Trong trí nhớ của Diệp Thanh Hân, lần đầu tiên anh nghe đến hai từ ‘Bạch Sắt’ là năm anh mười sáu tuổi.
Khi đó, anh đang trong độ tuổi ương bướng của tuổi trưởng thành. Tuy rằng bề ngoài là một đứa con biết nghe lời, nhưng tính cách quật cường, một khi ý anh đã quyết thì rất khó thuyên chuyển. Thời gian đó anh không ngừng xung đột với ba mình, mối quan hệ hai cha con căng như dây đàn.
Ví dụ như anh quyết định tham gia kỳ thi đấu bóng rổ, từ bỏ kỳ thi thuyết trình tiếng Anh toàn quốc. Vì chuyện này đã làm ba anh tức đến mức muốn tống anh ra khỏi nhà. Ông lấy cây đánh anh, nhưng anh vẫn cắn răng không than một tiếng. Liên tiếp mấy tháng sau vẻ mặt ông vẫn rất khó chịu, thậm chí còn không nở một nụ cười.
Mãi đến một ngày giáo sư Diệp Xương Anh lại khẽ ngâm nga khi về đến nhà.
“Ái chà! Lão Diệp hôm nay tâm trạng vui thế cơ à?” Uông Cần, mẹ của Diệp Thanh Hân, cũng chính là cô chủ nhiệm năm cấp ba của Bạch Sắt, hỏi chồng: “Ông mang gì về nhà vậy? Nhà trường cho?”
“Làm gì có! Đây chính là hạt dẻ Tân Cương, một ký hơn một trăm tệ. Làm sao nhà trường tặng nổi một thứ quý thế này?”
“Vậy từ đâu ông có?” Uông Cần lại hỏi.
Diệp Xương Anh đầy tự hào trả lời: “Là tiểu nha đầu Bạch Sắt hiếu kính cho tôi!”
Uông Cần cười cười: “À! Chính là cô bé ông phụ đạo cho kỳ thi tiếng Anh toàn quốc à! Con bé đạt giải nhất, biếu ông mấy hạt dẻ này thôi mà tâm tình ông đã sung sướng như vậy rồi ư?”
Diệp Xương Anh phản bác: “Ngàn dặm đưa lông ngỗng, lễ khinh tình ý trọng! Con bé phải đi mấy chặng xe buýt, đứng chờ trước cổng Học viện, đưa tận tay cho tôi, nói là vì tôi phụ đạo cho nó mấy tháng tốn không ít công sức, có chút quà biếu tôi ăn bổ não. Tôi coi trọng phần tâm ý này của con bé!” Ngừng một chút ông nói tiếp: “Bởi mới nói … Biết vậy sinh đứa con gái, dù sao cũng có đứa bầu bạn, săn sóc.”
Diệp Thanh Hân thờ ơ, thọt một câu: “Sức ba vẫn còn dẻo dai, vẫn có thể sinh con được!”
Liếc mắt thấy Diệp Xương Anh sắp sửa nổi giận, Uông Cần nhanh chóng khuyên can: “Được rồi! Được rồi! Hai người nói ít một câu. Cha con ông đừng vì một túi hạt dẻ mà ầm ĩ nhà cửa!”
Mấy ngày sau Diệp Xương Anh mang về một tấm hình: “Cho hai người coi, đây chính là tiểu nha đầu Bạch Sắt. Dễ thương đúng không?”
Uông Cần đưa mắt nhìn: “Đáng yêu! Bình thường ông cứ thổi con bé đến trời, tôi còn cho rằng ông nói quá. Nhưng bây giờ nhìn nó thế này, quả đúng là một cô nhóc dễ thương lanh lợi!”
Diệp Thanh Hân mặc dù không có nửa điểm cảm tình với hai từ ‘Bạch Sắt’ nhưng cũng không nhịn được tò mò, thò đầu qua coi.
Trong hình là hai người, Diệp Xương Anh và Bạch Sắt. Cô nhóc tuy chỉ mới là một đứa oắt con hỉ mũi chưa sạch nhưng lại có một đôi mắt rất thu hút, đen tròn đầy mị lực, sóng mắt trong suốt, cực kỳ linh động.
“A! Dễ thương như một con mèo Ba Tư!” Diệp Thanh Hân đánh giá. Dứt lời, anh nhận được ánh mắt hình viên đạn của Diệp Xương Anh.
Từ hôm đó, cái tên ‘Bạch Sắt’ thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong nhà họ Diệp. Có khi cô gửi thiệp chúc mừng Ngày lễ nhà giáo, có khi cô gọi điện thoại chúc tết. Nói chung, một khi có ‘Bạch Sắt’ xuất hiện thì ngày hôm đó tâm trạng của ba Diệp rất rất tốt. Có nhiều khi thậm chí Diệp Thanh Hân còn nghĩ anh và Bạch Sắt rốt cục ai mới là con ruột của đồng chí Diệp Xương Anh?
Hai năm sau, Diệp Xương Anh bị mắc căn bệnh ung thư não, phải nhập viện, Diệp Thanh Hân mới tỉnh ngộ, thì ra người yêu anh nhất trên đời này vẫn là người ba này. Và người anh yêu nhất trên thế gian này cũng chính là ba Diệp.
Trên thế giới này việc khiến anh hối hận nhất chính là muốn được ở bên ba nhưng lại không thể.
Ba Diệp chỉ duy trì được vài tháng thì qua đời. Trước đây tính tình Diệp Thanh Hân ôn hòa, thì nay càng thêm trầm tĩnh, mang theo một chút xa cách và cô đơn.
Diệp Thanh Hân học ở Học Viện Ngoại Giao, đây cũng là ngôi trường ba anh đã từng giảng dạy.
Khai giảng chưa được bao lâu, anh lại một lần nữa nghe đến cái tên ‘Bạch Sắt’. Từ sau khi ba anh qua đời đã mấy tháng anh không nghe thấy hai từ này. Lần này không hiểu sao Diệp Thanh Hân lại mang theo cảm giác thân thiết và nhớ nhung.
Tin tức của Bạch Sắt là do mẹ của anh, Uông Cần, kể lại. Bạch Sắt là học sinh do Uông Cần làm chủ nhiệm.
Có lẽ vì quá đau buồn nên Diệp Thanh Hân và mẹ đã lâu lắm rồi không nhắc đến chuyện ba Diệp qua đời, nhưng bọn họ rất thích nói chuyện về Bạch Sắt … Một phần nào đó trong thâm tâm của họ coi cô như một món quà mà người thân yêu của họ để lại.
Bạch Sắt được đề cử làm lớp trưởng, Bạch Sắt gia nhập nhóm thi học sinh giỏi, Bạch Sắt tham gia văn nghệ của trường … là đề tài mà mỗi cuối tuần khi trở về nhà mẹ lại kể cho anh nghe.
Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoát qua ba năm, Diệp Thanh Hân chưa từng gặp mặt Bạch Sắt, nhưng đối với anh mà nói cái tên của cô không còn là một cái tên bình thường nữa.
Khi Diệp Thanh Hân học đại học năm tư nhận được không ít việc từ bên Bộ Ngoại Giao, thời khóa biểu của anh rất sít sao, ngay cả muốn về nhà cũng khó. Khó khăn lắm mới có được ngày cuối tuần anh dành thời gian về thăm mẹ. Một bên uống chén canh sườn mẹ nấu, một bên nói chuyện phiếm.
“À! Lâu rồi không nghe thấy tin của Bạch Sắt. Gần đây cô bé thế nào rồi?” Diệp Thanh Hân hỏi.
Nói đến đây Uông Cần nhíu mày: “Tiểu nha đầu nay không biết gần đây xảy ra chuyện gì. Từ khi lên cấp ba hầu như biến thành một người khác, hoàn toàn không còn năng động như mấy năm cấp hai. Tuy nhiên thành tích của con bé vẫn rất tốt, cuộc thi lần này nó đứng thứ ba.”
Diệp Thanh Hân ngẫm nghĩ một chút: “Chắc là chưa quen cách học của cấp ba!??”
Đối với một người bận quay cuồng như Diệp Thanh Hân, nhưng vẫn đôi khi vẫn nhớ về ‘khúc nhạc đệm’ nhẹ nhàng này.
Trong thời gian anh đang theo học lên thạc sĩ, anh càng bận rộn, càng ít về nhà. Một hôm anh nhận được điện thoại của mẹ: “Mẹ nói con trai nghe … con có thể giúp mẹ được không?”
Diệp Thanh Hân: “Chuyện gì ạ?”
“Trường mẹ có một giáo viên nước ngoài xảy ra chút chuyện phải về nước gấp, hai lớp tiếng Anh giao tiếp không có ai đảm nhận. Nếu như con có thể dành chút thời gian … Một tuần chỉ cần con bỏ ra hai ngày, mỗi ngày nửa buổi …” Uông Cần dọ ý.
“Hai ngày? Mỗi ngày nửa buổi? Mẹ à … Con thật sự không đi được!”
“Ngay cả mẹ mà con cũng không giúp ư?”
“Không phải con không nể mặt mũi nhưng thật sự con không giúp được, con mới nhận thêm một việc của bên Bộ Ngoại Giao, mấy ngày nữa còn phải xuất ngoại!” Diệp Thanh Hân giải thích.
Uông Cần đột nhiên nói: “À! Bạch Sắt cũng ở trong lớp này. Không phải con rất quan tâm tình hình của con bé sao? Tự con đi xem thế nào?”
“Hả? Bạch Sắt? Chính là Bạch Sắt đó sao?”
“Ừm! Không lẽ còn Bạch Sắt nào khác?”
Diệp Thanh Hân trầm ngâm một lúc: “Vậy để con xin Bộ Ngoại Giao nghỉ một học kỳ. Đúng rồi, ngày mấy thì có tiết ạ?”
Một người ngưỡng mộ suốt sáu năm trời, rốt cục cũng gặp mặt lần đầu tiên. Đôi mắt linh động giống như đúc trong ký ức của anh … chỉ là bây giờ nó phủ thêm một tầng u buồn. Lẽ nào một cô gái nhìn như ‘tinh linh’ vẫn có lúc không vui sao? Diệp Thanh Hân thầm nghĩ.
Sau đó, Diệp Thanh Hân đưa cô đi công viên giải trí, kể cho cô nghe chuyện cười, dắt cô đi ăn, vì cô mà mua các loại hạt cô thích, quan tâm cô, … tất cả chỉ vì muốn trông thấy cô nở nụ cười.
Không biết từ khi nào anh rất thích nghe cô trả lời câu hỏi, nghe cô dùng âm điệu nói tiếng Anh giống mình như khuôn; thích ngắm cô trong bộ trang phục cổ vũ tràn đầy nhiệt huyết; anh thích kể cho cô nghe chuyện tiếu lâm, nhìn cô không e ngại mà phá lên cười vui vẻ; anh thích trông thấy dáng vẻ chuyên chú của cô khi nghe anh giảng bài.
Diệp Thanh Hân rất mừng khi Bạch Sắt đã có sự chuyển biến, không còn dáng vẻ tăm tối nặng nề. Nụ cười trên môi cô càng ngày càng nhiều, và có một điều bản thân của Diệp Thanh Hân cũng không phát hiện, đó là khoảng thời gian này anh cười cũng đặc biệt nhiều hơn trước.
Diệp Thanh Hân không giống những người con trai khác, anh không ơ hờ mà luôn biết suy nghĩ chín chắn. Càng về sau anh cảm giác có gì đó khác lạ bắt nguồn từ Bạch Sắt: đôi mắt ngơ ngác của cô khi đến trường, căng thẳng khi nói chuyện với anh, trang phục càng ngày càng đẹp hơn … Diệp Thanh Hân mơ hồ khẳng định Bạch Sắt có chút gì đó vượt qua tình cảm của một học sinh đối với giáo viên.
Anh không dám chắc nhưng cũng không dám hỏi mẹ, nên đành vào baidu tìm kiếm. Kết quả vượt qua dự liệu của anh, chuyên gia cho biết hơn chín mươi phần trăm học sinh đều từng ‘yêu thích’ thầy cô giáo của mình, loại tình cảm này rất ngắn, không vượt quá một năm. Cách xử trí tốt nhất đó chính là giáo viên cứ vờ như không biết, coi như là một cách uyển chuyển từ chối.
Nhận được đáp án này, Diệp Thanh Hân thở phào nhẹ nhõm nhưng tận đáy lòng anh có một cảm xúc mất mát.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Diệp Thanh Hân nhận ra được thêm nhiều chuyện hơn. Ví như chàng trai tên Lộ Tử Uyển đều vô tình hay cố ý xuất hiện trước mặt Bạch Sắt. Thật ra, đâu chỉ có Lộ Tử Uyển mà hầu như nam sinh nào cũng đều vây quanh cô. Một cô gái như Bạch Sắt được người người yêu thích cũng chẳng có gì kỳ lạ; kỳ lạ chính là Diệp Thanh Hân phát hiện anh lại cảm thấy buồn bực.
Hè đến, Bạch Sắt mặc váy, Diệp Thanh Hân chỉ muốn nói với cô chiếc váy ấy quá ngắn. Đôi chân thon dài của cô không ngừng lắc qua lắc lại trước mắt anh, khiến anh càng thêm phiền muộn, nhất là đám nam sinh trong lớp luôn nhìn chằm chằm vào hai đùi của Bạch Sắt. Thế nhưng anh có thể làm được gì? Không lẽ nói với cô ‘Em mặc váy quá ngắn ảnh hưởng đến thầy và học sinh trong lớp???’.
Có một hôm, Bạch Sắt lau bảng, nhảy nhảy lên mấy lần, làn váy tung bay, chiếc quần con như ẩn như hiện. Ngay lúc ấy anh và đám nam sinh vừa vặn bước vào lớp, cảnh tượng này khiến anh bối rối. Anh biết sắc mặt của anh lúc đó rất khó coi, nhưng không cách nào ngụy trang thành dáng vẻ ôn hòa, vô tư. Anh muốn mắng cô một trận nhưng không tìm ra được lý do gì.
Diệp Thanh Hân cảm giác mình bị ma nhập rôì. Tại sao cơ thể của anh lại có phản ứng? Suốt tiết học hôm đó anh không dám liếc mắt nhìn Bạch Sắt, vừa tan lớp anh đã bỏ chạy trối chết. Tối hôm ấy, Diệp Thanh Hân mất ngủ cả đêm. Bạch Sắt, Bạch Sắt … trong đầu anh chỉ có hai từ này … không biết bắt đầu từ khi nào cảm giác anh đối với cô lại biến thành ‘Nhớ mãi không quên’.
Tối ngày hôm sau, Diệp Thanh Hân ở nhà sửa bài tập, không biết có phải do chột dạ, anh để bài tập của Bạch Sắt chấm cuối cùng. May là anh làm như vậy, bởi vì xem xong vở bài tập của Bạch Sắt, anh không thể làm bất cứ việc gì.
‘Dear teacher, I want to be your girlfriend.’
Tiểu nha đầu Bạch Sắt này … vở bài tập tiếng Anh mà dám gióng trống khua chiêng, tỏ tình với anh.
Trong phút chốc, tâm trạng Diệp Thanh Hân trở nên phức tạp: cảm giác mừng như điên, có chút do dự, cũng có phần tiếc nuối.
Trong tình yêu, đau khổ nhất chính là ngay tại thời điểm đó lại không thể phát sinh.
Sang năm cô phải trải qua cửa ải quan trọng nhất trong cuộc đời – Thi đại học, anh làm sao có thể nhiễu loạn tâm trí cô trong thời khắc then chốt?
Cô còn quá nhỏ, chưa là vị thành niên, mặt khác vẫn còn là học sinh của anh … Làm sao anh có thể xuống tay?
Không được! Tuyệt đối không được! Bất luận cách nào anh cũng thể vượt qua, cho dù anh biết rõ tình cảm của mình đối với Bạch Sắt cũng không hề ít hơn cô.
Sau khi kết thúc kỳ thi cuối cấp, Diệp Thanh Hân hỏi Uông Cần về thành tích học tập của Bạch Sắt.
“Bạch Sắt phát huy rất tốt, đứng thứ ba. Nghe chủ nhiệm lớp nói năm nay con bé cũng hoạt bát hơn hẳn, quan hệ với các bạn học tốt hơn nhiều!”
“Vâng! Vậy thì con yên tâm!” Diệp Thanh Hân thì thầm. Thành tích của Bạch Sắt không bị ảnh hưởng, anh cũng yên tâm phần nào … Tuy nhiên, có những lúc anh cảm thấy oan ức, thành tích Bạch Sắt không bị ảnh hưởng vậy tại sao chương trình học nghiên cứu sinh của anh bị trượt hai môn???
--- Bạch Sắt … Bạch Sắt của anh. Có thể cho anh thêm một năm? Anh dùng một năm này chờ em lớn, chờ em thi lên đại học, chờ đến khi em không còn là học sinh của anh.
Diệp Thanh Hân một lần nữa mở quyển vở bài tập tiếng Anh của Bạch Sắt. Ngày đó cô ngơ ngơ ngác ngác rời đi, quên cầm nó đi … Anh thuận tay cất giữ.
‘Dear teacher, I want to be your girl friend’ (Thưa thầy, em muốn làm bạn gái thầy!)
‘Little girl, you are too young!’ (Tiểu nha đầu, em còn quá nhỏ!)
Anh cầm bút, viết tiếp phía sau.
‘But I will wait for you to grow up!’ (Thế nhưng, anh sẽ chờ em lớn!)
Một năm trôi qua, Bạch Sắt kết thúc kỳ thi đại học, Diệp Thanh Hân cũng tốt nghiệp Thạc sĩ, chính thức làm việc trong Bộ Ngoại Giao.
Hai tháng bảy và tám Diệp Thanh Hân luân phiên công tác ở các nước Châu Âu, bận đến mức tối tăm mặt mày. Tuy nhiên đến ngày công bố kết quả kỳ thi thi đại học, anh không quên gọi điện thoại cho Uông Cần hỏi thăm tình hình của Bạch Sắt.
“Bạch Sắt à? Con bé thi đậu Bắc Ngoại rồi!” Uông Cần cười cười, “Rất thích hợp với nó, tiểu nha đầu này rất có thiên phú trong phương diện ngôn ngữ.”
“Đúng rồi! Mẹ có cách thức liên lạc với cô bé không?” Diệp Thanh Hân hỏi.
“Trong hồ sơ đăng ký thi của nó có số di động, để mẹ tra!” Uông Cần trả lời.
Tháng chín, Diệp Thanh Hân về nước. Anh xuống máy bay, sắp xếp hành lý gọn gàng, rồi lập tức đi đến Bắc Ngoại.
Diệp Thanh Hân, hai mươi bốn tuổi, có hơn mười lần đứng thuyết trình trong các buổi tọa đạm quốc tế, lần nào xuất hiện anh cũng tràn đầy tự tin và bình tĩnh, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ phiên dịch của mình. Được bạn bè và đồng nghiệp kính ngưỡng. Vậy mà … anh chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như hôm ấy.
Đến sân trường Bắc Ngoại, anh cảm giác mình quay về năm mười bảy, mười tám tuổi, anh tựa như một thiếu niên với trái tim non nớt vì sắp thổ lộ tình cảm với người thầm thương trộm mến mà đập loạn nhịp, không thể giữ được bình tĩnh.
Thơ tình Shakespeare và Tagore, cái nào tốt hơn? Hay là cô thích bài thơ ‘Gặp và Không gặp’ của Tsangyang Gyatso, anh sẽ đọc bài này bằng tiếng Anh … phải chăng cô sẽ động lòng???
It doesn' t matter if you see me or not (Chẳng quan trọng em có nhìn thấy tôi hay không)
I am standing right there, wWith no emotion (Tôi vẫn đứng đây, không buồn, không vui)
...
Silence Love (Bình lặng yêu nhau)
Calmness Joy (Âm thầm tương tưởng)
Tuy nhiên điều anh không dự liệu được, đó chính là sau một năm dài khổ sở chờ đợi, anh lại không có cơ hội nói ra khỏi miệng.
Trên đường, từ đằng xa anh trông thấy Bạch Sắt và Lộ Tử Uyển tay trong tay đi bên nhau, hai gương mặt tràn đầy tuổi thanh xuân, trong mắt của họ chỉ có nhau.
Cặp mắt Bạch Sắt vẫn trong suốt, sáng lấp lánh … chỉ có điều không còn vẻ ngoan ngoãn điềm tĩnh trước đây mà thêm vào đó chút hạnh phúc.
Diệp Thanh Hân còn nhớ khi Bạch Sắt ở bên anh, phần lớn thời gian cô luôn yên tĩnh, anh phải dùng bao nhiêu cách mới khiến cô nở nụ cười.
Ngày hôm nay Diệp Thanh Hân mới biết thì ra ở trước mặt người yêu Bạch Sắt có bộ dáng như thế này: trừng trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi, chu mỏ tức giận, giậm giậm chân …
Một Bạch Sắt cực kỳ đáng yêu không thuộc về anh.
Diệp Thanh Hân thầm nghĩ khi ấy Bạch Sắt không phải yêu anh, đó chỉ là sùng bái, là ỷ lại.
Anh lại nhớ đến mình đã từng tra trên baidu: Hơn chín mươi phần trăm học sinh đều từng ‘yêu thích’ thầy cô giáo của mình, loại tình cảm này rất ngắn, không vượt quá một năm.
Chết tiệt! Chuyên gia nói đúng rồi!
Tsangyang Gyatso (còn được phiên âm là Cang-yang-jia-cuo. Người Hán gọi ông là Thương Ương Gia Thố), là một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử Tây Tạng với nhiều huyền thoại, Ông là người tộc Monpa, sinh trong một gia đình nông dân ở miền nam Tây Tạng. Năm tuổi được các cao tăng Tây Tạng chọn làm “Linh Đồng chuyển thế”, trở thành vị Phật sống, tức là Đức Đạt Lai Lạt Ma đời thứ . Về sự nghiệp sáng tác, ông còn để lại khoảng bài thơ nổi danh trong văn học Tây Tạng. Đầu tiên nó được dịch sang tiếng Hán với tên “Tình ca”. Sau đó tập thơ này được dịch ra hơn thứ tiếng và đi vào làng thơ thế giới.
Hiện nay tác phẩm của ông được bổ sung hiệu đính thành tuyển tập “ Ca khúc của Đạt Lai Lạt Ma thứ VI (song ngữ Tạng – Anh)”.
Bài thơ ‘Gặp hay Không G ặp” được phổ nhạc OST bộ phim Cung Tỏa Tâm Ngọc:
妳見,或者不見我 - It doesn’t matter if you see me or not,
我就在那裏 不悲不喜- I am standing right there, with no emotion.
妳念,或者不念我 - It doesn’t matter if you miss me or not,
情就在那裏 不來不去- my feeling is right there, it will stay forever..
妳愛或者不愛我 - It doesn’t matter if you love me or not,
愛就在那裏不增不減 - Love is right there, nothing is gonna to be changed.
妳跟, 或者不跟我 - It doesn’t matter if you follow me or not,
我的手就在妳的手裏 不 舍 不 弃 - My hand is just in your hand, I will not let it go.
来我懷裏, 或者 让 我 住 进 你 的 心 里 - Let me embrace you or let me live in your heart to eternity
漠然相愛 - Silence Love
寂静歡喜 - Calmness Joy
Cre: vybloog