Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi

chương 122

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ba người… không phải là một gia đình đấy chứ?”

***

【 Hệ thống: Chắc chắn bé Lâm Trạch xảy ra cơ sự gì rồi! Ký chủ, Tôn thượng và bé Lâm Trạch là một thể, bởi vậy bé Lâm Trạch mà gặp chuyện, thì Tôn thượng cũng sẽ… 】

Thẩm Tam Xuyên ôm Lục Lâm Trạch đã hoàn toàn không còn sức sống: “Bé Lâm Trạch bị làm sao?!”

【 Hệ thống: Theo tình trạng hiện tại của Tôn thượng, chắc là nó gặp chuyện lớn liên quan đến sống chết rồi! Ký chủ, cậu chạy qua hồ Kính Nam luôn đi! Giờ không ai có thể chắc chắn đã xảy ra biến cố gì, nhưng chỉ cần cứu được bé Lâm Trạch, thì Tôn thượng sẽ ổn ngay thôi 】

Thẩm Tam Xuyên bình tĩnh lại. Sau khi đặt Lục Lâm Trạch nằm xuống tử tế, dặn dò đám tiểu yêu canh chừng hộ mình, anh chàng vội vã rời khỏi đình viện nội cảnh, đi thẳng đến hồ Kính Nam!

Cùng lúc đó, một con cáo chín đuôi trắng muốt chợt phóng ngang mặt hồ Kính Nam. Cáo ta đang cảnh giác nhìn quanh quất, bỗng dưng, một bóng roi màu đen quật về phía con cáo. Cáo ta né được đòn này, nhưng bốn chân bọc lông trắng bị dây gai đen bó chặt lại, túm tuột xuống!

“Tên chết toi này, tẩu thoát qua bao nhiêu không gian vũ trụ, giờ định đánh một trận sống mái với ta đúng không?!”

Dây gai đen mỗi lúc một siết chặt hơn, thậm chí còn leo lên cái đuôi trắng bự chảng của cáo ta. Ngay sau đó, dây leo vươn vô số gai nhọn, tựa như một con rắn độc, nhe nanh nhào lên cắn xé Cáo Chín Đuôi!

“Ha, to gan quá nhỉ, chẳng uổng công Đồ Sơn Lam ta đây đuổi theo ngươi bấy lâu, mau ngoan ngoãn trở thành Thần Khí của ta đi!”

Hào quang bùng lên trên người Cáo Chín Đuôi, dây leo đen bị bỏng bởi ánh sáng, đau đớn tới độ vặn vẹo quay cuồng. Nó còn chưa kịp chạy trốn, Cáo Chín Đuôi đã cắn đúng vào chỗ hiểm của dây gai. Dây leo đen như con rắn độc bị tấn công vào 7 tấc, liên tục giãy giụa điên cuồng rồi ngã quỵ co rút. Đoạn, nó run rẩy thảm thương rớt vào hồ Kính Nam!

Thấy dây gai đen yếu ớt ngã tỏm xuống hồ, Cáo Chín Đuôi cười nhẹ: “Để xem tên nhãi nhép nhà ngươi còn chạy kiểu gì được!”

Dây gai thu nhỏ chui tọt vào hồ, đột nhiên bị mùi máu tươi hấp dẫn. Mùi máu này cực kỳ thơm tho, thơm đến mức làm nó hưng phấn tột độ, như thể tìm được sức mạnh khủng khiếp nào đấy để nương tựa!

Ôi! Mùi này thơm quá…

Là mùi của kẻ mạnh vô địch đây!

Đang ở đáy hồ, sao tự dưng lại có mùi này vậy!

Tuy còn rất nhỏ, nhưng mà thôi, vậy cũng đủ rồi, đủ để đối phó với con cáo kia!

Nó bơi xuống theo mùi máu, cuối cùng phát hiện một thân xác nhỏ đang bị lũ cá vây quanh. Phần ngực của cơ thể này bị đâm xuyên, nhưng chưa được bao lâu, máu tươi đang ồ ạt trào ra nhuộm thắm dòng nước. Mùi máu nồng đã thu hút lũ cá dưới hồ bơi vòng vòng quanh thằng bé.

Dây leo đen trèo lên thân xác kia như một con nhện, không chút do dự chui vào vết đâm của thằng bé, sau đó bao bọc trái tim cu cậu lại. Quả tim đã chịu tổn thương lập tức biến thành màu đen, mọc đầy hoa văn dây gai đen như tia chớp!

Giây tiếp theo, trái tim đã yên lặng bất động chợt nảy lên!

Thịch!

Thịch, thịch, thịch!

Quả tim đen có vẻ còn mạnh mẽ hơn trước, chỉ trong chốc lát đã chữa trị tất cả vết thương trên người thằng bé!

Cáo Chín Đuôi cũng chui xuống hồ theo, chợt thấy có điềm.

“Ô? Chưa gì đã tìm được thân thể ký sinh trong thế giới này rồi à? May mắn dữ dội nhỉ.”

Cáo Chín Đuôi nhíu mày.

“Tình hình này… không ổn!”

Y xoay người lao ra khỏi mặt hồ, chưa chạy được bao xa thì đã bị một sợi dây gai cuốn lấy cổ họng!

“Con cáo thối đuổi theo ta bấy lâu, giờ ngươi có chạy cũng muộn rồi ha?”

Cáo Chín Đuôi lúc lắc đầu, bụi gai càng siết chặt hơn. Y ngoái lại thì thấy một đứa trẻ tầm 7-8 tuổi đang cười giảo hoạt nhìn mình.

Tức Ảnh đã hóa ma hoàn toàn rồi ư?!

Cáo Chín Đuôi luôn truy tìm Tức Ảnh ở các thế giới khác nhau, muốn thu phục nó về làm Thần Khí của mình. Tức Ảnh có thể bám vào thân thể kẻ khác. Người bị ký sinh càng mạnh, thì nó lại càng khỏe. Mấy thế giới trước đó, ký chủ của nó không đủ mạnh, nên lần nào cũng bị Cáo Chín Đuôi đánh bại phải tháo chạy. Không ngờ tới thế giới này, nó chẳng cần tốn mấy công đã ám được kẻ có sức mạnh khủng khiếp nhất nơi đây!

Chờ chút, kẻ mạnh nhất thế giới này lại là một đứa trẻ ư?

“Úi chà, có xác để náu nhờ là mở miệng nói năng được luôn kìa!”

“Khà, chẳng những nói được, mà còn có thể giết phứt ngươi luôn đấy, đồ cáo thối!”

“Này, ta cảnh cáo ngươi, chui ra khỏi người thằng nhóc ấy ngay! Đừng để ta xù lông lên!”

“Hừ, nếu không có ta, thằng nhãi này đã chỉ còn là cái thây không hồn. Giờ ta và nó đã là một thể thống nhất. Ngươi bắt ta rời khỏi nó, thì nó sẽ chết ngắc luôn bây giờ ha ha ha ha ha!” Tức Ảnh điên cuồng cười nói, “Cáo Chín Đuôi lương thiện từ bi chắc hẳn không đành lòng thấy kết cục như vậy đúng không?”

“Đồ khốn kiếp!” Cáo Chín Đuôi cả giận nói, “Có chuyện gì ngươi cứ đánh ta này, bắt nạt trẻ con như thế không thấy xấu hổ hay sao!”

“Thân xác này về sau sẽ trở thành kẻ mạnh nhất thế gian, ở đây ngươi bị hạn chế, không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của mình. Chỉ cần ta giết ngươi bây giờ, thì đâu khác gì kiểm soát được thế giới này?”

“Có cái cục c*t, ngươi cùng lắm chỉ là một món Thần Khí, đừng làm loạn nữa, lập tức trả lại ý thức cho thằng nhóc đi!”

“Giờ có vẻ cũng không phải lúc cho ngươi quyết định đâu!” Tức Ảnh siết sợi dây đang quấn cổ Cáo Chín Đuôi, “Oán niệm trước khi chết của thằng cu này cũng mãnh liệt ra phết. Nó muốn cứu cô chị bị kẻ khác làm nhục, cuối cùng lại bị giết rồi quẳng vào trong hồ, ha ha ha ha ha. Vậy ta sẽ báo thù cho nó, để nó cảm nhận được sức mạnh của ta! Hoàn toàn phục tùng ta!”

Cáo Chín Đuôi cả kinh nói: “Ngươi chớ có làm chuyện xằng bậy bằng thân thể thằng bé!!!”

Nhưng Tức Ảnh không hề nghe lời Cáo Chín Đuôi. Toàn bộ đáy hồ Kính Nam vỡ vụn nứt toác như gặp động đất. Mấy chục bụi dây leo khổng lồ đột ngột trồi lên từ dưới đáy, như những con quái vật vĩ đại kỳ dị. Chúng vung mình quật những chiếc thuyền hoa đang neo đậu trên mặt hồ. Đập thuyền này xong, chúng lại vẩy tay nện thuyền khác. Trong vũ điệu của những bụi mây khổng lồ, hồ Kính Nam lập tức nổi sóng to gió lớn, mấy con thuyền hoa đều gãy làm đôi, chậm rãi chìm xuống đáy!

Cáo Chín Đuôi thấy tình cảnh này, hoảng hốt nói: “Trên thuyền hoa còn có người khác, ngươi lạm sát người vô tội như vậy, sẽ tăng nghiệp giết chóc của thằng nhỏ mất!”

Tức Ảnh cười ha hả: “Ta muốn nó thành ma đấy. Thánh nhân cũng vô dụng, chỉ làm ác quỷ mới được suy tôn!”

Liên tục có người rớt xuống hồ, ai nấy đều hoảng sợ gào thét cầu cứu. Cáo Chín Đuôi muốn giãy ra để cứu người, nhưng lại bị trói cổ không thể động đậy. Y chỉ có thể nghe những tiếng kêu r3n bất lực kia chìm dần xuống hồ theo từng đợt tấn công của Tức Ảnh!

Ngay lúc Tức Ảnh đại khai sát giới, một thanh kiếm bỗng vọt tới. Tiếng kiếm như thánh âm, đâm thẳng vào tai Tức Ảnh, làm nó phải bịt tai lại ngay. Thanh kiếm kia cắt đứt dây leo đang quấn cổ Cáo Chín Đuôi, rồi lập tức quay về tay chủ nhân!

Ứng Kiếp tỏa hào quang rực rỡ trong tay Hàn Diễn Tiên Tôn, càng tôn lên bộ xiêm áo trắng muốt tung bay, tựa như thần tiên giáng thế.

Cáo Chín Đuôi liếc Ứng Kiếp, tấm tắc khen: “Kiếm xịn đấy! Cũng phải là hàng thượng đẳng trong hàng ngũ Thần Khí!”

Sau đó y lại nhìn kẻ vừa xuất hiện, đôi mắt lập tức sáng ngời: “Úi chao ôi, cầm một thanh hàng xịn đã chất, trên người ngươi còn có tận hai thanh. Nhóc con, địa vị của nhóc là gì?! Đã đẹp thì chớ còn trâu quá thể?”

Người tới không đáp lại y, chỉ bình tĩnh nói: “A Lam, người cứu dân lành đi, con sẽ đánh thức thằng bé dậy.”

“Được thôi!” Cáo Chín Đuôi đồng ý ngay chẳng thèm nghĩ ngợi, sau đó mới sững sờ, chần chờ nhìn người tới, “Sao nhóc biết tên ta?”

Người nào đó đáp luôn chẳng nể nang gì: “Người vừa khen con trâu bò còn gì? Để con thể hiện cái sự trâu bò đó cho người nhé?”

Cáo Chín Đuôi: “…”

Tuy rất muốn khịa, nhưng cáo ta phát hiện chẳng biết nên khịa từ đâu, vì y có thể cảm giác được là, người trước mặt mình cũng là kẻ mạnh đứng đầu thế giới. Một nơi bé tí thế này mà tình cờ gặp được hai cá thể mạnh nhất, đã vậy còn bên đen bên trắng, một chính một tà, tuổi chênh nhau rõ nhiều nữa chứ, thế này là thế nào?!

Giả thiết của thế giới này vô lý vậy hả?

Nhưng y cũng chẳng có thời giờ để ngẫm ngợi nhiều thêm. Sau khi lắc mình hóa to, y lập tức nhảy xuống hồ cứu người.

Tức Ảnh có vẻ cũng cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của kẻ vừa tới, nhất thời chưa dám xông lên ngay: “Ngươi lại là ai nữa?”

Thẩm Tam Xuyên dịu dàng nói: “Bé con, đừng ngủ nữa, mau tỉnh lại đi, được không? Chẳng phải đệ còn định nấu cơm cho ta sao?”

Ánh mắt Tức Ảnh thay đổi, nhưng lại nhanh chóng quay về như ban đầu: “Ngươi là người quen của thằng nhóc này ư? Nó chết rồi, về sau ta sẽ sử dụng thân xác này. Ngươi đừng phí công đánh thức nó, ta sẽ không cho phép nó có cơ hội giành lại quyền kiểm soát cơ thể này đâu!”

Thẩm Tam Xuyên cất Ứng Kiếp đi, dang hai tay với cu cậu: “Bé Lâm Trạch, quay về bên ca ca nhé?”

Tức Ảnh cười nói: “Ta đã bảo ngươi rồi, chớ phí công vô ích.”

Dứt lời, nó dùng dây leo quấn lấy cánh tay Thẩm Tam Xuyên. Nhưng điều nó không ngờ được là, chẳng bao lâu sau khi dây mây trói tay Thẩm Tam Xuyên, những bông hoa bé xinh tối màu bỗng bừng nở trên thân leo!

“Sao lại thế này?” Tức Ảnh cực kỳ khó hiểu, nó đang định vận sức siết đứt cánh tay của Thẩm Tam Xuyên, thì một giọng nói khác trong thân thể nó đột nhiên phẫn nộ gào lên: “Không được làm hại huynh ấy!!!”

Rõ ràng cái xác này đã chết rồi, sao vẫn còn sống lại được?!

“Xéo khỏi thân thể ta ngay!”

Tức Ảnh ngây ra một thoáng, giây tiếp theo, nó nhận ra mình đã bị thay thế!

Ánh mắt bé Lâm Trạch quay về như trước, cu cậu lao tới nhào vào lòng Thẩm Tam Xuyên!

Dây leo trên người Thẩm Tam Xuyên chậm rãi rút đi, biến mất vào cơ thể bé Lâm Trạch.

“Ca ca, đệ cứ tưởng mình chết rồi, không được gặp lại huynh nữa!”

Thằng nhóc ôm chặt Thẩm Tam Xuyên, mặt giàn giụa nước mắt vì sợ!

Nó nhớ mang máng thanh kiếm đâm xuyên ngực mình, và cả sự bất lực không cam lòng khi mình ngửa mặt chìm dần xuống hồ…

Xung quanh toàn là nước, chúng bao vây thằng bé. Nó như lọt vào một thế giới lạ lùng, tất cả giác quan đều bay khỏi thân thể…

Mình cứ biến mất như vậy thôi sao?

Mãi đến khi một thứ màu đen bao trọn thằng bé, muốn làm nó rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Thằng bé mỏi mệt nhắm mắt lại, nhưng đúng lúc ấy, nó chợt nghe thấy tiếng gọi của người kia!

Nó nghe thấy tất cả những gì đẹp đẽ nhất trên đời!

Thằng bé mở mắt ra, thấy người trước mặt, nên dùng hết sức bình sinh để cản trở sức mạnh đang muốn hãm hại huynh ấy, giành lại quyền kiểm soát cơ thể, vận toàn bộ sức lực chạy về hướng điều đẹp đẽ chỉ thuộc về riêng nó!

Thẩm Tam Xuyên cũng ôm thằng bé, mừng rỡ ghì chặt nó, thơm lên trán nó: “Ổn rồi, ta biết đệ nhất định sẽ không sao!”

Nói thật, khi thấy cảnh sư đệ ngã quỵ trước mặt mình, anh chàng cũng không quá sợ hãi, vì anh chàng biết mình đang ở trong ảo cảnh Nghiệp Liên. Nói cách khác, tất cả những gì anh chàng thấy đều là những chuyện từng xảy ra, những gì anh chàng đang trải nghiệm cũng đã xong xuôi trong quá khứ rồi. Chỉ cần hiểu được điều ấy, thì anh chàng cực kỳ chắn chắn sư đệ tuyệt đối sẽ không sao!

Có điều anh chàng không ngờ được rằng, hóa ra sư đệ và Tức Ảnh lại liên kết với nhau bằng cách này.

Thảo nào lại chung một thể, cùng cảm xúc, bởi vì Tức Ảnh đã trở thành trái tim cứu sống em mình.

Chú cáo cứu người xong, quay về trước họ, cẩn thận đi mấy vòng quanh bé Lâm Trạch: “Thằng nhóc này lợi hại ghê nhỉ, hấp thu được cả Tức Ảnh thành Thần Khí bản mệnh của mình! Khà, tên ngu ngốc kia còn tưởng nó có thể kiểm soát được nhóc, nào ngờ toàn bộ sức mạnh của nó lại bị nhóc chuyển hóa thành của mình. Bảo sao sau này nhóc lại trở thành kẻ mạnh nhất thế giới này.”

Thẩm Tam Xuyên nói: “A Lam, liệu Tức Ảnh trong cơ thể bé Lâm Trạch có thức tỉnh lần nữa không?”

Cáo ta lắc đầu mà rằng: “Chuyện này thì ta cũng không dám chắc. Tức Ảnh đã trở thành vũ khí cộng sinh cùng chung thể xác với thằng nhóc này. Giờ cu con còn nhỏ, có lẽ chưa dùng được Thần Khí mạnh mẽ nhường ấy. Nhưng bao giờ nó lớn, nhất định nó sẽ vận dụng Tức Ảnh. Nó dùng càng thường xuyên, thì tỷ lệ Tức Ảnh thức tỉnh càng cao.”

Thẩm Tam Xuyên nói: “Ý của người là, vận dụng Tức Ảnh càng nhiều, thì càng dễ bị ma hóa hoàn toàn, đánh mất bản thân ạ?”

“Có thể nói vậy đấy. Ta đây đã đuổi theo tên Tức Ảnh mắc dịch này qua vài vũ trụ, không ngờ nó lại thua một đứa nhóc tỳ!” Cáo ta chép miệng, “Nói thật, ta đang rất lo thằng bé này còn nhỏ quá, sẽ bị ma tính của tên kia chiếm hữu, lầm đường lạc lối…”

“A Lam, người… có thể giúp chúng con được không?” Thẩm Tam Xuyên thành khẩn nhìn y, “Con biết người có thể áp chế ma tính của thằng bé, phải không ạ?”

“Này, ta có thân quen gì với các ngươi đâu, vả lại ta cũng bận lắm, sao phải giúp các ngươi chứ?”

Bé Lâm Trạch nghe vậy thì quay sang nhìn chú Cáo Chín Đuôi. Cu cậu duỗi bàn tay be bé ra, vuốt v e đầu con cáo, rồi nở nụ cười vô cùng rạng rỡ: “A Lam xinh quá! Người là chú cáo đẹp nhất con từng thấy đó!”

Thẩm Tam Xuyên nghĩ thầm: Quả nhiên em mình từ bé đã giỏi nói lời ngon tiếng ngọt, ai cũng bị thằng nhỏ nịnh cho mê tơi.

Con cáo khựng lại, ho khan mấy tiếng lúng túng nói: “Dù nhóc có nói vậy, ta cũng không mắc mưu đâu, đừng tưởng nhóc đáng yêu mà ta sẽ…”

Bé Lâm Trạch ôm đầu chú cáo hôn đánh “chụt” một cái.

Trái tim cáo ta lập tức nhũn nhùn nhùn vì độ đáng yêu của thằng bé. Y rung tai, đỏ mặt giả vờ khó ở: “Được rồi được rồi, dù sao cũng tại ta nên Tức Ảnh mới chạy tới đây, nên ta sẽ bảo vệ nhóc đến mười tuổi! Áp chế ma tính giúp nhóc! Chỉ tới mười tuổi thôi ha! Thêm một ngày cũng không được đâu!”

A Lam mạnh miệng yếu lòng, thật ra đã bảo vệ sư đệ đến tận lúc em ấy 25 tuổi, cuối cùng đành phải rời đi để mình ở lại đây…

Thẩm Tam Xuyên nhìn một người một cáo đang rất thân thiết vui vầy, nghĩ thầm trong lòng, nhưng đấy cũng là chuyện rất lâu về sau.

Trước kia anh chàng từng chứng kiến mối ràng buộc giữa sư tôn và Hoang Tịch trong ảo cảnh Nghiệp Liên, không ngờ giờ lại có thể thấy sợi dây gắn kết giữa sư đệ và A Lam.

“A Lam!”

Tiếng gọi quen thuộc này khiến mọi người đồng loạt quay đầu lại. Chỉ thấy Lục Lâm Trạch phiên bản trưởng thành đã tỉnh dậy, vì lo sư huynh gặp bất trắc nên chưa khỏe hẳn hắn đã vội chạy đến đây xem. Nào giờ vừa tới hồ Kính Nam, hắn lại gặp được A Lam mình đã xa cách 18 năm ròng!

Hắn xông tới ôm chặt cổ Cáo Chín Đuôi, kích động nói: “Con rất nhớ người!”

Cáo Chín Đuôi sửng sốt, liếc Thẩm Tam Xuyên đang bế thằng nhóc, rồi lại nhìn Lục Lâm Trạch đang ôm mình, giật giật khóe miệng nói: “Ba người… không phải là một gia đình đấy chứ?

“Tên này được lắm, dám túm cả Cáo Chín Đuôi bằng tay không!”

[HẾT CHƯƠNG 122]

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio