Theo thời gian, khí hậu nóng bức cũng dần lùi xa, Tạ Thù lại khôi phục trạng thái tinh thần trở về cuộc sống tung tăng như trước.
Xuất phát từ giữa hè, đến khi tới được Ninh Châu thì đã là đầu thu. Nơi đây bốn mùa đều như mùa xuân, hoa nở không tàn, cho nên ngày thu cũng không nhuốm sắc màu ảm đạm.
Tạ Thù thò người ngó ra ngoài, bầu trời cao vời vợi, xanh biếc như vừa được gột rửa, ánh mặt trời chói chang, bao phủ màu vàng khắp nơi, phía xa xa còn một đỉnh núi tuyết trắng bao phủ, mà xung quanh thì cỏ cây xanh um tươi tốt, nàng chưa bao giờ được thấy cảnh tượng nào tráng lệ như vậy.
Vệ Ngật Chi lại chẳng hề có hứng thú, thản nhiên ngồi trong xe đọc sách, hắn quá quen thuộc cảnh vật nơi này.
Thứ sử Ninh Châu Mục Xung đã sớm chờ ở ngoài cổng thành.
Tạ Thù cũng chẳng lạ gì ông ta, vì ông ta chính là Xa kỵ tướng quân tiền nhiệm đã từng dâng tấu chương tố cáo nàng khi nàng mới nhậm chức Thừa tướng. Vì lẽ đó, nàng mới đẩy ông ta tới vùng đất hoang vắng như Ninh Châu làm Thứ sử.
Mục Xung đi tới hành lễ với hai người, nở nụ cười với Tạ Thù trông còn giả tạo hơn cả Tương phu nhân, còn với Vệ Ngật Chi thì hết sức nhiệt tình, cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, lời nói thân thiết.
Khi đi tới Mục phủ, Tạ Thù khẽ khàng hỏi Vệ Ngật Chi một câu: “Hai người là bạn cũ à?”
Vệ Ngật Chi đáp: “Cũng không hẳn, lẽ ra ông ấy đã là nhạc phụ của ta.”
Tạ Thù hiểu ra, hóa ra vị hôn thê mất sớm của hắn lại là con gái nhà họ Mục.
Diện mạo Mục Xung thô kệch, là hình tượng võ tướng điển hình, ấy vậy mà bài trí trong nhà lại rất văn hoa, hồ xanh nước biếc, khiến Tạ Thù như cảm thấy bản thân đã về tới Kiến Khang.
Đây để tuần tra biên ải, cũng không cần thiết phải going trống khua chiêng mở tiệc tẩy trần, Tạ Thù càng thêm an nhàn, thoải mái nghỉ ngơi một ngày. Sáng sớm ngày hôm sau, nàng gọi Mộc Bạch, lệnh cho hắn truyền tin đồn Lục Trừng muốn kết thông gia với nàng tới tai Mục Xung.
Mộc Bạch làm việc tương đối hiệu quả, Tạ Thù vừa dung bữa xong, đang ngồi trong đình bên cạnh bờ ao ngắm cảnh một lát đã thấy có người tới cầu kiến.
Nhưng người tới không phải là Mục Xung mà lại là một thanh niên trẻ mới đến tuổi nhược quán, y phục chỉnh tề tao nhã.
“Tại hạ là con trai của Thứ sử Ninh Châu Mục Tử Trân, xin bái kiến Thừa tướng.”
“Hóa ra là Mục công tử, miễn lễ, miễn lễ.”
Mục Tư Trân cũng không vội đề cập lý do mình tới đây, trước tiên giới thiệu qua về cảnh trí bốn phía, lại nói chuyện phiếm vài câu, sau đó mới mời Tạ Thù ngồi xuống, đi vào vấn đề: “Tại hạ lỗ mãng, nghe nói Thừa tướng đã cùng nhà họ Lục kết thân, chẳng biết có chuyện này hay không?”
Tạ Thù cười nói: “Vẫn còn chưa xong, chẳng qua Lục đại nhân cất nhắc bản tướng. Sao Mục công tử lại nhắc tới chuyện này?”
Mục Tư Trân đỏ mặt: “Thực không dám giấu diếm, tại hạ và nhà họ Lục có hôn ước, Lục gia lại chỉ có một người con gái, cho nên khi tại hạ biết được việc này cảm thấy vô cùng bất ngờ.”
Tạ Thù ra vẻ kinh ngạc, đứng phắt dậy: “Có việc này thật ư? Trời đất, Lục đại nhân thật sự hồ đồ rồi, làm như vậy chẳng lẽ định đẩy bản tướng vào thế bất nhân bất nghĩa hay sao?”
Mục Tư Trân luôn nghe phụ thân nói nhà họ Tạ chuyên quyền độc đoán, vốn chẳng ôm hi vọng gì, không ngờ Thừa tướng lại thấu tình đạt lý đến thế, rốt cuộc không kìm được quỳ sụp trước mặt nàng: “Thừa tướng thứ tội, tại hạ và con gái nhà họ Lục đã sớm thật lòng thật dạ thề ước với nhau, xin Thừa tướng thành toàn.”
Đương nhiên phải thành toàn cho hai người rồi, bằng không nàng phải vác xác tới tận đây làm gì? Chính là vì trông cậy vào hôn ước của Mục Tư Trân để khuấy động mặt nước.
Tạ Thù ra vẻ cảm động, đỡ hắn đứng dậy nói: “Mục công tử thật chung tình, bản tướng vô cùng tán thưởng, nhưng nhà họ Lục thế mạnh, cho dù bản tướng có ý khéo léo từ chối, chỉ e cũng hữu tâm vô lực mà thôi.”
Niềm hy vọng vừa mới lóe lên của Mục Tư Trân nhanh chóng vụt tắt, thở dài: “Thừa tướng nói phải, nếu không phải vậy, sao nhà họ Lục có thể ngang nhiên hủy bỏ hôn ước, lựa chọn con rể khác cơ chứ.”
Tạ Thù thở dài, so với hắn còn cảm thấy tiếc nuối hơn.
Sau khi Vệ Ngật Chi biết được chuyện này mới hiểu được dụng ý của Tạ Thù, không thể động tới thế lực sĩ tộc phía nam, nhưng trên phương diện đạo đức vẫn có thể lên án. Để người nhà họ Mục ra mặt đòi công bằng sẽ tốt hơn để Tạ Thù từ chối thẳng thừng.
“Thảo nào cứ kiên quyết đòi tới Ninh Châu, làm mình còn tưởng rằng vì nhạc sư kia….”
Phía tây bắc Ninh Châu giáp với đất nước Thổ Dục Hồn, Vệ Ngật Chi nghĩ như thế cũng không có gì đáng ngạc nheien. Hắn lầm bầm lầu bầu xong liền nhăn mày, tự nhiên quản chuyện này làm gì, Tạ Thù vì ai mà tới nơi này thì có liên quan gì tới hắn.
Mục Tư Trân là một người nặng tình cảm, nghĩ tới cảnh người yêu từng thề non hẹn biển nay sắp thành thê tử của người khác, bản thân lại bất lực, chẳng mấy ngày sau nghĩ nhiều thành bệnh, ốm không dậy nổi.
Chuyện này khiến Mục Xung tức nổ đom đóm mắt, Thừa tướng năm lần bảy lượt chèn ép nhà họ Mục, đúng là khinh người quá đáng! Nhưng ông ta lại chẳng làm gì được, bất luận là nhà họ Tạ hay nhà họ Lục, ông ta đều không thể dây vào.
Ông ta vắt óc suy nghĩ, cuối cùng lại nghĩ tới Vũ Lăng vương.
Ông ta có hai người con gái, trước kia khi có ý định kết thông gia với nhà họ Vệ đã định để hai người con gái này cùng gả cho Vũ Lăng vương, như vậy cho dù trưởng nữ bất hạnh sớm qua đời hoặc không có con nối dõi thì con gái thứ hai của ông cũng có thể tiếp tục mối liên kết thông gia đó.
Thời gian vừa qua ông ta cũng nghe nói tới chuyện hai nhà Vương Vệ có ý định kết thông gia, nhưng sau đó nghe nói Thừa tướng ở giữa gây khó dễ, sau đó kết cuộc như thế nào thì không rõ. Nhưng dù sao Vũ Lăng vương còn chưa thành thân thì vẫn còn hi vọng, nếu như có thể bám víu vào cây đại thụ này, cũng có thể đòi lại công đạo cho đứa con trai yêu của ông ta.
Càng nghĩ càng phấn chấn, ông ta lập tức phái người gọi con gái út Mục Diêu Dung tới, không biết người hầu thông báo thế nào mà Mục Diêu Dung lại chạy đi tìm Thừa tướng.
Mục Diêu Dung cũng chẳng phải tiểu thư khuê các thanh lịch gì cho cam, xuất thân là con nhà tướng lại được cưng chiều quá mức nên làm việc gì cũng tự theo ý mình. Nàng thấy phụ thân buồn phiền, ca ca đau ốm thì cực kỳ tức giận, lúc này xông tới chỗ Tạ Thù đòi công đạo.
Tạ Thù chưa cho Hoàng đế được thư thái ngày nào, đến Ninh Châu rồi vẫn còn nắm giữ triều chính ở đô thành, lúc này đang xử lý chính sự. Ngoài cửa có Mộc Bạch canh giữ, trái phải còn có hộ vệ nhà họ Tạ, vậy mà Mục Diêu Dung lại không hề e sợ, xông thẳng tới trước cửa, há miệng quát: “Ta muốn gặp Thừa tướng.”
Tạ Thù nghe thấy tiếng la, vòng qua bình phong đi ra ngoài, liền thấy người trước mặt.
Đó là một thiếu nữ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, tóc buộc đơn giản, dùng hoa cài đầu, áo cánh màu vàng nhạt, bên hông cài ngọc bội, phục trang phức tạp nhưng lại không hề làm mờ đi dung mạo rực rỡ của nàng. Mi mỏng lướt qua, sống mũi thẳng tắp, môi đỏ như son, nghe đồn đó là tướng lắm con, chỗ cần trắng rất trắng mà chỗ cần đỏ lại rất đỏ.
“Cô nương là…”
Mục Diêu Dung liếc mắt lướt từ trên xuống dưới đánh giá Tạ Thù, sau đó mới hành lễ: “Ta là con gái của Thứ sử Ninh Châu, Mục Diêu Dung, Thừa tướng dung mạo tuấn mỹ chẳng nhẽ lại không cưới được thê tử? Vì sao còn nhọc lòng tới tranh giành tình cảm với gia huynh ta?”
Tạ Thù không ngờ nàng nói thẳng như vậy, cũng hơi giật mình.
Đúng lúc đó, Vệ Ngật Chi đi từ phía hành lang tới: “Bản vương định tới quân doanh một chuyến, Tạ tướng có muốn đi cùng không?”
Hắn mặc hồ phục, tóc búi gọn gàng, hông đeo trường kiếm, dáng người thon dài lại càng thêm cao ngất, hình tượng này không thể so sánh với dáng vẻ tao nhã lịch sẽ của hắn khi ở Kiếng Khang nhưng hiển nhiên lại rất thích hợp với hắn. Ngay cả Tạ Thù cũng không kìm được mà nhìn hắn vài lượt.
“Vũ Lăng vương chờ một chút, bản tướng phải đi thay y phục đã.” Tạ Thù quay đầu, định bảo Mục Diêu Dung quay về, đã thấy nàng nhìn Vệ Ngật Chi đến ngẩn người, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Lúc này Vệ Ngật Chi mới chú ý tới Mục Diêu Dung, cũng hơi choáng ngợp trước dung mạo của nàng. Hắn từng gặp qua không ít người, dung mạo của Tạ Thù đã ít người sánh kịp, không ngờ lại còn có người đẹp hơn.
“Vị này là…”
Bấy giờ Mục Diêu Dung mới hoàn hồn, cuống quít hành lễ: “Diêu Dung bái kiến Vũ Lăng vương.” Nàng lén liếc nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nhắc nhở: “Mục Hoa Dung là trưởng tỉ của thiếp.”
Vệ Ngật Chi hiểu ra, Mục Hoa Dung từng có hôn ước với hắn, nhưng tận đến khi nhiễm bệnh rồi qua đời hắn cũng chưa từng gặp mặt lần nào, may vẫn còn nhớ tên.
“Thì ra là thế.” Hắn có tâm lý muốn trốn tránh nên nói với Tạ Thù: “Bản tướng ra ngoài chờ Tạ tướng nhé.”
Mục Diêu Dung đã quên mất mục đích tới đây, thấy hắn rời đi, hồn cũng như đi theo luôn.
“Viễn sơn xuất tụ chi tư, kiểu nguyệt xuất vân chi mạo”, nàng đã sớm nghe nói dung mạo Vũ Lăng vương tuấn nhã có một không hai trong thiên hạ, nhưng đến khi nhìn thấy vẫn rất ngỡ ngàng. Một người như thế, vốn sẽ trở thành phu quân của nàng…
Quân đội ở Ninh Châu đều dưới quyền của Vệ Ngật Chi, khoảng hai mươi vạn binh.
Tạ Thù và Vệ Ngật Chi mỗi người cưỡi một con ngựa, một trước một sau đi tới giáo trường, cờ quạt phần phật, lưỡi mác trang nghiêm, sau lưng là núi Thương mờ mịt, trước mắt là đại quân im phăng phắc.
Tạ Thù hắng giọng, bắt đầu bày tỏ lời thăm hỏi ân cần của Hoàng đế.
Nhóm binh tướng đều là thuộc hạ dưới trướng Vệ Ngật Chi, thấy quận vương lập chiến công hiển hách là thế mà phải chịu sự áp bức của Thừa tướng, vô cùng khó chịu, người người đều dùng ánh mắt soi mói nhìn Tạ Thù.
Có một phó tướng râu quai nón bỗng nhiên hô lớn: “Thừa tướng nói gì vậy, chúng thuộc hạ nghe không rõ, phiền ngài nói lớn một chút có được không?”
Tạ Thù đành phải nâng cao giọng, nhưng lại không thể thả lỏng cổ họng, nếu không sẽ lộ giọng nữ, khổ không kể xiết.
Nhưng phó tướng kia nhất quyết không tha: “Thừa tướng nói lớn một chút nữa đi, vẫn chẳng nghe rõ gì cả.”
Tạ Thù liếc mắt lướt qua, cười khẽ: “Bản tướng thấy ngươi tai mắt không còn tinh nữa, chỉ e không thể tiếp tục làm phó tướng nữa rồi.”
Phó tướng kia giật mình kinh hãi, phẫn uất nói: “Ai bảo thuộc hạ tai mắt không tinh, rõ ràng là do Thừa tướng nói quá nhỏ.”
Tạ Thù cau mày: “Ủa, sao câu này ngươi lại nghe rõ ràng đến vậy?”
Những người khác nín cười đến mức bả vai run lẩy bẩy, Vệ Ngật Chi bỗng dưng quát lớn: “Còn ra thể thống gì hả? Bản vương mới rời đi chưa đầy một năm, các ngươi đều không tập trung rèn luyện!”
“Mạt tướng đáng chết!” Toàn bộ quân sĩ trước mắt đồng loạt quỳ xuống.
Tạ Thù len lén đến gần bên tai hắn chép miệng: “Cũng tại huynh oai quá đó mà!”
Vệ Ngật Chi liếc mắt nhìn nàng, nhìn thấy gương mặt đầy ý cười kia liền thu hồi tầm mắt.
Khi trở lại Mục phủ thì trời đã sẩm tối, Mục Xung đã sớm chuẩn bị sẵn đồ ăn ngon chờ hai người.
Tạ Thù hơi mệt mỏi, khó tránh khỏi việc mất tập trung, Mục Xung lại hơn phân nửa thời gian ngồi nói chuyện với Vệ Ngật Chi, nàng cảm thấy chẳng có gì thú vị, không kìm được liếc mắt nhìn xung quanh. Vừa đảo qua một lượt đã thấy có người đang thập thò bên ngoài trướng, nhìn kỹ, hóa ra là Mục Diêu Dung mới gặp hồi chiều. Tạ Thù thấy tầm mắt nàng ta cứ bám chặt lấy Vệ Ngật Chi liền heieur.
Vệ Ngật Chi không phát hiện ra Mục Diêu Dung ở đó nhưng hắn nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Mục Xung.
Còn đang dây dưa hôn sự với nhà họ Vương, sao có thể đồng ý một mối hôn sự khác?
Lúc này Mục Xung sai người dâng rượu, Tạ Thù chỉ thấy Mục Diêu Dung mặc y phục người hầu bê bình rượu đi vào.
“Này… Diêu Dung, sao con lại tới đây? Mau ra ngoài!”
“Phụ thân thứ tội, vừa nãy con thấy tỳ nữ có vẻ không khỏe, không nỡ để nàng chịu khổ nên mới đến thay, giờ con xin cáo lui.”
Mục Diêu Dung rót cho Vệ Ngật Chi một chén rượu, liếc mắt lén nhìn hắn, dung mạo tuyệt diễm, không gì sánh nổi.
Tạ Thù nghẹn cười, diễn kịch, lại diễn kịch.
Vệ Ngật Chi nhìn Mục Diêu Dung, rõ ràng gương mặt này đẹp hơn, ấy vậy mà trong đầu hắn chỉ tràn ngập hình ảnh bóng lưng người nào đó ở giáo trường hồi chiều.
“Bản vương tửu lượng không cao, hôm nay đến đây thôi.” Hắn đứng dậy đi ra cửa.
“Nếu đã vậy, bản tướng cũng về nghỉ đây, cảm ơn Thứ sử đã chiêu đãi.” Tạ Thù đi theo hắn ra cửa, mới đó đã không thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
“Đi nhanh như vậy à?”
Mộc Bạch từ ngoài tới đón: “Vừa rồi Vũ Lăng vương mới lệnh cho Phù Huyền chuyển ra ngoài doanh trại ở rồi ạ.”
“Chẹp, hắn học tập ta đó mà, cũng trốn đi mất rồi.”