Ngày Tàn

chương 4: nhát gan nhưng đầu óc thì được đấy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trình Kiến bò dậy khỏi mặt đất, trên người dính lung tung huyết dịch đen sệt của zombie, bản thân cô cũng thấy ghê nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể chịu đựng.

Nếu không phân tích sai, vị chỉ huy trước mặt hẳn là có bệnh ở sạch, Trình Kiến cảm thấy kế tiếp tốt nhất là mình nên tránh xa anh ta ra chút, alpha đều rất khó chịu với mùi pheromone thối rữa của zombie.

“Ban nãy tôi ngã nghiêng, đồ trong túi không sao hết.” Trình Kiến chột dạ giải thích, sợ bị cho là vô dụng vứt bỏ ở nơi kinh khủng này, nhưng người đàn ông căn bản chẳng để ý đến cô, chỉ kiểm tra cửa vào phụ cận, Clara thì cười với cô, tay ra dấu tỏ vẻ không sao.

Nơi này cũng chỉ là một tòa cao ốc cũ nát, Trình Kiến không hề nhìn thấy chỗ nào có cửa thông vào trung tâm, có điều, hiển nhiên đối phương cũng không có ý định giải thích với cô.

Đứng đực tại chỗ một lúc, Trình Kiến cũng bắt đầu tìm kiếm, cô cẩn thận quan sát vách tường và thực vật ở đây, sau đó lấy từ trong túi ra một túi zip, nhặt ít rêu xanh và thực vật bỏ vào.

“Cưng làm gì đấy?” Clara thắc mắc.

“Có thể mang về phòng thí nghiệm xem thử, nói không chừng có thể tìm được mã gien virus khác với bên ngoài.” Trình Kiến bỏ vật mẫu vào balo.

Tuy biết không có bao nhiêu khả năng tra được cái gì nhưng nhiều năm nay Trình Kiến đã sớm dưỡng cho mình thói quen nghiên cứu, cô thích thu thập thật nhiều dữ liệu vụn từ điều tra động thái, vì có trí nhớ siêu phàm nên cô có khả năng sắp xếp những dữ liệu vụn này trong đầu để điều động sử dụng bất kỳ lúc nào.

“Ừ… Tuy bọn tôi đã sớm tiến hành điều tra toàn diện Dahl nhưng cưng có thể tìm chút chuyện cho mình làm cũng rất hay.”

Clara không muốn đả kích lòng tích cực của Trình Kiến, miễn cưỡng khích lệ cô.

“Cảm ơn.” Trình Kiến hiểu ý cô nàng, tất nhiên cũng biết trong viện nghiên cứu đã sớm có kho vật mẫu Dahl nhưng hiện giờ cô chưa thể tiếp xúc được với những thứ đó, phỏng chừng trước năm ba mươi tuổi cô sẽ không có quyền hạn này.

Hơn nữa, thế giới vi mô trong mắt mỗi người một khác, kết luận học thuật đưa ra cũng tuyệt đối không có cái nào uy tín nhất, cô có sự kiên trì của riêng mình.

Trình Kiến thu thập thêm một vài mẫu xét nghiệm tương đối tiêu biểu, mà lúc này, rốt cuộc cũng tìm được cửa thông trung tâm.

Người đàn ông kia trực tiếp chém đứt bàn tay của thi thể lính đánh thuê, ngồi xổm xuống dùng chỉ tay của bàn tay đó ấn xuống một bề mặt nổi trên mặt đất. Bề mặt sáng lên, Clara xách thi thể kia lên, dí con ngươi hắn vào máy quét.

Người đàn ông trao đổi với các đội viên qua máy truyền tin rồi nhập tọa độ vào dụng cụ, xem chừng định đi xuống.

Trình Kiến ngó Clara, lại ngó cửa vào dưới đất, thầm cảm thấy ngạc nhiên. Cô không ngờ trung tâm Dahl lại được xây dựng dưới lòng đất, điều này khiến cô một lần nữa cảm thấy kiến thức mình thật nông cạn.

