Thiết Đản nhìn thiết côn tinh thuần trong tay mà trợn mắt há hốc mồm, không ngờ trong nháy mắt giao thủ vừa rồi, bị gọt ra một phần ba!
Thiết Đản giận dữ, mặc kệ nói như thế nào, đây là vũ khí đầu tiên ca ca chuẩn bị cho mình! Sức nặng vừa phải, hắn sử dụng rất thuận tay. Hôm nay lần đầu tiên dùng đánh nhau, không ngờ bị người ta phá đi. Từ khi còn nhỏ Thiết Đản có cuộc sống vất vả, giống như vũ khí được chế thành tinh thiết. Trước đây hắn và ca ca của hắn chỉ có thể nhìn.
Con mắt Thiết Đản chợt đỏ, trong cổ họng phát ra tiếng rít gào, vẻ mặt dữ tợn, hơn nữa trong đôi mắt lộ ra hung quang, gần như là một con dã thú đang giận dữ!
Lăng Tiêu cố ý muốn thử xem thực lực của Thiết Đản, bởi vì sáu người mới tới này, chỉ có hai gã đạt tới cảnh giới Kiếm Thần, còn lại bốn gã chẳng qua chỉ là Kiếm Thánh bậc cao.
Tuy rằng bọn họ làm hỏng binh khí của Thiết Đản, nhưng Thiết Đản lúc nãy dùng lực của bản thân, đối kháng với một kích toàn lực của sáu người này! Phần thực lực này … Mạnh mẽ!
Thiết Đản nổi giận, sáu người ở bên kia lại bị kinh hoảng, liếc mắt nhìn nhau, cũng thấy sự sợ hãi trong mắt đồi phương.
- Đi!
Không một chút do dự, thấy giết không được Lăng Tiêu, sáu người này lập tức nghĩ đến việc lập tức chạy trốn.
- Còn muốn chạy sao? Lưu lại mệnh đi!
Thiết Đản rít gào một tiếng, thân hình cao lớn, giống như một khối đá lớn bị lực mạnh đánh văng ra, một mình đuổi theo với thiết côn chỉ còn một phần ba.
Ồ!
Trong không khí truyền đến một âm thanh trầm muộn cắt qua không khí. Gã sát thủ có cảnh giới Kiếm Thánh bậc cao kêu lên một tiếng hoảng sợ, ngay sau đó, một tiếng vang bi thương truyền đến, người đó giống như một khối bông rách nát, bị một côn của Thiết Đản quét qua ngang hông, đáng văng ra ngoài giống như gió thu cuốn đi lá rụng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp
Năm người còn lại, gần như không dừng lại chút nào, thân hình nhanh như điện xẹt biến mất trong trời đêm.
Từ đầu đến cuối, Lăng Tiêu giống như quần chúng, không ra tay. Nếu hắn chịu ra tay, sáu người này tuyệt đối không có khả năng chạy trốn nào!
Đồng thời lăng Tiêu không muốn biểu lộ ra thực lực của mình ở trước mặt đám tiểu nhân vật này. Còn về chuyện khác, Lăng Tiêu cũng không muốn mình có bất cứ quan hệ tới chuyện này.
Bị Thiết Đản giết một, đúng lúc cho Ngô gia một cơ hội để điều tra. Chung quy các ngươi không thể tới giết ta, một chút giá phải trả cũng không xuất ra thì các ngươi trở vể đi!
Khóe miệng Lăng Tiêu nổi lên một chút cười lạnh. Lúc này, không trung nhanh chóng xuất hiện mười mấy người, trong đó có một lão già có tốc độ nhanh nhất, đúng là lão Bạch, vẻ mặt thân thiết nhìn Lăng Tiêu, từ rất xa truyền đến tiếng nói của lão.
- Ngươi không sao chứ? Huynh đệ!
- Huynh … Huynh đệ?
Những thiết vệ của Ngô gia trên không trung thiếu chút nữa lảo đảo rơi xuống từ trên bầu trời, nhìn lão Bạch, rồi lại nhìn Tiêu tiên sinh, tuổi tác hai người hơn kém nhau … cũng quá lớn rồi, hơn nữa, vừa mới biết nhau không đến một ngày, thì thành huynh đệ sao?
Tuy nhiên chuyện quan tâm nhất của những thiết vệ Ngô gia này, chính là gã sát thủ ám sát Lăng Tiêu, cáo buộc tội cho Lăng Tiêu, sát thủ bị Thiết Đản dùng một côn đánh chết đang nhanh chóng rơi xuống trước mặt, nhìn gã sát thủ kia bị đánh thành hai đoạn. Tuy những thiết vệ của Ngô gia đã quen nhìn chuyện sinh tử, cũng không kiềm nổi trong lòng có chút phát lạnh, lại nhìn vào trong ánh mắt Thiết Đản, cũng mang theo rất nhiều sự kính sợ.
Lăng Tiêu hơi hơi cảm động trong lòng, nhìn Bạch lão nói :
- Đệ không sao, như thế nào các người chạy tới nhanh như vậy.
Lão Bạch nói :
- Người của Ngô gia đã phục mệnh, nói chào đón ngươi, gia chủ của Ngô gia muốn báo cho ngươi, nhưng biết ngươi vừa đến đây, lập tức phái những người này đến đây nghênh đón. Ta nghĩ dù sao ngươi cũng vô sự, ai có thể nghĩ được có thể gặp phải chuyện này. Ngươi có thù oán với gia tộc nào trong Vọng Thiên Thành không?
Lăng Tiêu cười khổ nói :
- Huynh cảm thấy có thể sao?
Lão Bạch lắc đầu, sờ sờ râu, nói :
- Không có khả năng, bình thường ngươi vẫn ru rú trong nhà, làm sao có người nào không vừa mắt với ngươi chứ, vậy phỏng chừng có liên quan đến chuyện này rồi!
Lăng Tiêu gật gật đầu, sau đó giới thiệu với lão Bạch :
- Đại ca, đây là đệ đệ xấu của ta!
Nói xong quay qua nói với Thiết Đản :
- Mau gọi đại ca đi!
Vẻ mặt Thiết Đản thẹn thùng :
- Lão, lão cũng có râu, kêu gia gia cũng còn được chứ … …
Một đám thiết vệ Ngô gia không kìm nổi quay lưng cười trộm, khóe miệng lão Bạch bỗng nhếch lên, sau đó nói :
- Ta quá già sao? Muốn ngươi kêu thì ngươi kêu đi! Không nên nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!
Thiết Đản nhìn Lăng Tiêu, lại nhìn lão Bạch, ủy khuất kêu lên một tiếng :
- Đại ca!
- Ha, lời này mới đúng chứ! Hôm nào đại ca sẽ cho ngươi vũ khí!
Đôi mắt sắc của lão Bạch nhìn thấy vũ khí của Thiết Đản bị tổn hại, liền trực tiếp tặng cho Lăng Tiêu một nhân tình.
Những thiết vệ của Ngô gia cảm thấy hôm nay xem như mình đã kiến thức rồi. Đầu tiên thầy thuốc tuổi còn trẻ Lăng Tiêu kỳ cục gọi lão Bạch là đại ca, làm cho bọn họ cảm thấy không thể tin nổi, đừng cảm thấy Bạch lão là một người luôn vui vẻ sống c ùng nhau, qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ bọn họ cũng không thấy Bạch lão khách khí với bất kì người trẻ tuổi nào, càng đừng nói kết bạn đồng vai vế, đó là chuyện không có khả năng.
Sau đó chính là một gã quá xấu, kêu hắn gọi Bạch lão là đại ca, đó là chuyện có biết bao nhiêu người tha thiết mơ ước? Đừng nói kêu là đại ca, kêu gia gia bọn họ cũng cam tâm tình nguyện! Chỉ cần Bạch lão đồng ý coi bọn họ là con cháu … Nhưng tên vô cùng xấu xí này, giống như có người đang cưỡng ép hắn.
Thiết vệ Ngô gia chỉ có thể cảm than trong lòng : Mẹ nó, người so người sao mà khác quá! Lại nhìn vào trong ánh mắt của Lăng Tiêu với kính ý tràn ngập, nhìn Thiết Đản với vẻ hâm mộ, thầm nói : Có một vị đại ca như vậy, thật tốt!
Mọi người chạy về phía Ngô gia, trên đường vô sự.
Ngô Anh nghe kể về chuyện đã xảy ra, tự mình đến an ủi Lăng Tiêu, cùng đi với ông còn có gia chủ Vương Thành của Vương gia.
Lăng Tiêu nhìn thấy bộ dáng người trung niên, gia chủ Vương gia, ấn tượng đầu tiên chính là, đây là một người có tâm cơ vô cùng! Thoạt nhìn lòng dạ rất sâu.
Bộ dáng Vương Thành, cũng đã bốn mươi tuổi, phần ngực có chút đen, râu mép được cạo vô cùng sạch sẽ, đôi mắt rất có thần, cũng không giống như phần lớn những người kẹp tóc lại, mà cắt thành tóc ngắn,thẳng đứng lên, làm cho người ta có loại cảm giác thân thể cường tráng.
Nhìn từ bề ngoài, người này tuyệt đối là một người đàn ông ngay thẳng, nhưng Lăng Tiêu tin rằng tinh thần lực của mình cảm giác không sai!
- Vị này chính là vị Tiêu tiên sinh cứu Dong nhi hiền chất phải không?
Vương Thành nhìn thấy Lăng Tiêu, trên mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười, đi tới chào Lăng Tiêu, nói:
- Đa tạ ngươi đã cứu Dong nhi hiền chất của ta, nếu không sau này ta không còn mặt mũi nào nhìn Ngô Anh huynh!
Ngô Anh xua tay, cười nói :
- Chuyện này không liên quan tới huynh, những gia tộc của chúng ta đều là gia tộc có sự nghiệp lớn, tràn ngập khắp các nơi trong Thánh Vực. Nếu thực sự tính, e rằng gia tộc nào cũng có mấy mươi vạn nhân khẩu, làm sao có thể trông coi đây.
Lăng Tiêu và lão Bạch cũng không biết hai gia tộc kia nói chuyện với nhau như thế nào. Tuy nhiên, xem ra đã nhất trí đạt thành ở một số phương diện. Loại chuyện này hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ của hai nhà Ngô, Vương.
Ngô Anh nhìn Thiết Đản, tán dương gật gật đầu nói :
- Quả nhiên là một vị hổ tướng!
Thiết Đản nghe người ta khích lệ mình, cười đôn hậu ở phía sau Lăng Tiêu. Vương Thành nhìn vào trong ánh mắt Thiết Đản, cũng không kìm nổi mà có chút tha thiết, nhìn Lăng Tiêu với vẻ vô cùng lo sợ, thầm nói : Có lẽ những người này thực sự không quan tâm đến diện mạo của Thiết Đản, nghĩ đến cũng đúng. Đối với những cường giả của Thánh Vực mà nói, chỉ cần có thực lực, cho dù là thú nhân, bọn họ cũng dám dùng ở dưới trướng mình!
Nghĩ đến thú nhân, bỗng nhiên Lăng Tiêu nhớ tới Tần Cách, gã thú nhân kia và Thiết Đản có tính cách không khác nhau lắm, bỗng nhiên hắn có chút hoài niệm, liền nghĩ : Nếu như lúc này Tần Cách ở đây, nhất định có thể trở thành bằng hữu với Thiết Đản!
Xem ra, mình phải đẩy nhanh quá trình thành lập thế lực! Lần tranh tài này ở Nam châu, là một cơ hội cho mình. Hiện tại trên tay Lăng Tiêu có một lượng lớn tinh thạch, phát triển tài chính thì không thành vấn đề, chỉ cần trong lần tranh tài ở Nam châu, có thể mời được một ít nhân thủ, là có thể chậm rãi phát triển!
Nghĩ đến phát triển, Lăng Tiêu có loại cảm giác thỏa lòng mãn nguyện. Thục Sơn kiếm phái, một ngày nào đó sẽ dương oai ở Thánh Vực!
… …
Nhân giới, Thục Sơn kiếm phái bên trong đế quốc Lam Nguyệt, Lăng Tiêu đã phi thăng được mấy năm, hoàng thất của đế quốc Lam Nguyệt rốt cuộc cũng bị Lý Thiên Lac lật đổ, hoàng đế Lý Võ Trực uống thuốc độc tự sát, thái tử Liệt Thiên muốn chạy trốn, bị phát hiện, trong trận chiến đấu kịch liệt thì bị đâm chết.
Tam hoàng tử của đế quốc Lam Nguyệt thế vào chỗ, đồng thời thông báo cho thiên hạ mười tội trạng lớn của Lý Võ Trực, thế nhân đã sớm đồn đại, Lý Võ Trực giết cha thí mẫu, rốt cuộc đã được xác thực từ miệng lão quốc Vương.
Chứng minh cho lời nói của Lý Võ Hiếu còn người đã biến mất vào năm đó Nam Cung lão, lại lần nữa xuất hiện, công bố mình sẽ tiếp tục ở lại trong hoàng thất của đế quốc Lam Nguyệt, được Lý Võ Hiếu tôn làm sư tổ. Bởi vì Nam Cung lão là sư phụ trước đây của lão quốc vương. Thiếu niên đế vương Lý Võ Hiếu, xem như cho Nam Cung lão một thân phận mà ông muốn!
Phong Thục Sơn giáo là quốc giáo! Dựng lên Thục Sơn thần miếu ở các nơi trong đế quốc Lam Nguyệt!
Lý Thiên Lạc được phong làm Nam Phương Vương, đại nguyên soái của đế quốc.
Sau đó Lý Thiên Lạc từ quan không làm, mang theo Karin biến mất không thấy, về sau lại nghe nói có người phát hiện thân vương của đế quốc Lam Nguyệt ỏ Thục Sơn kiếm phái, tuy nhiên chuyện đó cũng đã trải qua rất nhiểu năm.
Binh đoàn Tia Chớp uy chấn thiên hạ ở Thương Lan đại lục, dưới sự bảo vệ của bọn họ, Thục Sơn phái sinh sôi nảy nở, và được nhiều quốc gia phong làm quốc giáo.
Không có một quân đội nào dám chống lại, trước đây còn có một số cừu gia rải rác mà Lăng Tiêu đã từng đắc tội, muốn thu thập binh đoàn Tia Chớp để trút mối hận trong lòng. Bởi vì Lăng Tiêu đã biến thành sự tồn tại mà bọn họ ngưỡng mộ, hơn nữa cũng khó gặp trong cuộc đời này. Cho nên, bọn chúng trút sự giận dữ lên trên thân nhân và bằng hữa của Lăng Tiêu.
Nhưng không nghĩ rằng, bên trong binh đoàn Tia Chớp, không ngờ lại có một đám người thực lực hùng mạnh đến biến thái. Một đám lực lượng nòng cốt như Lăng Võ, Lăng Chí, Trương Đại Niên, Đường Minh, Gaia, cũng có được thực lực khiến cho người ta khiếp sợ!
Mà hai quân đoàn trưởng Lăng Thiên Khiếu và Thu Thần, lại khiến những người tìm tới cửa muốn trả thù phải trợn mắt há hốc mồm, cũng trực tiếp từ bỏ tâm tư đó. Hai Kiếm Tôn dẫn dắt một đám nòng cốt Kiếm Hoàng, dẫn dắt mấy ngàn quân đội Cuồng Kiếm Sư ở phía dưới tung hoành đại lục. Thử hỏi, còn có gia tộc nào dám đối kháng với thực lực như vậy chứ? Huống chi, người hiểu chuyện cũng biết, Thục Sơn kiếm phái bên trong đế quốc Lam Nguyệt, cũng có một đám tuyệt thế cường giả không xuất hiện ở nhân thế!
Có người từng thề một cách chắc chắn, đã từng gặp qua vài người giống như tiên nữ bay qua trên đầu họ. Có người biết rõ, những người đó chính là hồng nhan tri kỉ bên cạnh Lăng Tiêu! Những nhân vật đứng đầu Thục Sơn kiếm phái vào lúc này!
Diệp Tử ngồi đối diện với Hoàng Phủ Nguyệt, lúc này hai người vừa mới bế quan tròn một năm, sau khi xuất quan, thực lực lại có tiến cảnh rất lớn, Diệp tử thì đột phá đến Xuất Khiếu kỳ! Thần hồn xuất khiếu, như đi vào cõi thần tiên xa xôi, đối với nàng mà nói, tất cả cũng tân kỳ! Càng hiểu thêm rằng, đối với Lăng Tiêu mà nói, đại lục Thương Lan chẳng qua chỉ là một trạm dừng ngắn ngủi của Lăng Tiêu. Nếu như muốn đuổi kịp bước tiến của huynh ấy, mình nhất định phải càng thêm cố gắng hơn mới được!
Khi Lăng Tiêu phi thăng, Hoàng Phủ Nguyệt cũng đã là Nguyên Anh sơ kỳ, nàng vốn tin rằng, mình và hắn không có cảm tình sâu sắc như vậy. Nàng là người hiện đại, chỉ sợ nguyên nhân chính đề nàng thích Lăng Tiêu là bởi vì linh hồn của hai người đều thuộc vể thế giới kia, hơn nữa hắn cũng là con cháu của Viêm hoàng!