Hai năm qua đi … Trong hai năm đó, Diệp Thanh Hân tuổi mỗi ngày một tăng, mẹ Uông Cần cũng như bao vị phụ huynh khác bắt đầu quan tâm đến vấn đề riêng tư của con cái. Bà tựa như Hội trưởng hội phụ nữ, chỉ cần bắt tay anh một cái là lại có thể chìa ra mấy tấm ảnh của vài cô, nhưng chẳng có lần nào mà anh để ý. Câu trả lời của anh luôn là: Không có cảm giác.
Vài lần như vậy khiến bà Uông Cần rất khó chịu. Dù sao đã hai mươi sáu tuổi, ở độ tuổi này con trai ở quê đã có con bồng con bế … còn con trai của bà, một cô gái đưa về nhà ra mắt cũng chẳng thấy. Những cô gái bà chọn cho anh đều thuộc dạng xinh đẹp, thùy mị, có người còn là người Hồng Kông, vậy mà anh cũng nói không có cảm giác. Rốt cục anh muốn kiếm người con gái như thế nào?
Thật ra, bản thân của Diệp Thanh Hân cũng tự hỏi mình vấn đề này.
Cuối cùng anh muốn sống cả đời với một người như thế nào?
Với anh mà nói, tìm được một cô gái hiền lành, thành gia lập thất là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng anh biết mình không phải cần điều này.
Cô gái anh thích nhất định phải có một đôi mắt đen láy, linh động và một đôi chân nhỏ nhắn; anh muốn người con gái ấy phải có một ngữ điệu nói tiếng Anh giống anh như đúc; anh muốn người con gái ấy phải thích ăn hạt, biết làm sandwich; anh muốn người con gái ấy nhất định phải thích cười, một nụ cười thật đáng yêu, mang theo chút giảo hoạt.
Người ấy có thể không phải là một cô gái dịu dàng, khuê tú nhưng vẫn phải có nét đằm thắm của một người phụ nữ. Người ấy ngây thơ, rực rỡ, một cái nhíu mày, một nụ cười cũng đều rất tự nhiên, chân thật. Người ấy thiện lương, hiếu thuận, đối xử thật lòng với mọi người. Người ấy cũng là một người kiên người, trải qua đau khổ nhưng vẫn dũng cảm đứng lên.
Người con gái như vậy anh đã gặp được, đã từng hoài cảm, đã từng động lòng … vậy mà cuối cùng, vẫn vụt mất.
Có người nói ‘Đỏ tình đen bạc’. Hai năm qua, trong giới phiên dịch Diệp Thanh Hân có thể được coi như mặt trời ban trưa. Ở Bộ Ngoại Giao anh lên như diều gặp gió, ở Bắc Ngoại được mệnh danh là phó giáo sư trẻ tuổi tài hoa nhất trường.
Công việc chủ yếu của anh là chọn và bời dưỡng nhân tài cho Bộ Ngoại Giao, anh chịu trách nhiệm hướng dẫn một vài nghiên cứu sinh, mặt khác cũng kiêm nhiệm một khóa học chính quy của Bắc Ngoại ‘Văn học sử nước Anh’.
Thời điểm anh nhìn vào danh sách sinh viên, cảm giác đầu tiên đó là ‘định mệnh thật biết trêu người’ … Anh lại là thầy giáo của Bạch Sắt.
Tuy nhiên việc khiến Diệp Thanh Hân thất vọng nhất chính là, ròng rã một học kỳ Bạch Sắt cũng không tham dự bất cứ tiết học nào.
Anh có chủ trương không cưỡng ép sinh viên đến lớp nghe giảng, với chuyên ngành ngôn ngữ học mỗi người có một phương pháp học tập khác nhau, chỉ cần cuối khóa thi đậu là được. Do vậy, từ xưa đến nay anh chưa từng điểm danh, nhưng tiết học nào của anh cũng đầy ắp sinh viên, vậy mà lại không có người anh muốn nhìn thấy.
Sắp đến cuối kỳ, Diệp Thanh Hân không chịu được đành phải tung một chiêu hiểm: ‘Luận văn chiếm % số điểm cuối kỳ, bắt buộc phải hoàn thành trong một tuần’. Yêu cầu này đưa ra, sinh viên của anh toàn bộ đều chen nhau đến thư viện.
Chính Diệp Thanh Hân cũng ‘cắm’ ở thư viện một tuần. Mấy ngày đầu anh cũng không gặp Bạch Sắt, nhưng lại nghe không ít tin tức về cô.
A: Có em nào xinh xinh giới thiệu tao đi? Tao muốn có một mảnh tình vắt vai … không muốn chưa kịp yêu đương đã tốt nghiệp!
B: Trường này mà mày còn không tìm được bạn gái thì tao khuyên mày nên nhảy lầu đi!!! À! Đúng rồi! Gần đây nghe tin của Bạch Sắt không … Cô ấy bây giờ ‘available’ rồi.
A: Xác nhận?
B: Tao theo đuôi cô ấy mà còn nói sai sao? Cô ấy bị bạn trai bỏ rơi. Ôi! Một tiểu muội thanh thuần lại biến thành một cô gái người không ra người, quỷ không ra quỷ … Mày tuyệt đối có cơ hội lợi dụng.
A: Nếu thành công, tao mời mày một chầu!
…
Cuối cùng Diệp Thanh Hân cũng ‘tình cờ’ gặp được Bạch Sắt ở thư viện.
Anh để lại số điện thoại cho cô, anh muốn cô gọi cho anh.
Cô lên lớp ít như vậy, hơn nữa phạm vi ôn tập môn văn học sử nước Anh lại quá rộng, nhất định ôn tập rất khó… Thế nhưng anh chờ rất nhiều ngày, cô vẫn không gọi cho anh.
Trước ngày thi một hôm, anh gặp Bạch Sắt trên đường. Dù chỉ là bóng lưng của cô nhưng anh vẫn nhận ra. Mấy năm qua đi cô hình như đã cao thêm không ít nhưng dáng người vẫn thon thả, kiều diễm. Cô mặc một chiếc áo lông dày, vừa đi vừa ho khù khụ.
Anh lên tiếng gọi cô, cô xoay người. Sắc mặt cô xanh xao khiến anh đau lòng. Anh nói muốn đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô sống chết cũng không chịu. Thật ra anh biết Bạch Sắt ghét nhất là bệnh viện, trước đây cô đã từng kể với anh.
Anh nói cho cô trọng điểm của bài thi, cô nở nụ cười, một nụ cười giảo hoạt sau khi thực hiện mưu đồ thành công.
Cuối kỳ thi, Diệp Thanh Hân thăm dò thành tích của Bạch Sắt. Có một môn Khoa học kỹ thuật tiếng Anh cô chỉ có điểm. Diệp Thanh Hân liền tìm giáo viên phụ trách bộ môn xin cho cô, thành tích mới được nâng lên thành điểm.
Diệp Thanh Hân âm thầm thở dài: cô nhóc này càng lớn càng không tiến bộ. Trước đây thành tích của cô không để ai phải bận tâm … Hay là vì chuyện chia tay với Lộ Tử Uyển khiến cô chịu đả kích rất lớn???
Tết đến, Diệp Thanh Hân nhận được tin nhắn của Bạch Sắt.
Chỉ là một tin nhắn chúc tết cực kỳ bình thường, vậy mà lại khiến anh rất sung sướng, Bạch Sắt đã chủ động liên lạc với anh.
Mấy phút trước anh còn đang đau khổ, nặn óc làm sao để nhắn tin cho cô. Anh không có kinh nghiệm theo đuổi con gái, cộng thêm da mặt mỏng, một tháng này chẳng có đến một điểm nhỏ tiến triển.
Anh gọi điện thoại, muốn hẹn Bạch Sắt dùng bữa, nhưng cô từ chối.
Trước đây khi còn học cấp ba, cô chưa từng bao giờ từ chối anh; vậy mà lần này gặp gỡ, hai lần, cô đều từ chối cả hai.
Diệp Thanh Hân cười khổ, trong lòng Bạch Sắt quả thật không có anh.
Lễ Tình Nhân hôm ấy, Diệp Thanh Hân rất muốn hẹn Bạch Sắt ra ngoài nhưng anh không biết lấy lý do gì.
Tối hôm trước anh thức khuya, nên anh dậy trễ. Tiếng chuông điện thoại của Bạch Sắt đánh thức anh, Bạch Sắt nói muốn thỉnh giáo một vài vấn đề thi nghiên, hỏi anh khi nào rảnh rỗi.
Anh quyết định thật nhanh, nhanh chóng rời giường ra ngoài.
Hôm đó Bạch Sắt mặc trang phục rất đẹp, chiếc áo khoác đỏ làm nổi bật gương mặt trắng nõn của cô, lần đầu tiên anh ngắm Bạch Sắt đến mức thất thần.
Anh tặng cô hoa hồng, cô nhận lấy.
Tuy nhiên …
--- Em có hiểu ý nghĩa của bảy đóa hoa hồng nhạt hay không - ‘Em là mối tình đầu của tôi, tôi vẫn âm thầm yêu em’.
Bạch Sắt đến văn phòng tìm Diệp Thanh Hân, nhờ anh giúp đỡ về việc thi lên nghiên cứu sinh.
Trông thấy Bạch Sắt đến anh cực kỳ hài lòng.
Khi anh phát hiện Lưu Khải Thần, một trong những nghiên cứu sinh của anh có phần quan tâm đặc biệt, nhiệt tình đối với Bạch Sắt, anh lại cảm thấy buồn bực.
Cô nhóc Bạch Sắt này … Em có thể bớt thông minh, bớt đáng … hay không?!!!
Nhìn bộ dạng vui vẻ của Bạch Sắt khi trò chuyện với Lưu Khải Thần, Diệp Thanh Hân thật sự muốn đem Lưu Khải Thần trục xuất sư môn.
Xem ra sau này anh không nên để Bạch Sắt đến văn phòng mình nữa thì tốt hơn.
Bạch Sắt không đến nhà hàng Giang Nam ăn cơm, Diệp Thanh Hân bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng. Gọi điện thoại cho cô, nghe giọng cô khàn khàn, anh đứng ngồi không yên.
Anh biết Bạch Sắt không thích đến bệnh viện, anh dùng trăm phương ngàn kế, cuối cùng cũng dụ được cô.
Thời điểm phải lấy máu cô khóc khiến anh càng thêm luống cuống.
Thế nhưng …
Cái ôm của cô thật sự rất tuyệt. Anh thề với trời anh không hề có tà niệm, anh chỉ muốn ôm cô, cảm giác cả người lâng lâng, cảm thấy bao nhiêu năm chờ đợi ấy thật sự đáng giá.
Khi Tô Quân Kiệt nhắc nhở không được hôn cô, anh nhìn về phía cô, muốn chứng kiến vẻ mặt của cô lúc đó.
Dáng vẻ ngạc nhiên, ngây ngốc … trong mắt anh đó là những cử chỉ rất đáng yêu.
Ánh mắt của anh vô tình rơi trên đôi môi anh đào của Bạch Sắt …
Xong! Anh thừa nhận bản thân có tà niệm.
Anh đột nhiên rất muốn hôn cô.
Thời gian sau đó anh lại bận rộn công việc bên Bộ Ngoại Giao, xuất ngoại, tăng ca …
Anh không phải không nhớ Bạch Sắt, không muốn gặp Bạch Sắt … chỉ là anh không biết làm cách nào có thể đeo đuổi cô.
Anh nhớ cô, nhớ nụ cười, nhớ giọng nói, nhớ bóng hình cô … nhưng tìm cớ gì có thể hẹn gặp cô đây?
Anh không biết dùng lời ngon tiếng ngọt, cũng chẳng biết cô thích gì.
Gần đây Bạch Sắt đang bận rộn ôn thi, có mấy lần anh đưa ra đề nghị có thắc mắc có thể tìm anh bất cứ lúc nào, tuy nhiên cô đều nói là không có.
Anh không biết mình phải làm sao…
Cá tháng tư, Bạch Sắt gửi cho anh một tin nhắn.
Diệp Thanh Hân ngẫm nghĩ, nếu không phải vừa rồi nghe nhóm của Lưu Khải Thần bàn luận vấn đề này thì chắc chắn tin nhắn tỏ tình của Bạch Sắt sẽ khiến anh phát điên lên mất.
Anh xác định không thể tiếp tục như vậy.
Anh chuẩn bị thổ lộ.
Anh lên mạng tìm một nhà hàng lãng mạn nhất Bắc Kinh, ở đây có thể nhìn ngắm khung cảnh diễm lệ của thành phố về đêm.
Anh đặt tiệm hoa đóa hồng nhạt.
Chuẩn bị đâu vào đấy, anh hẹn cô ra.
Đây là lần thứ hai anh lấy hết can đảm thổ lộ với cô.
Vậy mà, vẫn không có cơ hội nói ra …
… Vì Bạch Sắt nói muốn trở thành nghiên cứu sinh của anh.