Lăng Tiêu thoáng sửng sốt xong lập tức cười nói:
- Tiên sinh đã nghĩ kỹ chưa? Thân phận của ta cũng chưa chắc đã tốt như trong tưởng tượng của tiên sinh, hiện tại cũng chỉ hai bàn tay trắng, mặc dù ta muốn được tiên sinh giúp đỡ, nhưng cũng không muốn lừa gạt. Cho nên tốt hơn là tiên sinh suy nghĩ cẩn thận rồi hãy quyết định không muộn!
Tương Vân Sơn không thèm quan tâm khẽ mỉm cười, dường như đã tìm lại được một chút tự tin của ngày xưa, thản nhiên nói:
- Cảnh ngộ của Vân Sơn còn có thể tệ hơn? Ngài còn không sợ, ta lại sợ cái gì? Huống chi, cho dù cơ thể của ta bị tàn phế, nhưng đầu óc của ta vẫn còn nguyên vẹn!
Đôi mắt Tương Vân Sơn sáng ngời, bắn ra hai tia sáng sắc bén, cười lạnh nói:
- Hai mươi năm rồi mà những người đó vẫn còn đang hết sức đề phòng ta. Một khi đã như vậy, nếu tiếp tục chán nản sa sút tinh thần, thì thật có lỗi với bọn họ vì đã coi trọng ta! Cho nên, Vân Sơn quyết định rồi, phải tỉnh lại nổi lên một lần nữa. Ngài nói rất đúng: một nam nhân không dám ra mặt vì nữ nhân của mình. Con bà nó! Đều là lũ rùa đen khốn kiếp. Ta tin tưởng nàng tuyệt đối sẽ không phản bội ta, cho dù cuối cùng chứng minh là ta sai lầm, ta cũng tuyệt không hối hận!
Lăng Tiêu nhìn Tương Vân Sơn một lần nữa dấy lên tự tin, trong lòng vui mừng, trên mặt lộ ra ý cười, nói:
- Tốt! Vậy hôm nay ta sẽ cùng Tương huynh uống say một bữa, ngày mai tỉnh lại chính là một ngày mới!
Tương Vân Sơn gật gật đầu thật mạnh, nói:
- Chủ nhân về sau đừng gọi ta là Tương huynh nữa. Nếu Vân Sơn đã quyết tâm về dưới trướng chủ nhân, thì đã là một thanh kiếm trong tay chủ nhân, chủ nhân chỉ hướng nào, Vân Sơn liền đâm hướng đó!
Thấy Lăng Tiêu muốn nói cái gì, Tương Vân Sơn ảm đạm cười, nói tiếp:
- Nếu chỉ có hai người ngài và ta, xưng hô như thế nào tự nhiên cũng không là vấn đề, nhưng chủ nhân có nghĩ tới sau này thế lực chủ nhân lớn mạnh hay không? Đến lúc đó, dưới tình huống đông đảo thủ hạ dưới tay nếu vẫn còn xưng huynh gọi đệ, thân cận tự nhiên là thân thiết, nhưng uy nghiêm...
Tương Vân Sơn nói tới đây chợt dừng lại một chút, ánh mắt lộ ra vẻ tưởng nhớ lại điều gì, có lẽ lại nghĩ tới quá khứ những ngày còn khỏe mạnh phục vụ ở Tương gia, khóe miệng hắn lờ mờ nổi lên nét cười tự giễu:
- Quản lý cấp dưới không thể quá nghiêm khắc, nhưng cũng không thể quá mức thân cận. Đủ điều lợi và hại, còn cần chủ nhân tìm hiểu rõ từng điểm một.
Lăng Tiêu gật gật đầu, chính mình mặc dù thời điểm ở Nhân giới làm tông chủ một phái cao quý, thậm chí còn bị Hoàng Phủ Nguyệt các nàng đẩy lên tới vị trí giáo chủ Thục Sơn giáo! Nhưng chân chính quản lý, Lăng Tiêu lại gần như không có tham gia chút nào. Cho nên, nghe Tương Vân Sơn nói đến những chuyện đó, Lăng Tiêu cảm thấy rất có đạo lý, cũng vì mình tìm được một người như vậy mà mừng rỡ.
Về phần nói Tương gia uy hiếp... sau khi đại hội so tài kết thúc lập tức sẽ trở về thành Vọng Thiên. Chỉ cần về đến thành Vọng Thiên, cho dù Tương gia thế lực khổng lồ, là một gia tộc xếp hạng trong hơn một trăm gia tộc đỉnh cao ở Nam châu, nhưng đối với thành Vọng Thiên xa xôi cũng là ngoài tầm tay với!
Nếu như bọn họ chặn giết ở nửa đường, trong mắt Lăng Tiêu hiện lên một vẻ cười lạnh như băng: đêm qua chính mình chiến một trận, đã biểu hiện ra thực lực Tiên Thiên sơ cấp, hẳn sẽ khiến bọn họ làm tốt khâu chuẩn bị đây? Phân thân của mình đã tu luyện rất lâu rồi, cách quận Bạch Lộ cũng không tính xa xôi lắm, nghĩ đến, cũng nên hoạt động một chút cho giãn gân cốt!
Lúc này Lăng Tiêu nhìn Tương Vân Sơn nói:
- Chuyện của ta sau này sẽ làm phiền nhiều cho tiên sinh! Chờ sau khi trở về thành Vọng Thiên, Tiêu mỗ... nhất định sẽ cho tiên sinh một công đạo! Hơn nữa, tiên sinh bị phế bỏ công lực, ở Tiêu mỗ xem ra, cũng không phải không có khả năng khôi phục.
Thời điểm Lăng Tiêu nói tới phần trước câu nói, trên gương mặt vàng vọt của Tương Vân Sơn, vẫn duy trì vẻ tươi cười, nhưng theo Lăng Tiêu nói ra phần sau mấy câu nói, Tương Vân Sơn rốt cuộc không cách nào bảo trì tâm tình vững vàng được nữa, hắn bước lên trước, chụp lấy cánh tay Lăng Tiêu, trong mắt toát ra ánh mắt tha thiết, lớn tiếng hỏi:
- Đây... đây là sự thật?
Lăng Tiêu nói:
- Tình huống cụ thể, còn phải xem kinh mạch ngươi bị hao tổn cụ thể ra sao. Tuy nhiên theo ta nghĩ tình huống khá lạc quan. Nếu có thể cho ta một thời gian, khả năng khôi phục có thể chiếm tới bảy thành!
Kỳ thật trong chuyện này Lăng Tiêu còn nói ít đi một chút: hai người mới vừa hợp ý nhau, Lăng Tiêu cũng không có khả năng lần đầu gặp mặt, liền tiết lộ tất cả chi tiết cho đối phương. Tuy nhiên thật khiến cho Lăng Tiêu bất ngờ: Tương Vân Sơn vừa nghe xong, bên trong hốc mắt hõm sâu kia, bỗng nhiên chảy ra hai dòng lệ, "phốc" một tiếng hắn quỳ sụp xuống mặt đất, thanh âm vốn ương ngạnh kia rốt cục trở nên nghẹn ngào:
- Đại ân của chủ nhân, Vân Sơn nhất định sẽ khắc sâu trong tâm khảm! Trọn đời không quên!
Lăng Tiêu nâng Tương Vân Sơn đang cảm xúc kích động đứng dậy, nói:
- Đương nhiên, lúc này tiên sinh còn phải chờ một thời gian, hy vọng không nên gấp gáp mới tốt.
Tương Vân Sơn lau khóe mắt, trầm giọng nói:
- Thời gian hơn hai mươi năm Vân Sơn cũng đã trải qua, chờ đợi có mấy ngày? Tuy nhiên chủ nhân! Vân Sơn tạm thời không thể ở nơi này, hôm nay người áo choàng đen đó, khoảng một trăm năm trước đầu nhập vào Tương gia, nguyên vốn là một tên cường đạo làm nhiều việc ác ở Trung Châu, một ngày nọ bị ta gặp, hắn muốn đánh lén ta, bị ta phát hiện đánh bại, liền nói muốn đầu phục ta. Lúc ấy ta thấy hắn thực lực rất cao, đúng dịp bên trong gia tộc cũng có một số việc cần người như hắn đi làm.
Lăng Tiêu gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Tương Vân Sơn nói tiếp:
- Ta liền giữ lại hắn. Tốc độ tăng cao thực lực của người này cũng rất nhanh, thời điểm năm đó ta gặp hắn, chúng ta đều là Kiếm Thần bậc cao, khi ta rời khỏi Tương gia, hắn còn chưa có đột phá Tiên Thiên, đêm hôm qua ta thấy hắn đã đột phá đến cảnh giới Tiên Thiên. Người này lòng lang dạ sói, quỷ kế đa đoan, hiện tại đã đầu phục Tương Vân Bưu là kẻ thay thế vị trí của ta, là đứa con cả chi thứ hai của cha ta. Hắn không dám giết ta, nhưng sẽ không bỏ qua ngài. Cho nên Vân Sơn chuẩn bị ngày mai liền lên đường đi tới thành Vọng Thiên, chỉ mong có thể hấp dẫn bọn chúng theo tới bên kia, để giảm bớt áp lực cho Thiếu chủ nhân.
Lăng Tiêu nghe xong, mỉm cười, nói:
- Vân Sơn không cần như thế! Ngươi cứ ở lại chỗ của ta. Quận Bạch Lộ này nếu đã có người thủ hộ, ta tin tưởng hắn sẽ không dám ra tay ở trong thành, có lẽ sẽ chờ ta ra khỏi thành, mới tiến hành truy kích. Hừ! Hắn có chuẩn bị, ta vốn không có sao? Ngươi không cần lo lắng, đến lúc đó, làm khán giả xem diễn tuồng là được!
Tuy rằng Tương Vân Sơn không còn thực lực nữa, nhưng vẫn còn có con mắt nhìn người, hắn cũng không nghĩ rằng Lăng Tiêu nói mạnh miệng, hắn nghe vậy gật gật đầu, đồng ý với sự sắp xếp của Lăng Tiêu.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tràng tiếng hô hào ầm ĩ, Lăng Tiêu và Tương Vân Sơn hai người đi đến mở cửa sổ nhìn xuống phía dưới: liền thấy trong sân sau, Thiết Đản đang múa cây búa lớn vùn vụt không kẽ hở.
Từng tràng tiếng rít "vù vù" xé gió dọa khiếp lòng người!
Có mấy người đứng xa xa nơi đó vây xem, thỉnh thoảng phát ra tiếng hoan hô cổ vũ. Hai người bật cười, đóng cửa sổ, Tương Vân Sơn tán thưởng nói:
- Cảnh giới hiện tại của Thiết Đản trong giới vũ giả đồng cấp bậc, gần như vô địch! Cho dù gặp phải người thực lực cao hơn hắn. Cũng sẽ bị uy thế của hắn khiến khiếp sợ!
Lăng Tiêu cũng cười nói:
- Đúng vậy! Gương mặt xấu xí đó chẳng khác nào sẽ tăng thêm cho hắn ba phần sát khí!
Hai người đều cười rộ lên, không bao lâu tiểu nhị đưa tới rượu và thức ăn tới, Thiết Đản cũng chạy lên toàn thân đầy mồ hôi, sau đó chạy dội nước ướt sũng đi ra, nói với Lăng Tiêu:
- Vũ khí ca ca mua thật là tốt, Thiết Đản rất thích!
Tương Vân Sơn nhìn Thiết Đản nói:
- Thích thì dùng nó giết nhiều địch nhân đi.
Thiết Đản hướng gương mặt dữ tợn vào đám người há cái miệng rộng nói:
- Nếu có người dám đối xử bất kính với ca ca, Thiết Đản sẽ dùng búa chém chết con mẹ nó!
- - - - - - - - - - - - - - - - - -
Ngô Tú Nhi tự nhốt mình trong phòng, nghe phòng cách vách thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ, không kìm được nổi giận đùng đùng, kéo chăn trùm lên đầu, lại lấy tay bịt tai, cố sức muốn ngăn cản thanh âm hỗn tạp từ bên kia bức vách, nhưng thanh âm này cứ xuyên thấu qua vách lọt vào tai, truyền vào tận đáy lòng của nàng, khiến Ngô Tú Nhi có cảm giác như muốn phát cuồng.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng trải qua tư vị bị người lạnh nhạt, bất kể là người trong nhà, hay là đám bằng hữu đều quấn quýt bên nàng như các vì sao sáng vây quanh mặt trăng, vĩnh viễn nàng đều là trung tâm, lời của nàng nói ra ở bất kỳ thời điểm nào cũng là chủ đề, nàng ưa chuộng thứ gì mọi người đều biết rõ, và dùng đủ cách đề làm vừa lòng nàng.
Kỳ thật lần này Ngô Dung gặp chuyện không may, cùng Ngô Tú Nhi đã có mối liên can không nhỏ, nếu không phải nàng một mực làm ầm ĩ đòi phải tới kiến thức một phen, Ngô Dung tuyệt không sẽ mang nàng đi đến địa phương này, lại càng không phải vì lo lắng cho nàng mà thân rơi vào hiểm cảnh.
Trong lòng Ngô Tú Nhi biết rõ những tật xấu và khuyết điểm của mình, nhưng biết là một chuyện, muốn nàng sửa đổi lại là chuyện khác!
Nàng ta thầm nghĩ trong lòng: "Ta vốn là thiên chi kiêu nữ, ta vốn được mọi người vây quanh tán tụng, ta vì sao phải vứt bỏ những điều ấy? Ta bẩm sinh đã là người tôn quý mà!"
Ngô Tú Nhi vẫn luôn nghĩ rằng, nàng sẽ không vì bất cứ kẻ nào mà làm chuyện thay đổi đó, mãi đến khi gặp gỡ Lăng Tiêu. Ngô Dung gặp chuyện không may mấy ngày nay, Ngô Tú Nhi có cảm giác như bầu trời trên đầu mình sắp sập xuống, ca ca mà nàng yêu quý kia, vì che gió ngăn mưa cho nàng mà bị ngã xuống, nàng phải làm sao bây giờ?
Ngay thời điểm tất cả mọi người Ngô gia cảm thấy ca ca chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, thì Lăng Tiêu xuất hiện, dùng thủ đoạn gần như thần kỳ trị liệu cho ca ca. Hơn nữa, từ trong nói chuyện với nhau nàng biết được, không ngờ hắn chính là tên cả gan phá nát cánh cửa Thánh Vực ngày đó!
Trời ạ! Hắn nhất định không biết rằng danh tiếng của hắn ở Nam châu lớn biết bao nhiêu, vô số thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi đều lấy Lăng Tiêu làm thần tượng! Sùng bái hắn tới cực hạn! Điều này dường như từ trước tới nay là lần đầu tiên ở Thánh Vực có người trong Thánh Vực nảy sinh lòng sùng bái người trong giới thế tục!
Thậm chí thời điểm Ngô Tú Nhi nói chuyện phiếm cùng bằng hữu đã nói ra, nếu như có thể nhìn thấy người nọ bất kể như thế nào cũng muốn gả cho hắn!
Hiện tại, người nọ ngay tại bên cạnh mình, nhưng trong mắt hắn lại như chưa từng nhìn thấy mình...
Ngô Tú Nhi trong lúc vô tình đã bỏ đi rất nhiều tật xấu, ví dụ như nàng kiêu ngạo, nàng tự phụ, nàng có tính tình Đại tiểu thư... Nhưng ở trước mặt Lăng Tiêu những thứ làm cho người ta không thích gì đó, gần như không còn nhìn thấy trên người Ngô Tú Nhi.
Ngô Tú Nhi thầm tức giận trong lòng bất bình nghĩ: "Ta đã vì ngươi thay đổi nhiều như thế, nhưng ngươi vẫn không thèm liếc mắt nhìn ta một cái. Lăng Tiêu a Lăng Tiêu! Ngươi rốt cuộc là người thế nào đây?"
Trên thực tế, Ngô Tú Nhi cũng không hiểu rõ lắm cảm tình của mình với Lăng Tiêu, rốt cuộc là vì hiếu kỳ hay là yêu thích, bởi vì lúc ban đầu nghe nói có tên tiểu tử Nhân giới to gan lớn mật, một kiếm phá nát cánh cửa Thánh Vực, Ngô Tú Nhi mới nhớ kỹ cái tên gọi kia.
Tuy nhiên đối với Ngô Tú Nhi mà nói, thứ gì nàng muốn từ trước đến nay chưa từng có gì lọt khỏi tầm tay nàng, Ngô Tú Nhi nằm dưới tấm chăn, hai tay đặt lên lồng ngực cao ngất của mình, thầm phát thề: "Lăng Tiêu! Ta nhất định sẽ làm cho ngươi phải yêu ta!"