“Bám theo bọn tôi.” Clara nhắc nhở Trình Kiến, Trình Kiến gật đầu, ôm cái túi trước người, chạy theo người trước mặt. Lối đi nơi này xây dựng rất qua loa, hãy còn sót mùi công thoát nước, trong không khí còn có mùi pheromone thối rữa của zombie.

Dọc đường, họ giải quyết liền vài con zombie có tốc độ và phản ứng nhanh, nếu có cái gì Trình Kiến cần khắc phục thì đều là về vấn đề thể lực, cô gắng gượng đi theo Clara, hít thở bầu không khí buồn nôn ở đây lâu rồi, cô thậm chí còn cảm thấy đầu hơi choang choáng.

Clara và người đàn ông kia lần lượt băng qua đường ống tối tăm, trông thấy một cái đài trống phía trước, đó là một cái đài hình tròn quây rào, ở giữa có một thang máy nối thẳng xuống đất, điểm cuối thang máy ắt hẳn chính là trung tâm họ cần đến.

Bốn góc đài đều có lính đánh thuê canh gác, Trình Kiến căng thẳng tột độ, tiếng tim đập thình thình như sắp nuốt chửng cô, cô sợ mình sẽ bại lộ trước mắt những kẻ đó.

“Người quá phân tán, đánh lần lượt chúng nhất định sẽ nổi báo động, bại lộ bây giờ là quá sớm.”

Người đàn ông tựa vào vách tường chăm chú xem xét cảnh tượng bên ngoài, Clara cũng đang nghĩ cách đột kích, Trình Kiến ghé mắt xuyên qua họ, cẩn thận quan sát tất cả thiết bị sắp đặt trên đài, lại xem những đường dây duy trì đèn tường bên cạnh.

“Còi báo động của họ là hình thức gì? Truyền phát tiếp nối đầu cuối hay còi báo động đê-xi-ben to chạy bằng mạch điện truyền thống?” Trình Kiến nhút nhát mở miệng hỏi một câu, vẻ mặt cô khẩn trương trông thấy, nhưng dưới tình huống sống chết, não cô đang vận hành tốc độ cao.

“Trong túi có thiết bị đầu cuối cầm tay, tôi có thể nghĩ cách nối vào đường dây cho cô, cô có thể truy cập được vào hệ thống nơi này không?” Người đàn ông nhìn Trình Kiến, Trình Kiến hiểu rõ ý anh ta, anh ta đang hỏi cô có thể lấy được quyền khống chế báo động thông qua đường dây ở đây không.

Anh ta biết báo động ở đây do đầu cuối khống chế, xem ra cũng không phải lần đầu tiên vào trung tâm Dahl.

“Tôi có thể thử.” Trình Kiến nuốt nước bọt định làm dịu cảm giác căng thẳng nảy sinh khi nói chuyện với anh ta, giải thích giọng hơi lắp: “Hồi bé tôi từng tiến hành rất nhiều thử nghiệm với mạng lưới hệ thống, tuy học đại học không chọn theo IT nhưng đó là bởi vì với thế cục trước mắt, nghiên cứu virus và vũ khí hiển nhiên có lợi hơn cho tương lai nhân loại…”

Cô vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, giải thích một tràng, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra người đàn ông đã biến mất. Clara hãy còn ở bên cạnh Trình Kiến, đón lấy ánh mắt nghi hoặc của cô chỉ nhún vai, xòe tay tỏ ý là như vậy đấy.

“Tôi lắm lời quá à?” Trình Kiến sinh lòng hoài nghi với khả năng biểu đạt của mình.

“Không, chỉ huy thuộc phái hành động, kế hoạch A không thực hiện được chúng ta vẫn còn kế hoạch B.” Clara nhìn Trình Kiến, vươn tay vỗ vai cô, “Tôi phải đi cài bom lên người bọn chúng đây, cưng ở đây chờ nhé.”

