Hơn nữa, còn là trận chiến đấu cấp Thiên Tiên!
Trong lúc nhất thời, không ít người hiếu chiến không kìm nổi nhìn xem mà nhiệt huyết sôi trào, mở to hai mắt muốn xem rõ từng chiêu từng thức của hai người!
Chỉ có những người thực lực kém một chút, lúc này mới đổi hướng suy nghĩ của mình, hóa ra hai người trên không kia không phải càng đánh càng chậm mà ngược lại càng đánh càng nhanh, nhanh đến nỗi ánh mắt của bọn họ theo không kịp, nhanh đến mức bọn họ nhìn thấy toàn bộ đều là cảnh giả, là ảo ảnh!
Năng lực của Tiên Thiên lại mạnh như thế sao?
Bỏ qua không đề cập tới nỗi khiếp sợ trong lòng những người vây xem, với Lăng Tiêu và lão nhân áo đen thì lại là một trận chiến thật cực kỳ thống khoái, đánh đến gần như quên hết thảy mọi sự trên đời.
- Tiểu tử! Không thể không nói thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng hôm nay... người chết ở đây nhất định sẽ là ngươi!
Thân hình lão nhân chợt nhoáng lên một cái, rời ra xa mấy ngàn thước, đồng thời thanh âm lạnh như băng truyền tới.
- Không xong! Người nọ đang gom tụ năng lượng khổng lồ, xem ra sắp đụng thật sự rồi!
Phía dưới, trong đám người có người kiến thức uyên bác, kinh hãi hô lên, lập tức, mọi người chen chúc lùi về phía sau, không ít cường giả ào ào nhảy lên không trung vội vàng thối lui về hướng xa xa.
Một kích toàn lực của cường giả cảnh giới Tiên Thiên, tạo thành uy thế rất kinh người, không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Dài hai bên đường phía dưới, không ít người ở bên trong cửa hàng, cũng sớm bị kinh động đi ra ngoài cửa. Thần tình lo lắng nhìn trên bầu trời, nếu bị một tia khí tức của cường giả cảnh giới Tiên Thiên quét trúng, cửa hàng phía dưới này hẳn cũng không còn sót lại chút gì! Đến lúc đó, người ta đánh xong trực tiếp bay đi, ngươi cũng không biết tìm ai để đòi bồi thường!
Thần sắc Lăng Tiêu cũng ngưng trọng lên, hai mắt chợt lóe luồng tinh quang nhìn chằm chằm vào lão nhân đang tụ tập năng lượng ở đối diện. Đồng thời, Huyền Thiên lệnh bài đã bị Lăng Tiêu đánh thức, bất cứ lúc nào cũng có thể triệu tập ra ngoài để ngăn cản một kích trí mạng của lão nhân!
"Lão tử đúng là cái bung xung!"
Huyền Thiên nói thầm một câu trong lòng: "Chuyện nổi trội này đều là vì tiểu mỹ nhân, tuy nhiên ôi... ai bảo bản tôn là người đạo đức tốt làm chi!"
Đúng lúc này, trong thiên địa, bỗng nhiên vang lên một thanh âm nhàn nhạt nhưng đầy uy nghiêm, thanh âm kia mơ hồ vang vang bên tai mỗi người.
- Các ngươi tưởng quận Bạch Lộ này là địa phương nào? Nếu dám hủy thành trì của ta, ta nhất định không tha các ngươi!
Thanh âm kia chỉ nói một câu rồi im bặt, không còn chút âm hưởng nào!
Nhưng chỉ một câu này, đã khiến cho lồng ngực mọi người hiện diện đều dâng lên một cảm giác giá lạnh khó bề chịu nổi. Một luồng hơi lạnh chạy từ dưới lên trên theo cột xương sống hướng lên tới sau ót.
Nhiều người thực lực hơi yếu, toàn thân không ngừng run rẩy giống như con ếch gặp phải độc xà, cái loại uy thế trời sinh này, khiến cho người ta ngay cả ý định phản kháng cũng không nảy sinh ra được.
Mà hai người trong trận chiến, loại cảm giác này càng thêm rõ ràng!
Càng là người luyện võ cảnh giới cao, thân thể của chính mình càng cực kỳ mẫn cảm với cảnh vật chung quanh. Hai người cùng một lúc đều có cảm giác như đang có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình!
Con thỏ nhỏ bị chim ưng vần vũ trên trời cao nhìn chòng chọc vào mình!
Chính là loại cảm giác này!
Người nọ, rõ ràng cách rất xa bọn họ, nhưng ánh mắt này dường như ngay tại sau lưng nhìn chằm chằm vào họ! Cường giả thực lực mạnh mẽ đâu có lý nào để trống phía sau lưng tiện nghi cho người khác?
Đối phương mạnh hơn mình rất nhiều lần! Lăng Tiêu thầm nghĩ trong lòng: tuy rằng nhìn không thấy người kia tồn tại, lại cố tình giả thần giả quỷ. Nhưng nói cách khác, người ta có cái tư cách đó!
Lăng Tiêu lạnh lùng nhìn thoáng qua lão nhân áo choàng đen, mà ánh mắt của đối phương gần như cùng một lúc chiếu tới, song phương không hẹn mà cùng hừ một tiếng.
- Coi như ngươi mạng lớn!
Lão nhân cố sức kiềm chế cơn phẫn nộ của mình, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đừng để ta gặp ngươi ở bên ngoài quận Bạch Lộ!
Ánh mắt Lăng Tiêu tối sầm lại, trong lòng nổi lên sát khí. Không ngờ đối phương không cần lý lẽ muốn đẩy mình vào chỗ chết như thế, chỉ bởi vì mình uống bữa rượu cùng kẻ bỏ đi của Tương gia. Giết người có ngàn vạn lý do, tuy nhiên lý do này quả thực quá nực cười quá vô lý. Ngươi nếu đã muốn giết ta, đương nhiên ta không có khả năng ngửa cổ chịu chết. Hừ, bên ngoài quận Bạch Lộ thì sao? Nếu ở chỗ không người để xem là ai chết!
Lời này, bản thể và phân thân của Lăng Tiêu, gần như cùng một lúc mở to mắt, nói thầm trong lòng.
Thân ảnh lão áo đen như một làn khói nhẹ, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm, mà sáu gã cảnh giới Kiếm Thần thủ hạ của lão cũng đã sớm lặng lẽ rời đi.
Thân hình Lăng Tiêu cũng từ trên không trung hạ xuống, đứng bên cạnh Tương Vân Sơn. Hai người nhìn nhau, ở sâu trong đôi mắt Tương Vân Sơn ẩn ẩn vẻ cảm kích, hắn xúc động nói:
- Ôi! Ta... là ta đem tới phiền toái cho ngươi rồi!
Lăng Tiêu thản nhiên cười, nói:
- Nếu như vậy, ngươi hãy bán mạng cho ta được rồi.
Ánh mắt Tương Vân Sơn đột nhiên bừng sáng rồi lập tức ảm đạm lại, nói:
- Ta... cái mạng của ta còn có giá trị sao?
- Người khác thấy thế nào Tiêu mỗ không biết, nhưng trong mắt Tiêu mỗ, cái mạng của tiên sinh đáng giá ngàn vàng!
- Hà! Tiêu tiên sinh nhất định là đến từ Nhân giới, nhất định đã biết hiện nay ở bên trong Thánh Vực, cũng không đáng giá gì, tuy nhiên...
Tương Vân Sơn bỗng nhiên nhếch miệng cười, trên gương mặt vàng vọt kia giờ phút này lại nổi lên một tầng thần thái động lòng người:
- Nhận được huynh đệ coi trọng, vậy Tương mỗ liền... Hà!
Tương Vân Sơn nói xong, bỗng nhiên nhìn thoáng qua đám người vây quanh xa xa không chịu tản đi, hai người nhìn nhau cười, dĩ nhiên đã ngầm hiểu trong lòng.
Đám người vây xem khi nhìn thấy Lăng Tiêu và Tương Vân Sơn rời đi, tự động tách ra nhường đường. Trong đó không ít người nhận ra Tương Vân Sơn, ánh mắt đều có chút phức tạp, không thể tưởng được thiên tài của Tương gia năm đó bị vứt bỏ này, không ngờ cũng có người dám tới gần.
Sau khi chứng kiến qua trận chiến trên không trung giữa Lăng Tiêu cùng lão nhân áo choàng đen, vốn những người có lòng xem thường hắn, trong ánh mắt giờ đây đều mang theo vài phần kính sợ, cũng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt tinh thuần lãnh đạm của Lăng Tiêu, tất cả đều cúi đầu. Đương nhiên, cũng có nhiều người trong ánh mắt nhìn Lăng Tiêu đều mang theo vẻ nồng nhiệt.
Loại chiến đấu này, có thể khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, hễ là nam nhi đâu có người nào cam chịu ở dưới người khác? Ai không muốn kiến công lập nghiệp, ai không muốn làm một người đầy triển vọng?
Cho dù ở Thánh Vực này là cầu trường sinh, nhưng trong lòng người giống nhau ai cũng có quan điểm muốn thăng tiến!
Mãi đến lúc bóng dáng Lăng Tiêu và Tương Vân Sơn hai người biến mất trên đường, nơi này vẫn còn có nhiều người chưa chịu tản đi. Trên mặt những người đó, trải qua giờ phút rung động vừa rồi đã trở nên hưng phấn hẳn lên.
Trong đám người có một số thiếu nữ, nhìn bóng lưng Lăng Tiêu rời đi đã kích động không dằn được, đều quay sang nam nhân bên cạnh nói:
- Nhìn người đó mới đúng là nam nhi!
Cũng có người nói:
- Xem ra đại hội so tài năm nay nhất định sẽ vô cùng náo nhiệt, ta đoán người trẻ tuổi vừa rồi nhất định sẽ xuất hiện ở đấu trường đại hội so tài!
- Đúng vậy! Ta cá là hắn sẽ có tên xếp hạng trên Chiến thần bảng!
Có người trong mắt đầy vẻ chờ mong nói:
- Cũng chỉ có tên trên Chiến thần bảng, mới thể hiện được giá trị của người luyện võ! Nếu có thể sắp hạng trước một ngàn tên, muốn giành một chỗ nương thân tốt tuyệt đối không khó!
Có người bác bẻ nói:
- Theo ngươi nói như vậy, Kiếm Thánh bảng, Kiếm Thần bảng còn có Tiên Thiên bảng đều không bằng Chiến thần bảng sao?
Câu nói của người này, đột nhiên bị người bên cạnh chê bai:
- Giá trị của ba bảng đó mà cũng dám đem ra so sánh với Chiến thần bảng? Bằng hữu, tuy rằng giờ này chưa tối, nhưng ta không thể không nhắc nhở ngươi một câu... hãy tỉnh mộng đi!
.......
Thời điểm Lăng Tiêu mang theo Tương Vân Sơn trở lại nhà trọ, Ngô Tú Nhi vẻ mặt đang buồn bực, chu miệng phụng phịu ngồi bên trong nhà trọ, thấy Lăng Tiêu trở về gương mặt u uất rất nhanh lộ ra một nụ cười tươi đẹp, dịu dàng nói:
- Ngươi đi đâu thế, sao giờ mới trở về?
Giọng điệu này thật y hệt như người vợ oán trách chồng về muộn. Tương Vân Sơn như cười như không nhìn thoáng qua Lăng Tiêu, trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu huynh đệ này quả có thủ đoạn, có thể khiến cô gái quan tâm hắn như thế!"
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc trong lòng hắn lại thoáng nhói đau, cái loại đau đớn này đến thực nhanh, khiến sắc mặt Tương Vân Sơn chợt trở nên trắng bệch. Nhìn thấy cô gái này, hắn không khỏi nhớ tới nữ nhân yêu dấu của mình: trước đây không phải nàng cũng đối đãi với mình như thế này sao?
Ánh mắt của Tiêu huynh đệ nói hắn tin tưởng ta, nhưng... nhưng bản thân ta lại không tin tưởng chính mình rồi đây! Đã qua đi hai mươi năm, nàng... nếu như nàng muốn biết, thì nhất định đã biết mình ở quận Bạch Lộ, nhưng chưa từng ra mặt lần nào...
Ngô Tú Nhi đặt hết chú ý vào Lăng Tiêu nơi này, bỗng nhiên thấy phía sau Lăng Tiêu cùng đi theo một người trung niên trông có vẻ bệnh hoạn, nàng thoáng sửng sốt hỏi:
- Người này là ai vậy?
- Bằng hữu của ta.
Lăng Tiêu thản nhiên nói một câu, cũng không giải thích nhiều, vẻ mặt bình thản dẫn Tương Vân Sơn lên lầu, quay lại dặn tiểu nhị nhà trọ:
- Đợi lát nữa làm vài món ăn ngon đưa đến phòng ta!
Nói xong, thảy một khối tinh thạch tới trong tay tiểu nhị.
Ánh mắt gã tiểu nhị lập tức sáng ngời, cúi đầu khom lưng đi xuống.
Ngô Tú Nhi mím mím môi, tức giận cũng lên lầu trở về phòng mình, "cạch" một tiếng dập cửa phòng lại.
Tương Vân Sơn cười tủm tỉm nói:
- Huynh đệ! Hoa khai kham chiết thẳng tu chiết, thiết mạc cô phụ mỹ nhân tâm a!
Lăng Tiêu cười khổ lắc lắc đầu, nói:
- Không nói chuyện này.
Thiết Đản thấy Lăng Tiêu trở về, rất cao hứng, đợi sau khi Lăng Tiêu giới thiệu quá hai người, Tương Vân Sơn nhìn Thiết Đản, tán thưởng nói:
- Đúng là một viên mãnh tướng! Khó trách ngươi lại mua cái búa chiến đó. Lúc ấy ta còn buồn bực, ngươi như thế nào lại dùng thứ vũ khí này, hóa ra là mua cho Thiết Đản huynh đệ, vũ khí đó rất xứng với hắn!
Ánh mắt Thiết Đản sáng lên, cặp mắt hung dữ kia thoáng hiện ra một chút ôn hòa, hắn nhếch miệng nói:
- Ca ca mua vũ khí cho ta rồi à?
Lăng Tiêu từ trong chiếc nhẫn trữ vật lấy ra cây búa chiến tỏa hàn quang lạnh thấu xương, Thiết Đản tiếp nhận lấy, vừa cầm vào tay hơi trầm xuống, cặp mắt hắn lập tức rực sáng, hét lên:
- Quả là bảo bối!
- Ca ca! Thiết Đản phải ra ngoài đùa giỡn một hồi!
Giống như đứa trẻ vừa nhận được món đồ chơi mới, Thiết Đản lộ vẻ mặt hưng phấn nói.
Lăng Tiêu mới vừa gật đầu, Thiết Đản đã vội vã mang theo cây búa chiến xông ra ngoài cửa.
Khóe miệng Tương Vân Sơn thoáng giật giật, nói:
- Chỉ mong chủ quán đừng tưởng rằng hắn định cướp mới tốt. Nguồn:
Lập tức, sâu trong đáy mắt Tương Vân Sơn cháy lên một ngọn lửa, hắn hướng tới Lăng Tiêu bái thật sâu cung kính nói:
- Vân Sơn ra mắt chủ nhân!
- - - - - - - - - - - - - - -
Trong bài thơ:
Kim Lũ Y
Khuyến quân mạc tích kim lũ y,
Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì.
Hoa khai kham chiết trực tu chiết,
Mạc đãi vô hoa không chiết chi.
Dịch Nghĩa:
Áo Kim Tuyến
Khuyên anh đừng tiếc áo thêu vàng,
Khuyên anh hãy tiếc thời niên thiếu.
Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay,
Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không.
Dịch Thơ:
Khuyên anh đừng tiếc áo thêu bông,
Khuyên anh nên tiếc thời trẻ trung.
Hoa nở đến kỳ nên bẻ lấy,
Đừng chờ hoa hết bẻ cành không.
Bản dịch của Khương Hữu Dụng
Nguyên tác: Đỗ Thu Nương
(Trích: http: //www. conghung. com/forum/index. php? showtopic=&st=)