Huyết Hồng Liên kiếm được Lăng Tiêu xuất ra, nắm trong tay, Yêu Huyết kiếm có tâm ý tương thông với Lăng Tiêu, gần như Lăng Tiêu vừa nghĩ đến, thì yêu Huyết kiếm biết phải làm gì rồi. So với những vũ khí khác ở trong nhẫn trữ vật của Lăng Tiêu, phần lớn chỉ là để trang trí.
Hai người Lăng Tiêu và Thiết Đản đứng cùng chỗ với nhau, không hề công kích, trên không trung không ngừng rơi xuống sáu người luyện võ mặc y phụ đen che mặt. Mắt của sáu người luyện võ này đều lóe lên tinh quang, khí thế hùng mạnh trên người, một người trong đó nhìn Lăng Tiêu, trầm giọng quát :
- Ngươi là Tiêu Phong sao?
Lăng Tiêu lắc đầu :
- Ta không phải.
Người đó hừ lạnh một tiếng, nói :
- Không phải cũng giết!
- Lên!
Một tiếng hét to, sáu người này giống như tên rời cung, hào quang trên kiếm lóe lên, mãnh mẽ chém về phía Lăng Tiêu.
- Muốn đánh đại ca ta hả! Trước hết hãy hỏi Thiết Đản ta một chút!
Vù! Vù! Vù!
Một trận nổ ra, ngày sau đó, một hồi âm thanh chói tai của kim thiết vang lên, trên không trung bắn ra một vùng lửa lớn.