“Tức là kế hoạch B là nổ… Đợi đã, sao chị có thể cài bom lên người chúng được!” Trình Kiến có cảm giác thế giới quan của mình sắp lật nhào mất rồi.

Clara chỉ nhoẻn cười, cô nàng ấn một cái nút, bề ngoài trang phục tác chiến bỗng xảy ra biến đổi. Chỉ thấy cô nàng dễ dàng leo lên vách tường trong ánh mắt kinh ngạc của Trình Kiến, tựa như một con nhện nhẹ nhàng mẫn tiệp, dùng cả tay cả chân lặng lẽ bám vách tường mà ánh sáng chiếu không tới, bò vào bóng tối.

Trình Kiến điên cuồng chớp mắt, trong lòng đang nghĩ không ngờ còn có thể làm vậy thì người đàn ông kia trở về, tay kéo hai đường dây. Tuy kiểu đầu cắm trông là lạ nhưng Trình Kiến nhìn là biết đường dây này có thể cho cô thu được quyền tiếp nối, nhưng quản lí tài khoản vẫn cần cô tự nghĩ cách hack.

“Cảm ơn, tôi cần ít thời gian.” Trình Kiến vội quỳ xuống lấy thiết bị đầu cuối cồng kềnh trong balo ra, tay chân luống cuống phải cắm mấy lần mới kết nối xong.

“Trước khi Clara trở về mà không thành công thì không cần thử tiếp nữa.”

Anh ta ra lệnh, nhất thời não Trình Kiến đau nhói, giọng nói kia tàn khốc như một lưỡi dao sắc bén có thể cắt nát thần kinh cô, may mà trong lúc thi hành nhiệm vụ, lính đặc chủng đều sử dụng thuốc ẩn pheromone, bằng không thật khó mà tưởng tượng được hơi thở alpha bẩm sinh của người đàn ông này sẽ mang đến bao nhiêu cảm giác áp lực cho Trình Kiến.

Cô khẽ nghiến răng, ngón tay vừa run rẩy vừa nhanh chóng gõ các loại số hiệu vận hành, lắp bắp đáp một chữ “Vâng”.

Người đàn ông quay mặt về phía cửa ra cầm dao canh chừng, ánh mắt sắc sảo như ưng thu hồi khỏi thân mình nhỏ nhắn quỳ dưới đất, chuyển sang những tên lính đánh thuê võ trang đầy đủ kia.

Trình Kiếm nhạy cảm nhận ra người đàn ông đã dời mắt, áp lực toàn thân bỗng giảm hẳn, cô hít sâu một hơi, cấp tốc nhìn lướt thao tác, đồ quân dụng dùng rất tốt, ngón tay cô gõ đã bắt đầu đau nhức, cuối cùng cũng xâm nhập được vào hệ thống bên kia mà không thu hút sự chú ý của đối phương.

Trước tiên phải thay đổi mạng lưới báo động của nơi này, Trình Kiến thấy Clara còn chưa về, vội vàng thâm nhập sâu hơn hệ thống tầng cấp, cô hack vào quyền hạn hệ thống kiểm tra xem bản đồ toàn bộ đường lối của nơi gọi là “trung tâm” này, sau đó kinh ngạc phát hiện ra trung tâm là một thành phố khổng lồ xây dựng sâu dưới lòng đất, hơn nữa nhiên liệu thiên nhiên chung quanh còn phong phú đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi hít hà.

Ngoài thang máy cố định ra, người đi xuống không có đường nào có thể trốn thoát, hơn nữa nhiều tiết điểm lối đi còn lắp đặt súng máy công suất lớn không góc chết, một khi khởi động ắt sẽ bắn kẻ xâm nhập thành tổ ong.

Nguy hiểm không dừng lại ở súng máy, trong lối đi còn thiết lập van ống dẫn khí độc, cửa trượt tử vong đang nhốt một số lượng zombie có nọc độc lớn và các loại khí giới giết người thần tốc như tia hồng ngoại cắt, tóm lại không dung chứa bất kì một cơ hội thất bại.

Trình Kiến nhỏ giọng than một câu sợ hãi, cô tốn ba phút xem một lượt bản đồ trung tâm, mức độ ẩn giấu nguy hiểm trong đây chắc chắn nằm ngoài khả năng tưởng tượng của người thường.

Trong lúc này, Clara cũng đã trở lại, cô nàng đã hoàn thành xong nhiệm vụ “kế hoạch B” của mình, thấy sắc mặt Trình Kiến tái nhợt thì lấy làm kỳ lạ.

“Không sao đâu beta cưng, tôi làm xong rồi.”

Trình Kiến ngẩng đầu, mặt đầy tuyệt vọng nhìn Clara, bị dọa đến nức nở, “Nơi này quả thật không phải chỗ cho người đi lại, quá khủng khiếp! Quá khủng khiếp!”

Cô lẩm bẩm vừa đưa thiết bị đầu cuối cho Clara xem, Clara xem một lúc, ánh mắt cứng đờ ngẩng đầu nhìn Trình Kiến.

Cứ như vậy im lặng nhìn nhau mấy giây, Clara đi tới bên cạnh người đàn ông, nghiêm túc trao đổi ánh mắt với anh ta.

“Chỉ huy, anh nhìn này.”

Trình Kiến vẫn đang ôm thiết bị đầu cuối với vẻ mặt bị hù chết, lúc trông thấy người đàn ông kia đi về phía mình, cô còn nghiêng mặt trốn tránh mấy cái theo bản năng, cơ mà đối phương cũng chẳng để ý, chỉ nghiêm túc kiểm tra giao diện lối đi vũ khí cô mò ra.

“Vạch ra một con đường an toàn đi đến phòng thí nghiệm trung tâm.”

Xem xong, anh ta ra lệnh cho Trình Kiến, Trình Kiến không dám từ chối anh ta, chỉ có thể gật đầu lia lịa: “Tôi cần chút thời gian.”

“Cho cô ba phút.”

“Đủ ạ!” Trình Kiến vội cúi người đặt máy xuống tiếp tục làm việc, nhưng người đàn ông kia lại vươn tay ra, trực tiếp lấy lực cánh tay đỡ lấy cái máy đối với Trình Kiến có thể nói là hơi quá nặng.

Trình Kiến khiếp đảm nhìn anh ta, nhưng chỉ một giây đối mặt thôi Trình Kiến đã cảm thấy da đầu mình tê dại rồi, nỗi sợ hãi phát ra từ đáy lòng khiến cô vội vàng cúi đầu xuống. Cô mím môi cố nén sợ hãi, tiếp tục thao tác, tần suất hơi thở và đầu ngón tay run rẩy đều loạn cào cào.

Mình làm được, mình làm được, mình làm được.

Trình Kiến điên cuồng tự nhủ trong lòng, răng run lập cập tay gõ cấp tốc.

Chịu đựng xong là ổn rồi, sau khi trở lại khu an toàn nói không chừng cô còn có thể nhờ chuyến này nhận được một vị trí không tệ, sau này chỉ cần ngày ngày chìm đắm trong thế giới nghiên cứu khoa học, cùng những đồng bào đồng loại của cô cống hiến cho thế giới…

Đây tuyệt đối không phải lĩnh vực của cô, thật sự! Chỉ nhìn những cảnh vật và quái nhân trước mắt này thôi, hai chân cô cũng có thể nhũn ra mấy chục lần!

Nhất là ở trước mặt người đàn ông này, so với đứng, cô thật sự chỉ muốn quỳ xuống trước cái máy của mình, chân cô nhũn đến không tài nào trụ vững được, hô hấp cũng vất vả nữa!

Cô khó khăn quá mà, thật đấy, sống sót ở thế giới này sao lại khó vậy chứ! Cô thật nhớ căn phòng nhỏ của mình và lẩu cay burger gà rán quá đi mà!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio