Ngày Tàn

chương 5: có biết thế nào là sợ không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi thâm nhập, hiệu suất làm việc của Trình Kiến tương đối cao, trán cô đổ mồ hôi ròng ròng, mồ hôi chảy qua vết bẩn trên mặt, khiến cô nom càng thêm quái dị.

Kể từ lúc ra khỏi phế tích phòng thí nghiệm đổ nát tới nay, cô còn chưa rửa ráy được bận nào, tóc bây giờ rối tung đằng sau, mặt cũng bẩn phát khóc, trên đầu còn có cục máu đông kết từ vết thương, bảo cô là ăn mày cũng có người tin.

Người đàn ông chuyên tâm đứng đó làm giá đặt thiết bị cho Trình Kiến, để sớm thoát khỏi đặc tính áp lực từ anh ta, Trình Kiến nén tốc độ suy tính của mình đến mức độ cực hạn thường ngày, rốt cuộc cũng gõ xong chuỗi trình tự cuối cùng, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông.

“Xong rồi!” Trình Kiến cố gắng tiết nước bọt ra nuốt xuống, xem nhẹ nhắc nhở thiếu nước của cơ thể mình, xoay thiết bị đầu cuối lại, giải thích với người đàn ông: “Chúng bố trí một chế độ an toàn, đi lại dưới chế độ an toàn sẽ không phải chịu sự tấn công của bất kì cơ quan nào, nhưng sau khi mở ra, chế độ này chỉ có hiệu lực trong vòng mười lăm phút, chúng ta phải đi từ đây vào phòng thí nghiệm trong vòng mười lăm phút, mọi báo động đóng được tôi đều đóng rồi, trước khi bên chúng phát hiện ra thì sẽ không vang, báo động thì không có thời gian hạn chế.”

“Cô đóng tất cả cơ quan rồi?” Người đàn ông cất tiếng hỏi lại.

“Phải, có… vấn đề gì ạ? Miễn là không ai xâm phạm thì hẳn cơ quan sẽ không bị kích hoạt đâu chứ? Không phải chúng ta cần tạo dấu hiệu giả là không có ai xâm nhập à?”

Trình Kiến sợ mình làm sai, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy chắc là không sao, bèn bổ sung: “Tôi làm trình tự loại trừ, sau khi chế độ an toàn giải trừ, ghi chép kích hoạt của chế độ an toàn sẽ tự động bị phá nát, chúng ta sẽ không bị phát hiện!”

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt trình Kiến, mấy giây sau buông thiết bị đầu cuối, xoay người xách dao vọt vào đài. Trình Kiến thình lình phải tiếp cái máy cồng kềnh, cả cánh tay trầm xuống, cô thở phào một hơi, vội vàng ôm chặt máy.

Clara giơ ngón cái về phía Trình Kiến, cũng uyển chuyển nhảy vào khoảng đài đã bắt đầu vọng ra tiếng súng, gia nhập chiến đấu.

Trình Kiến suýt nữa bị đạn lạc bắn trúng, cô không dám nhìn lâu, vội vàng trốn vào bóng tối sửa sang lại balo, sau đó nắm chặt khẩu súng lúc nãy người đàn ông đã đưa trong tay, run rẩy không ngớt.

Thẳng đến khi tiếng súng bên ngoài ngưng bặt, người đàn ông xách cô lên chạy về phía thang máy, cô mới ý thức được bên ngoài đã giải quyết xong, bây giờ phải tiếp tục vào trong.

“Cần xuống hai ngàn mét dưới đất, phòng thí nghiệm ở đó!” Trình Kiến nhắc nhở.

Hai đường dây nối vào thiết bị đầu cuối trong lúc lôi kéo đã bị rời ra, hệ thống mất kết nối, hiện giờ cũng chỉ có thể dựa vào bản đồ đã tải xuống và đồng hồ để tìm đường đi, định vị thời gian thực là không thể, Trình Kiến bắt đầu tự nhớ đường.

Clara đứng từ xa dùng máy phát xạ che đậy camera bên trong thang máy rồi mới đi vào, cô nàng và người đàn ông cảnh giác trông chừng cửa thang máy, còn Trình Kiến thì ngồi xổm phía sau kiểm tra bản đồ chung quanh phòng thí nghiệm.

Bản đồ nội bộ phòng thí nghiệm không có ghi chép, xem ra nơi đó sử dụng hệ thống độc lập, muốn lấy bất kì thông tin nào trong đó phỏng chừng đều khó như lên trời.

Trình Kiến đang suy nghĩ vấn đề này thì vừa xuống đến một ngàn mét, thang máy đột nhiên ngừng lại làm cô sởn hết cả da gà, cô không dám động đậy chút gì, ngồi xổm dưới đất, nghe tiếng người bên ngoài thang máy nghiêm nghị chất vấn.

“Các người là ai!”

“Dừng thang máy ở đây.” Người đàn ông để lại một mệnh lệnh rồi ra đòn phủ đầu vặn cánh tay người tới, Trình Kiến vội vàng đứng lên, vặn siết cần đóng mở ra sau.

Mới tới có ít nhất tám người, chúng khác hẳn những tên lính đánh thuê chạm trán ban nãy, bất kể là sức lực hay tốc độ cũng đều được cường hóa rất mạnh, hơn nữa còn rất thạo kỹ thuật cận chiến, không một ai dễ đối phó.

Trình Kiến căng thẳng khôn cùng, cô hoảng sợ nhìn tất thảy trước mặt, rất sợ người bên mình bị thương, bỏ mạng ở nơi dưới lòng đất một ngàn mét không thấy ánh mặt trời này.

Tranh đấu kéo dài trọn ba phút, giữa chừng rất nhiều lần có lính đánh thuê muốn làm hại Trình Kiến nhưng đều bị Clara hoặc người đàn ông cản lại, Trình Kiến nóng ruột muốn khóc, nhưng trước mắt cô không thể làm được bất kì điều gì, cô muốn nổ súng hỗ trợ song thành tích xạ kích của cô ở trường chưa bao giờ qua môn, mới nổ hai phát đã bị Clara ngăn cản.

Advertisements

REPORT THIS ADPRIVACY

Thời gian chỉ còn lại bảy phút, Trình Kiến chỉ muốn chết đi cho rồi, cô nhớ người đàn ông nói có thể dùng súng tự sát, trong đầu thậm chí còn manh nha ý định chĩa khẩu súng này vào cằm mình, nhưng mỗi lần có người xông về phía cô khiến cô tuyệt vọng, kẻ muốn lấy mạng cô đều bị giải quyết trước.

“Clara, cô mang cô ấy xuống trước đi!” Người đàn ông ra lệnh, Trình Kiến thấy hiện giờ còn dư ba tên mạnh nhất chưa giải quyết được, cô còn chưa kịp phản ứng, Clara đã đi vào, đóng thang máy, mang Trình Kiến tiếp tục xuống dưới.

“Anh ấy ổn chứ? Ba, ba, ba người kia đều mạnh lắm đấy!” Trình Kiến nói mà không khỏi lắp bắp, ánh mắt Clara kiên định nhìn Trình Kiến, lực độ ấn trên vai Trình Kiến khiến cô cảm thấy xương mình sắp bị bóp vỡ tới nơi.

“Anh ấy mạnh lắm, mạnh hơn mọi tưởng tượng của cưng nhiều, thượng tá Hứa Úy là hi vọng của lính đặc chủng bọn tôi, chỉ cần có anh ấy, mọi người sẽ có phương hướng và mục tiêu.”

Trình Kiến bị kinh sợ, cô cứng nhắc gật đầu, Clara cũng đổi chủ đề, lấy một bức ảnh ra đưa cho Trình Kiến, thì thầm bên tai cô: “Nhớ kĩ gương mặt này, ông ấy vốn tên là Wyatt Johnson, ở đây thì là tiến sĩ William, cưng chỉ cần nói dãy số này với ông ấy, ông ấy sẽ biết cưng là ai.”

Đoạn, Clara nhét hình vào áo Trình Kiến, đến giờ Trình Kiến thậm chí còn không có sức lực phản kháng Clara nhét đồ vào áo lót của mình, trong đầu cô đặc quánh, chỉ muốn biết kế hoạch tiếp theo là gì.

“Tại sao lại nói những lời này với tôi!”

“Nghe này bảo bối, kế tiếp tôi sẽ nghĩ cách cùng cưng xuống đến hai ngàn mét dưới đất, nhưng tôi và cưng đều có thể chết, nếu tôi không thể bảo vệ cưng tiếp nữa thì cưng phải tìm mọi cách tự bảo vệ mình, làm gì cũng được, cố gắng sống sót, cưng rất thông minh, chỉ cần cho cưng mạng, cưng sẽ biết phải làm thế nào.”

“Không, tôi…”

Không đợi Trình Kiến nói xong, thang máy đã dừng, lần này là ở vị trí một ngàn năm trăm mét, người tới chỉ có hai, hơn nữa có vẻ không quá giống nhân viên chiến đấu, đằng sau họ xách theo thùng vệ sinh to đùng.

Clara huýt sáo, vừa đi về phía trước vừa cười, “Tuyệt, hay là đêm nay chúng ta cùng đi chơi đi?”

Hai người kia còn chưa kịp nhận ra tình huống như thế nào, cơ thể đã bị Clara đánh gục, Clara đè cổ người còn sống, cấp tốc dò hỏi: “Chúng mày là ai? Muốn xuống làm gì?”

Kẻ nọ quật cường không đáp, Clara trựa tiếp thò tay xuống tóm thân dưới người đàn ông, khóe miệng nhếch một nụ cười tàn khốc, “Không nói tao giật đứt cái này cho coi.”

Người đàn ông ngoài kinh hoàng còn cảm thấy đau đớn, vội mở miệng: “Chúng tôi là nhân viên vệ sinh, bây giờ theo thường lệ tới quét dọn xung quanh phòng thí nghiệm!”

Clara mỉm cười lễ độ rồi vặn gãy cổ hắn.

Cô nàng lôi hai người kia vào thang máy, nhanh chóng đổi quần áo cùng chúng, Trình Kiến kinh hồn bạt vía cùng thay trang phục nhân viên vệ sinh với cô nàng, sau đó nhìn cô nàng dùng thẻ cảm ứng sinh học sao chép dấu vân tay, giấu hai cái xác kia vào thùng rác đằng sau.

“Chị lợi hại thật đó!” Trình Kiến không cầm được thán phục.

“Bình thường thôi, thực ra trước khi được phân tới chỗ chỉ huy, tôi là một đặc công, nhìn không ra đúng không? Bí quyết ngụy trang chính là ở chỗ bản thân cưng phải tin rằng mình là đối tượng mà mình ngụy trang, trong bất kì tình huống nào cũng không được dao động.”

Lúc thang máy mở ra lần nữa, hai người đã biến thành nhân viên vệ sinh vô danh, bên ngoài có rất nhiều phần tử khủng bố cầm súng qua lại, Clara hạ cảm giác tồn tại xuống thấp nhất, Trình Kiến lẳng lặng theo cô đi hướng vào bên trong hành lang.

Nhưng còn chưa đi được mấy bước, Trình Kiến chợt bị một người túm áo, giọng đối phương gấp gáp vội vã, mặc áo blouse trắng, vẻ mặt có phần tức tối.

“Mau qua đây, mới nãy phòng thí nghiệm lại xảy ra cháy nổ, dọn dẹp mảnh vỡ và rác rưởi ra ngoài, thí nghiệm của tôi rất gấp! Nhất định trước tối nay phải ra được kết quả!”

Trình Kiến còn chưa kịp hé răng tiếng nào đã bị kéo đi cả người lẫn xe, cô trợn mắt nhìn sườn mặt ngó qua của Clara, phát hiện nữ alpha kia chỉ bất đắc dĩ nhướng mày dùng khẩu hình nói: Chúc cưng may mắn.

Trình Kiến cảm thấy mình sắp hít thở không nổi rồi, cô đỡ thẳng mũ vệ sinh, cúi đầu đi phía sau người kia, nghe ông ta chỉ huy bắt đầu quét dọn phòng thí nghiệm của ông ta, đối phương đang sai khiến trợ lí tiếp tục điều chỉnh số liệu các mục, còn Trình Kiến thì về cơ bản đã bị xem nhẹ.

Cô vừa quan sát tình huống và bày trí xung quanh, vừa cảm nhận không khí bên trong, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, không ngừng làm bộ đang quét dọn, qua mười mấy phút, phạm vi thí nghiệm cháy nổ đã dọn xong, Trình Kiến im lặng lùi sang một bên, kéo thùng rác còn đang đựng xác chết kia vừa quét vừa lui.

Mọi người đều vô cùng bận bịu, dường như không ai quá chú ý tới cô, cô lấy hết can đảm cúi đầu vội vã rời đi, thấy có vài nghiên cứu viên đã thay quần áo đi lướt qua mình, chợt lóe lên một ý nghĩ, men theo con đường trước mặt, đi tới một phòng nghỉ.

Cô vội vàng gỡ một tấm áo nghiên cứu trên giá xuống nhanh chóng mặc vào, thuận tay cầm một chiếc khẩu trang che kín mặt mũi, thấy trên bàn treo một cái thẻ công tác, cũng lật đật đeo lên cổ, tháo xõa mái tóc bù xù xuống, dùng tay chải mấy cái.

Làm bộ đi ra hành lang, may mà bên cạnh không có ai đi ngang qua, cô nơm nớp mở mấy cánh cửa nhưng đều khóa, lúc tiếng bước chân ở khúc rẽ mỗi lúc một gần, cuối cùng Trình Kiến cũng mở được một cánh cửa, cô vội vàng lôi thùng rác vào căn phòng tối đó, đóng cửa lại.

Cho đến khi tiếng bước chân đi xa, cô mới lấy hết dũng khi bật đèn trong phòng lên, đây là một căn phòng chứa đồ lặt vặt, bên trong chồng chất rất nhiều vali và tài liệu tạm thời chưa dùng tới nhưng không thể xử lí tùy tiện, đối với nhân viên nội bộ, đây có thể chỉ toàn tài liệu bình thường nhưng đối với Trình Kiến thì lại là thứ đáng để đọc.

Cô không biết lúc nào sẽ có người đến đây tìm đồ, tâm trạng vô cùng khẩn trương, sau khi giấu thùng rác vào góc, cô vừa định lấy từ balo ra mấy món máy móc có thể mang theo người, trong lúc vô tình lại liếc thấy thi thể giấu trong thùng kia.

Trình Kiến cảm thấy mắt mình như bị kim đâm, cô ôm đầu rồi cho mình hai giây xây dựng tâm lí, sửa sang lại bản thân ở chỗ có ánh sáng phản chiếu, xử lí đại khái vết bẩn, sờ đến vảy cứng trên đầu mới nhớ ra đầu mình vẫn đang bị thương.

Cô tủi thân chỉ thiếu điều òa khóc, qua quít lau sạch nước mắt ứa ra trong mắt, Trình Kiến điều chỉnh vẻ mặt của mình, ngẩng đầu nhìn chung quanh, cuối cùng phát hiện ra một cái máy không biết tên nối với đường dây trong mộc góc phòng.

Trông thấy đường dây, Trình Kiến như thấy đốm lửa hi vọng, cô vội đi qua kéo đường dây, dùng băng dính cách điện bọc quanh ngón tay, bắt đầu hí hoáy với những thứ này.

Tốn chừng nửa tiếng, rốt cuộc Trình Kiến đầu đầy mồ hôi cũng thử ra được phương thức có thể truy cập vào hệ thống, còn nhớ khi cô làm những việc này cùng một nhóm alpha tâm cao khí ngạo trong trường, lúc nào cũng bị sai tới sai lui, thỉnh thoảng còn bị giở trò xấu xa bóp mông, tóm lại là một đoạn lịch sử vô cùng tệ hại.

Alpha là kẻ mạnh trời sinh, lúc nào cũng mạnh, đủ kiểu mạnh, loại beta nữ như cô dẫu ở trong trường cũng chỉ có phần bị chèn ép, nếu không cẩn thận để lộ tài năng, nổi trội hơn đám alpha kia, hôm sau sẽ bị chặn đường dạy dỗ một trận.

Trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học, tuy beta chiếm số lượng chủ yếu nhưng về cơ bản beta cũng chỉ tồn tại để làm phụ trợ, nắm mạch máu hạng mục nghiên cứu trong tay cơ hồ vẫn là alpha.

Nhưng trong alpha cũng phân chia đẳng cấp, Trình Kiến cảm thấy người đàn ông quen biết chuyến này, nghe Clara gọi thì hình như tên là Hứa Úy, người đàn ông ấy tuyệt đối chính là kẻ mạnh không thể nghi ngờ mà cấp Alpha khác phải khuất phục, theo những gì nghe được thì có vẻ cấp bậc của anh ta là thượng tá?

Suy nghĩ của Trình Kiến dần bay xa, cô trốn trong góc phòng kết nối mạng lưới, thăm dò khảo sát các loại khả năng, hệ thống của phòng thí nghiệm đều trải qua nhiều tầng mã hóa, hơn nữa xâm nhập rất dễ gây chú ý cho người khác.

Cô cũng không biết mình tốn bao nhiêu thời gian, tóm lại đến cuối thông qua một chỗ sơ hở an toàn bí mật truy cập vào bên trong hệ thống, sau khi quét hình, Trình Kiến thu được sơ đồ phòng thí nghiệm to lớn này, cô nhanh chóng tìm ra vị trí thường trú của nhân vật mục tiêu.

Nơi mình đang đặt chân hẳn là có liên quan đến phạm trù nghiên cứu virus, mà nhân vật mục tiêu thì cũng chỉ cách cô mấy trăm mét, Trình Kiến ghi nhớ lối đi rồi bắt đầu lặp đi lặp lại xây dựng tâm lí cho bản thân.

Phải qua đó, phải qua đó mới được! Miễn là tiến sĩ không phản bội nội bộ trở thành phản đồ thì đó chính là người duy nhất cô có thể dựa vào lúc này!

Nhưng Trình Kiến nhớ đến hàng loạt tiểu thuyết mình từng đọc và phim ảnh mình từng xem, về cơ bản kiểu hành động nằm vùng này đến cuối đều trở mặt đối đầu với quân mình!

Trong lòng Trình Kiến rất mệt mỏi, nhưng một phút sau, cô vẫn giấu kín đồ đạc đứng lên, ôm chặt khẩu súng trong lòng, căn cứ theo đường đi tiến lên phía trước.

Không còn cách nào khác, kế hoạch B là một viên đạn bắn vỡ đầu mình, cô vẫn nên thử kế hoạch A trước đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio