Vệ Ngật Chi đi chuyến này, hơn nửa tháng sau Tạ Thù không trông thấy bóng dáng hắn, nhưng Mục Diêu Dung có tới tìm nàng vài lần, lần nào cũng đều vì hôn sự của huynh trưởng. Dường như nàng ta cho rằng nếu thuyết phục được Tạ Thù buông tha cho mối nhân duyên này thì tất cả mọi chuyện đều được giải quyết.
Tạ Thù cảm thấy tâm tình thiếu nữ này rất thú vị, cho nên cũng không ngăn cản nàng ta. Nàng ta thấy vậy càng không kiêng nể, có lần thậm chí trực tiếp nói với Tạ Thù: “Nghe nói Thừa tướng không gần nữ sắc, vậy cần gì chậm trễ tuổi xuân cô nương nhà họ Lục, còn không bằng tặng cho gia huynh.”
Tạ Thù day day trán, với tính cách của nàng ta, nói được lời này cũng coi như quá dịu dàng rồi, ít nhất còn chưa nói thẳng là nàng thích đàn ông.
Haizz, với tính nết này, nếu Vệ Ngật Chi thực sự lấy nàng ta, lại thêm có Tương phu nhân, không biết trong nhà sẽ náo nhiệt tới đâu.
Đã tới cuối tháng chín, Vệ Ngật Chi vẫn ở quân doanh, Tạ Thù lại không chờ được, vì có chuyện quan trọng muốn bàn với hắn.
Gần đây nước Tần có ý đồ với Thổ Dục Hồn, điều quân tới sát biên giới, ngay gần Ninh Châu. Quốc chủ Thổ Dục Hồn thỉnh cầu nước Tấn liên minh ngăn cản, tấu chương đã đưa tới tay Tạ Thù.
Tạ Thù có ý muốn gặp mặt quốc chủ Thổ Dục Hồn ngay tại biên thành nước họ. Nơi đó là giáp ranh biên giới ba nước, mà nàng lại thay mặt Hoàng đế tới tuần tra biên ải, tương đương với việc đây là cuộc gặp gỡ giữa hai nước. Nước Tần thấy hai nước liên minh chắc chắn sẽ phải kiêng kị, không dám liều lĩnh.
Nàng cho rằng Vệ Ngật Chi bận chuyện quân sự, không rảnh quay về nên viết thư, sai Mộc Bạch viết thư mang tới quân doanh.
Ngay trong hôm đó Vệ Ngật Chi quay về, trên giày bám đầy bụi đất, có thể thấy được hắn đã luyện binh vất vả nhiều ngày.
Hắn ngồi trước mắt Tạ Thù, vừa mở miệng liền ngăn cả: “Như Ý không thể vội vàng như vậy, đệ chưa từng giao chiến với quân Tần, không biết bọn chúng gian xảo đến nhường nào. Nếu như bọn chúng có ý đồ, toàn quân bao vây, bắt đệ và quốc chủ Thổ Dục Hồn, vậy là mất nhiều hơn được.”
Tạ Thù nói: “Ta đã phái người điều tra tướng quân nước Tần, đó là Thạch Địch trời sinh đa nghi, chắc chắn hắn sẽ không mạo hiểm như vậy.”
“Ta hiểu đệ muốn không đánh mà đẩy lui quân địch, nhưng dù sao vẫn quá mạo hiểm, vẫn nên để ta đi thì hơn.
Hắn quyết định để bản thân tự đi, một phần là vì bị thuộc hạ dèm pha là nhát gan bị Thừa tướng áp bức, Tạ Thù lại nói: “Vậy ta đi cùng huynh.”
Vệ Ngật Chi vẫn từ chối như cũ: “Không cần, nhân cơ hội này, ta tránh mặt Mục Diêu Dung cũng tốt.”
“Vậy được rồi.” Tạ Thù thở dài: “Người ta cũng là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, sao huynh lại không để mắt tới chứ?”
Vệ Ngật Chi thản nhiên đáp: “Không tiếp xúc nhiều nên vậy.”
“Ừm, vẫn là Lạc Tú kia tính tình dễ chịu, hai người cũng đủ thân thiết.”
“Như Ý quan tâm hôn sự của ta quá.” Hắn bỗng nhiên đứng dậy ra ngoài, dường như có vẻ không vui.
Tạ Thù ảo nảo vỗ vỗ miệng: “Lắm mồm lắm miệng.”
Sau cuộc gặp mặt, Tạ Thù gửi tấu chương trình báo cho Hoàng đế ở xa, lại nghĩ viết quốc thư gửi quốc chủ Thổ Dục Hồn. Sau hơn nửa tháng mới có thư phúc đáp, nói quốc chủ đã khởi hành, chậm nhất là một tháng nữa sẽ tới biên thành.
Vệ Ngật Chi chọn ba vạn binh mã đợi ở biên giới Ninh Châu chờ đợi sẵn sàng bất cứ lúc nào, lại chọn một vạn binh mã theo mình tới biên thành Thổ Dục Hồn trước.
Ngày đó xuất phát, Tạ Thù đích thân đưa tiễn mười dặm, muốn chứng minh bản thân cũng không phải hạng người sợ chết, cũng thể hiện bản thân không hề có địch ý với Vũ Lăng vương, đối xử chân thành tình nghĩa.
Lúc này, sức khỏe Mục Tư Trân đã khá hơn nhiều, hắn có tới gặp Tạ Thù một lần, vẫn lời nói như trước, rầu rĩ như cũ.
Tạ Thù vô cùng sốt ruột, sao cả nhà này chẳng ai dám tới nhà họ Lục gây sự vậy? Rõ ràng các ngươi là người có lý cơ mà!
Phiền nỗi nàng lại không tiện nói thẳng, Mục Xung cũng không cam tâm tình nguyện làm thuộc hạ của nàng nên tuyệt đối không thể để họ biết được ý đồ của bản thân. Nàng chỉ có thể nói bóng nói gió, ý trong lời nói như vậy mà nhà này chẳng ai hiểu cả.
Thôi được rồi, bản tướng sẽ ở phía sau giúp các người vậy.
Cũng may còn có một Mục Diêu Dung, cứ ba ngày hai bận tới tìm Tạ Thù nói lý lẽ. Tạ Thù rõ ràng mượn nước đẩy thuyền, lén lút nói với nàng: “Bản tướng có ý kiến thế này, chỉ sợ ngươi không dám làm.”
Mục Diêu Dung liền nói ngay: “Thừa tướng cứ nói, chỉ cần có thể giúp gia huynh toại nguyện, không có việc gì Diêu Dung không dám làm.”
“Tốt lắm, ngươi đi viết một phong thư cho Lục Trừng, muốn mắng thế nào thì mắng, tóm lại phải khiến ông ta nhận thức được bản thân ông ta là kẻ bội ước trước. Dù sao ngươi cũng là con gái, hắn không thể tính toán với ngươi, nếu có bị phụ thân ngươi phát hiện, cùng lắm cũng chỉ bị mắng một trận mà thôi.”
Mục Diêu Dung suy nghĩ một lát, vỗ tay nói: “Được, cứ làm như vậy đi!” Nàng đứng dậy đi vài bước rồi lại buồn bực quay đầu: “Vì sao Thừa tướng lại chịu giúp ta?”
Tạ Thù nhắm mắt, ra vẻ cảm động: “Ta cảm động trước sự cố chấp của ngươi.”
Mục Diêu Dung rất vui vẻ, nàng càng muốn cố chấp, cố chấp đến khi nào Vũ Lăng vương cảm động mới thôi!
Lời này cũng không thể tùy tiện nói ra, vì muốn được Vũ Lăng vương yêu thích, nàng còn viết thư cho một người thân ở thành Kiến Khang để tìm hiểu.
Tin tức mà Hoàn Đình phỏng đoán trước kia tuy rằng giấu kính nhưng vẫn bị một vài công tử thế gia truyền bá, trong đó có thân thích của Mục Diêu Dung.
Khi lá thư truyền tin tới tay Mục Diêu Dung, cái miệng nho nhỏ của nàng mở to đến mức gần như có thể nuốt được cả nắm tay của chính mình.
Một người như Vũ Lăng vương sao có thể thích đàn ông cơ chứ, cho dù có thích đàn ông cũng chắc chắn không thể dây dưa với đối thủ của mình, cho nên nàng tuyệt đối không tin điều này!
Gặp mặt ở biên thành chỉ là hình thức nhưng Vệ Ngật Chi điều động binh mã như thế khiến người ta cảm giác như việc này là thật.
Thạch Địch từng là bại tướng dưới tay Vệ Ngật Chi, khi biết hắn xuất hiện ở đây thì thể xác lẫn linh hồn dường như bị hao tổn ba phần, lại nghe tin Thừa tướng nước Tấn cũng đang ở Ninh Châu, như vậy hai nước kia đã sớm kết thành đồng minh, càng nghĩ càng thấy chột dạ, lúc này liền sai người nhanh chóng hỏa tốc về bẩm báo Tần đế, chờ đợi phân phó.
Nước Tần vốn có mưu đồ xâm chiếm Thổ Dục Hồn từ lâu, vốn cũng không trông cậy vào một trận chiến là có thể đạt được, thấy thời cơ không thuận lợi, cũng quyết đoạn lui binh, chờ đợi thời cơ.
Quốc chủ Thổ Dục Hồn thấy mọi việc đã ổn định lại, cảm thấy tất cả đều nhờ có Vũ Lăng vương, hạ lệnh mở tiệc rượu, lại sai ca vũ tới vừa múa vừa hát để khoản đãi hắn.
Tạ Thù nhận được tin này cũng rất vui vẻ, liền viết tấu chương bẩm báo Hoàng đế, lại đem chuyện này đều nói thành công lao của Hoàng đế, khuếch đại sự tồn tại của ông ta trở nên vô cùng vinh quang.
Gần đây Thái hậu không khỏe, Hoàng đế vô cùng buồn phiền, khi nhận được tấu chương này, tâm tình cũng dễ chịu hơn nhiều.
Khi Thừa tướng không hoành hành ngang ngược thì vẫn là một chàng thanh niên không tồi.
Một tháng sau, đã đến cuối thu, cuối cùng Vệ Ngật Chi cũng trở về.
Tạ Thù vì muốn thể hiện phong thái, lại vui vẻ chạy tới nghênh đón, còn ở trước mặt mọi người nói rất nhiều lời văn vẻ để cả ngợi khiến Vệ Ngật Chi nghe mà nổi hết cả da gà.
Mục Xung thấy Vũ Lăng vương lại lập chiến công, càng thêm kích động, hận không thể lập tức nhảy phắt ra gọi con rể, vì thế lại tính toán tìm thời cơ nhắc chuyện hôn sự với hắn.
Mục Diêu Dung cũng lén lún lẩn vào trong đội ngũ nghênh đón, thấy Thừa tướng ca ngợi Vũ Lăng vương như vậy, không khỏi nhăn mày.
Vũ Lăng vương không thể có khả năng thích đàn ông, nhưng ai nấy đều biết Thừa tướng thích đàn ông, hắn lại có dung mạo nữ tính như thế, không phân biệt giới tính, nếu hắn có ý định dụ dỗ Vũ Lăng vương…
Nàng hầm hầm xiết chặt khăn tay, Thừa tướng giỏi lắm, trước cướp chị dâu nàng, giờ lại giành anh rể của nàng, thật quá đáng!
Vệ Ngật Chi hiển nhiên muốn né tránh cha con họ Mục, sau khi trở về Ninh Châu liền đến ở trong nhà của một phó tướng, ngay cả khi có việc cần gặp Tạ Thù cũng mời nàng tới nơi đó.
Phía sau trạch viện của phó tướng có một khoảng đất lớn, trồng rất nhiều trúc hương, đẹp không sao tả xiết. Tạ Thù nhận lời tới đó, chỉ thấy Vệ Ngật Chi mặc y phục màu đen ngồi trên chiếu, cầm tờ giấy không biết đang nhìn gì. