Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

chương 121

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Hoặc nếu huynh không ngại, thì đệ sẽ hôn huynh ngay tại đây.”

***

Tông Long Dã có một cái ao Hóa Rồng, chuyên làm chỗ cho Tông chủ tắm gội ngâm mình. Bình thường sẽ có kha khá kẻ hầu người hạ, nhưng hôm nay Hoang Tịch cho mọi người lui hết, chỉ kéo mỗi Minh Sơ vào.

Vừa vào gã đã bắt đầu c ởi quần áo của Minh Sơ, làm Minh Sơ sợ quá vội lùi vài bước: “Làm gì đấy?”

Hoang Tịch tỏ vẻ vô tội: “Tắm thì đương nhiên là phải c ởi đồ rồi!”

Minh Sơ đỏ mặt: “Tự huynh cởi thôi là được, ta tắm giúp huynh, không phải cởi.”

“Làm vậy sao được, ướt hết áo quần mất.” Gã đưa tay kéo áo quần của Minh Sơ xuống, “Bé cưng vào đây với ta đi.”

Hai người xô đẩy tới lui, cuối cùng Minh Sơ không thuyết phục nổi Hoang Tịch, đành mặc mỗi đồ ngủ xuống nước.

Hoang Tịch lại lấy làm sướng vui lắm. Dù sao sau khi dính nước, cái vẻ ướt át lả lơi đi kèm với ph óng đãng e lệ của bộ đồ này trông còn khi3u gợi hơn cả không mặc gì. May mà sư tôn không phát hiện mình mặc vậy càng quyến rũ hơn, giúp gã có cơ hội được ngắm cho đã mắt.

Bản thân gã thì chẳng ngại ngùng tẹo nào, hất hết áo quần ra, trần như nhộng đi xuống nước.

Nhưng gã không thể khống chế được mùi hương Nghiệp Liên. Nhất là lúc cả hai cùng xuống nước, mùi hương Nghiệp Liên bắt đầu tràn ngập khắp ao Hóa Rồng.

Minh Sơ tất nhiên biết mùi nồng gắt này có ý nghĩa gì, nhưng không thể nói ra. Mặt y đượm vẻ thẹn thùng, thậm chí còn không dám tới gần Hoang Tịch quá.

Hoang Tịch thấy Minh Sơ đứng xa tít mù tắp thì từ tốn rẽ sóng đi tới: “Sao thế, đứng xa vậy thì tắm hộ ta kiểu gì?”

“Mùi… nồng quá…” Minh Sơ gian nan nói ra câu ấy, quay mặt đi không nhìn gã nữa.

Hoang Tịch cười: “Cũng chính vì mùi nồng, nên bé cưng mới bằng lòng tắm cho ta mà? Không thế, sao chúng ta lại cùng xuống cái ao này làm gì?”

Nói xong, gã vịn tay lên thành ao, nhốt Minh Sơ vào một góc trong vòng tay mình, để y không trốn đi đâu được nữa.

“Huynh… quay sang chỗ khác đi!”

Hoang Tịch cười, xoay người lại: “Bé cưng có thói quen kỳ cọ từ sau lưng à? Ta thì lại thường tắm đằng trước đầu tiên…”

“Huynh phiền quá!” Minh Sơ cầm khăn tắm, lau chùi cật lực lưng ai đấy, khiến Hoang Tịch phải nhe răng nhếch miệng vì đau.

“Mạnh tay quá! Mạnh quá!” Hoang Tịch sờ phần lưng đau rát, “Da ta sắp bị em kỳ trớt cả mảng luôn rồi, rát quá nè bé cưng!”

Minh Sơ nói: “Không mạnh bạo thì huynh không chịu ngoan, cứ cợt nhả mãi chẳng nghiêm túc gì cả!”

“Ta vui đó chứ, bấy nhiêu năm qua, người mới tắm cho ta một lần…”

Tay Minh Sơ khựng lại, sau đấy y nhíu mày nói: “Bảo bao nhiêu lần rồi, ta không phải là y!”

“Coi này, ta cứ bộp chộp lỡ miệng mãi, đương nhiên em không phải người ấy rồi. Thiên Lũng Cảnh giữ kẽ như thế, làm sao tự tay tắm cho một đứa đồ đệ bất hiếu như ta được, em nói có phải không?”

Minh Sơ: “…”

Hình xăm Nghiệp Liên sau lưng và trên cần cổ Hoang Tịch vô cùng quyến rũ trong làn hơi nước mịt mù. Tuy gã cao gầy, dáng vóc không cường tráng, nhưng thuộc kiểu mặc áo nhìn gầy, cởi ra lại có cơ. Bình thường gã hay vận nguyên cây đỏ, Nghiệp Liên trên cổ lúc ẩn lúc hiện, mang cảm giác lả lơi rù quyến. Nhưng những lúc gã điên lên, kẻ khác lại phải run sợ. Gã như vị tướng màu máu dưới ánh trăng đỏ tươi rực rỡ, phất tay một cái là khiến hoa sen chết chóc nở bừng trên cổ những kẻ không nghe lời!

Kỳ lưng xong, Minh Sơ lại bắt đầu lau tay giúp gã. Động tác của y rất tỉ mẩn, như sợ ai đấy sẽ bảo tại y tắm không cẩn thận nên mùi vẫn còn nồng. Bởi vậy y lau chùi kỹ lưỡng từng tấc da thịt, không cẩu thả tẹo nào.

Vất vả lắm mới tắm xong phần lưng, y mệt đến độ thở hồng hộc, trán bắt đầu túa mồ hôi vì nóng.

Hoang Tịch ân cần hỏi han: “Tắm xong đoạn lưng rồi, có cần ta quay người lại không?”

Minh Sơ tức tối: “Không cần, ta không muốn nhìn thấy mặt huynh.”

Cứ ngẫm đến cái mặt hềnh hệch câng câng kia, là y lại sôi máu! Rõ ràng biết gã lừa mình, nhưng y vẫn phải đóng kịch hùa theo đứa học trò hư đốn này!

“Không quay người lại, thì tắm mặt trước kiểu gì?”

“Huynh đừng cử động.”

Minh Sơ vừa nói vừa vòng hai tay qua người Hoang Tịch, cứ ôm gã như thế để tắm đằng trước cho gã. Ban đầu y không định áp chặt lắm, nhưng bản thân y lùn hơn Hoang Tịch rất nhiều, không áp chặt thì tay không đủ dài để với ra trước, nên y đành dán ngực mình vào lưng gã.

Hoang Tịch không ngờ Minh Sơ lại chơi chiêu này. Trong khoảnh khắc hai thân thể tiếp xúc, người gã như bị điện giật, tê rần, đứ đừ toàn bộ!

Trong tình cảnh hiện giờ, dù không nhìn thấy, gã vẫn phát rồ.

Mùi hương Nghiệp Liên đậm đặc như sắp hóa thành từng giọt.

Bấy giờ Minh Sơ mới nhận ra không ổn, y vừa buông tay ra toan giữ khoảng cách với Hoang Tịch, thì Hoang Tịch chợt quay người túm cổ tay y đẩy y tới bờ ao.

Lưng y đau nhâm nhẩm vì đụng phải cạnh ao. Y đang định nổi sùng, bỗng chạm phải đôi mắt đen tối thâm trầm của Hoang Tịch.

Những đóa sen đỏ bỗng nở ngập ao Hóa Rồng!

Đóa này nối đóa kia, như yêu như ma!

Minh Sơ giật mình nhìn cụm sen đỏ ấy, nói thầm trong dạ: Chết toi, đấy là Dục Liên!

Y toan chạy, nhưng lại bị Hoang Tịch ấn gáy, ngay sau đấy là một cái hôn mãnh liệt!

Hương sen tản mát bốn bề, nồng nàn đến độ không thể hòa tan nổi.

Ma Tôn, bị Thẩm Tam Xuyên bắt phải “chung sống hoà bình” với bé Lâm Trạch mấy ngày nay trong ảo cảnh Nghiệp Liên, lâu lắm rồi không được ở một mình với sư huynh. Hắn thậm chí còn bắt đầu nghĩ bụng, sư huynh thích trẻ con như thế, nếu hai đứa mình có con chung thì tốt biết bao… Mà không đúng, hình như sư huynh cũng chẳng khoái bọn nhóc tì, huynh ấy quý thằng lỏi kia như thế chủ yếu là vì nó là mình thôi!

Ngẫm đến đây, lòng hắn nhẹ nhõm đi nhiều.

Hắn đã thôi tranh giành tình cảm với ông nhõi kia, vì hắn phát hiện mình có làm gì, dẫu đúng hay sai, sư huynh đều thiên vị trẻ con.

Thật ra hắn chỉ có ký ức mơ hồ về quãng thời gian thơ ấu này. Đôi lúc một số đoạn ngắn xuất hiện trong óc hắn, thi thoảng hắn lại không nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng riêng điều này thì không phải nghi ngờ gì nữa: hồi nhỏ hắn thực sự rất rất thích vị Thần tiên ca ca này, thích đến mức hắn cứ canh cánh trong lòng mãi, chỉ mơ được rước người ấy về dinh. Già trẻ gái trai trong nhà hắn đều biết chuyện ấy, nên giờ thấy bé Lâm Trạch quấn sư huynh như vậy, quả thực hắn cũng không thể trách cu cậu…

“Ca ca, ca ca, đệ tiêu hết số bạc đổi bằng củ ấu lần trước rồi. Hôm nay đệ lại đi hái ấu lấy ít tiền, huynh ở nhà chờ đệ nhé?”

Thẩm Tam Xuyên ôm bé Lâm Trạch: “Đệ không cần vất vả vậy đâu, thật ra tụi ta có thể tích cốc, đệ cứ giữ bạc mà tiêu… Hoặc là, mấy hôm nữa, tụi ta sẽ đưa đệ về Tông Long Dã nhé, chịu không?”

Thẩm Tam Xuyên đã bàn với Lục Lâm Trạch rồi, hôm nay đúng là Mồng 9 Tháng 9. Đợi hết thời hạn 7 ngày phát tác của Triền Tình Ti, họ sẽ đưa cu cậu về Tông Long Dã, vậy là hai người có thể yên tâm rời đi.

Bé Lâm Trạch lắc đầu: “Tụi mình đã quyết định đệ sẽ kiếm tiền nuôi huynh, sao đệ dám lười biếng!”

Sau đó nó nhảy khỏi lòng Thẩm Tam Xuyên, rất là quyết chí đi hái củ ấu đổi lấy tiền. Thẩm Tam Xuyên thương thằng bé, còn định ngăn tiếp, nhưng lại bị Lục Lâm Trạch nắm lấy tay lắc đầu.

Chính chủ đã lên tiếng, thì Thẩm Tam Xuyên cũng chẳng ý kiến thêm, đành dặn dò cu cậu “Đi sớm về sớm.”

Thấy thằng nhỏ đi rồi, Lục Lâm Trạch bèn nói: “Sư huynh, nếu chúng mình có con, huynh cũng sẽ chiều con như vậy à?”

“Đệ bị lão cha già nhà đệ đồng hóa rồi hả, tụi mình đẻ con làm sao được?” Thẩm Tam Xuyên cạn lời, “Vả lại ta cũng chẳng ưa lũ con nít.”

“Huynh ân cần với nó như thế, nào giống không ưa con nít đâu?”

“Thằng bé khác chứ, nó chính là…”

Thẩm Tam Xuyên còn chưa kịp nói xong, mặt đã đỏ ối, không nói tiếp nổi nữa.

“Nó chính là gì cơ?” Lục Lâm Trạch cười, nhìn anh chàng, “Liên quan đến đệ đúng không? Vậy là người sư huynh thích nhất vẫn là đệ, không sai chứ?”

“Biết rõ còn cố hỏi.”

Phải chiều thằng bé, yêu cả thằng to.

Bé Lâm Trạch vào hồ Kính Nam, nó đang đẩy thùng gỗ tròn định xuống hồ hái củ ấu, thì bỗng nghe thấy có người chào hỏi mình: “A Trạch, mấy nay cậu không tới, bọn tôi còn tưởng cậu về nhà rồi không đi nữa cơ!”

Bé Lâm Trạch quay sang nhìn, thấy người bạn trước kia hay hái củ ấu với nó, vì thế cười nói: “Không phải đâu, tôi dùng hết chỗ bạc mình đổi rồi, nên lại đi hái tiếp đây. Giờ hồ còn nhiều ấu không?”

Đứa bạn nói: “Củ còn nhiều, nhưng mấy nay mọi người không dám xuống hồ hái…”

Bé Lâm Trạch lấy làm khó hiểu: “Vì sao á?”

Đứa bạn nhòm ngó xung quanh, hạ giọng thì thào: “Mấy nay cậu không tới, nên không biết đó. Tuệ Nhi tỷ bị đám quan lại trên thuyền hoa bắt đi rồi, đến giờ vẫn chưa về, e là dữ nhiều lành ít!”

“Cái gì? Tuệ Nhi tỷ chỉ đi hái củ ấu như tụi mình thôi mà, có làm gì sai đâu, sao lại bắt tỷ ấy?”

Đứa bạn thở dài: “Đương nhiên chẳng sai trái gì, lỗi chỉ tại Tuệ Nhi tỷ xinh đẹp quá! Đám quan lại trên thuyền ngắm chán con hát vũ nữ, đột nhiên thấy mấy cô gái hái ấu. Họ bảo đám con gái này trông cũng tươi non trắng nõn, ngọt mồm mát miệng như củ ấu trong hồ Kính Nam. Thế là đám thuộc hạ đi bắt bớ ngay. Trong số mấy người bị túm có cả Tuệ Nhi tỷ…”

Bé Lâm Trạch cả giận nói: “Nực cười, thuyền hoa nào vậy, tôi phải bắt chúng thả tỷ ấy ra!”

“Chúng ta là hạng dân đen yếu thế, nào dám đối chọi với ông to bà lớn ấy! Cậu ấy mà, cứ coi như không biết việc này đi. Mấy hôm nay cậu cũng đừng đi hái ấu nữa, mạng mình quan trọng hơn.”

“Anh mau nói cho tôi biết con thuyền nào đi!!!”

Thấy bé Lâm Trạch hùng hổ, đứa bạn hoảng hồn, vô thức chỉ vào hồ nói: “Chính… Chính là con thuyền lớn nhất kia đó…”

Bé Lâm Trạch không nói gì thêm, chống thùng gỗ xuôi chèo đi.

“A Trạch, nguy hiểm lắm, cậu đừng đi mà!”

“A Trạch, mau quay lại đây!”

Con thuyền kia quá cao, nó biết mình chèo qua cũng không lên nổi thuyền, nên dứt khoát hái thật nhiều củ ấu bỏ vào thùng, rồi chèo tới gần thuyền, la lớn: “Lão gia, ra mua củ ấu đi ạ, vừa hái xong, tươi lắm, đảm bảo ngon!”

Nó gào mấy lần mới có người đáp lại. Người nọ thấy kẻ đang hô hoán là một thằng oắt con, vốn định đuổi nó đi. Nhưng thấy đống củ ấu Nguyên Càn trong thùng của nó đúng là tươi non mơn mởn thật, anh ta lại nghĩ bụng quả thực từ lúc Vương gia bắt những cô gái hái ấu kia, mấy nay chẳng còn ai dám đi hái ấu nữa. Thuyền này hết củ ấu để ăn rồi, nó đến đây chả tiện quá còn gì?

Vì thế kẻ đáp lời nó bèn thả một cái giỏ tre xuống. Bé Lâm Trạch bỏ đầy củ ấu vào giỏ tre, đoạn ôm dây thừng để người ta kéo lên theo. Người nọ một thằng nhóc bẩn thỉu xuất hiện thì không khỏi nhíu mày: “Mày lên theo làm gì, ta đi cân, rồi sẽ thưởng tiền cho mày.”

Bé Lâm Trạch cười nói: “Con lo lão gia không hài lòng với củ ấu của con, nên lên theo để xem thế nào ạ!”

Người nọ nói đượm vẻ chê bôi: “Nếu củ ấu không ngon thì ta đã chẳng gọi. Mày chờ ở đây, ta vào kiểm tra hàng rồi cân.”

“Dạ!”

Đợi người nọ đi khuất, bé Lâm Trạch cười tủm tỉm nhìn thị vệ đang canh chừng nó. Sau khi chắc chắn chỉ có mình gã ta, nó đột nhiên duỗi tay leo thẳng lên cổ gã, làm gã ngã vật ra sàn, rồi đập mạnh vào đầu gã làm gã ngất lịm. Một loạt động tác đến là trôi chảy, hoàn toàn không giống đứa trẻ 7-8 tuổi!

Thị vệ kia còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị hạ đo ván.

Bé Lâm Trạch cười nói: “Mấy đòn cha dạy mình vẫn có tác dụng ra phết.”

Sau đó nó phủi tay, cẩn thận tránh né những tên thị vệ đứng gác khác, đi vào trong khoang thuyền. Trước khi vào, nó không ngờ nội thất thuyền lại xa hoa như thế. Hai bên là hành lang tinh xảo treo đầy tranh vẽ, phần lan can và cửa sổ ở giữa đều được mạ sơn vàng, ván cửa chạm rỗng điêu khắc rất rất nhiều họa tiết chim bay cá nhảy. Càng đi, lại càng thấy rộng lớn, như lọt vào vòm trời khác…

Nhưng nó không có hứng chiêm ngưỡng, chỉ nghĩ bụng phải mau tìm những người bị nhốt, rồi cứu họ ra ngoài.

Lúc đi qua cánh cửa của căn phòng lớn nhất và xa hoa nhất, nó đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc. Nhưng giọng ấy đứt quãng, y như đang khóc. Nó mở hé cửa nhìn vào trong, chợt thấy Tuệ Nhi tỷ áo quần xộc xệch ở trong ấy thật!

Nó vội vàng đẩy cửa đi vào, cực kỳ lo lắng hỏi: “Tuệ Nhi tỷ, đệ A Trạch đây, đệ tới cứu tỷ này!”

“A Trạch? A Trạch, sao đệ lại ở đây, đệ mau rời khỏi nơi này đi!” Mặt Tuệ Nhi giàn giụa nước mắt, cô bé kích động nhìn bé Lâm Trạch, “Chỗ này nguy hiểm lắm!”

“Đệ biết, nên đệ mới đến cứu các tỷ đấy!” Bé Lâm Trạch kéo tay Tuệ Nhi, “Mau đi với đệ nào! Tuệ Nhi tỷ, tỷ bơi giỏi, xuống nước rồi chúng không tóm được tỷ nữa đâu!”

Tuệ Nhi lau nước mắt, cầm tay bé Lâm Trạch toan bỏ trốn, thì một gã đàn ông trung niên mặc bộ đồ sang trọng màu tím, ngón tay đeo nhẫn ban chỉ bằng huyết ngọc chợt đi đến.

Tuy kẻ đó đã luống tuổi, nhưng giữ gìn vóc dáng rất tốt, tóc cũng được chải chuốt tươm tất, liếc sơ là biết kiểu người giàu có hoặc quyền thế.

“Nhãi ranh, mày lên thuyền hoa bằng cách nào?”

Bé Lâm Trạch chắn đằng trước Tuệ Nhi, nhìn kẻ bước tới, nói: “Ngươi đừng quan tâm ta lên đây bằng cách nào, tỷ ấy là chị gái ta, ta không cho phép ngươi ăn hiếp tỷ ấy!”

Kẻ áo tím cười nói: “Được bổn vương yêu thương là cái phước của nó, sao lại bảo là ăn hiếp được?”

Bé Lâm Trạch cả giận: “Phì, rõ ràng các người đã bắt tỷ ấy lên thuyền, chèn ép từ người ta đầu chí cuối, còn trơ tráo bảo không phải ăn hiếp ư? Lớn bằng chừng này mà sao vô liêm sỉ thế?!”

“Nhãi ranh gan đấy, nhưng bình sinh bổn vương chẳng bao giờ ưa mất đứa chống đối.” Kẻ áo tím cười khẩy nói, “Dù có là trẻ con, bổn vương cũng không nhân nhượng đâu.”

Dứt lời, một thanh kiếm tiên chợt xuất hiện trong tay lão. Bé Lâm Trạch chỉ kịp nghĩ một câu “Lão ta tu tiên ư?”, rồi đã bị thanh kiếm của lão đâm xuyên tim!

“A Trạch!!!”

Cơn đau vô tận càn quét khắp cơ thể bé Lâm Trạch. Nó cuộn tròn lại như một con mèo, bị thanh kiếm tiên nhấc ra khỏi cửa sổ thuyền.

Kẻ mặc đồ tím trỏ mũi kiếm xuống, bé Lâm Trạch trượt xuống theo lưỡi kiếm. Trong khoảnh khắc tim rời khỏi kiếm, máu tươi bắn tung tóe, nở rộ thành những đóa hoa máu vô cùng diễm lệ, cho đến khi thằng bé ngã xuống khỏi cửa sổ thuyền, rớt vào hồ Kính Nam.

Tùm –

Bé trai trợn tròn mắt, ngửa mặt từ từ chìm xuống đáy hồ.

“Đừng mà!!! A Trạch!!! A Trạch!”

Tuệ Nhi như phát rồ. Cô bé tính nhào qua, nhưng lại bị gã áo tím bế ngang lên quẳng xuống giường.

“Người phàm thì tốt nhất nên làm tròn bổn phận của người phàm đi, tự coi mình là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn hả? Đúng là ngu không ai bằng!”

Tại đình viện trong nội cảnh, Thẩm Tam Xuyên đang giao lưu chơi đùa với đám yêu linh mình triệu hồi ra, bỗng dưng bị Lục Lâm Trạch bế lên ngồi vào người hắn.

“Sư huynh, thằng nhãi kia không có đây, huynh không thể ở bên đệ một lúc được sao?”

“Mình bên nhau suốt ngày mà?”

Lục Lâm Trạch thở dài nói: “Nhưng đệ muốn ở riêng một mình với huynh cơ.”

“Một mình làm gì?”

Lục Lâm Trạch nắm cằm Thẩm Tam Xuyên, đặt một cái hôn dịu dàng lên môi anh chàng: “Hoặc nếu huynh không ngại, thì đệ sẽ hôn huynh ngay tại đây.”

Đám tiểu yêu linh xung quanh đồng loạt che kín mắt mình, sau đấy lại ti hí nhìn lén qua kẽ ngón tay.

Thẩm Tam Xuyên đê mê trong nụ hôn. Lục Lâm Trạch lại càng không nể nang gì, kéo anh chàng đến gần hôn nồng nhiệt hơn.

Nhưng giây tiếp theo, Lục Lâm Trạch đột nhiên trợn tròn mắt như trúng đòn hiểm. Sau đó trái tim hắn bỗng ngừng đập, bàn tay đang ôm Thẩm Tam Xuyên chậm rãi trượt xuống, đập mạnh vào ghế đá…

“Sư đệ, sư đệ?!”

[HẾT CHƯƠNG 121]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio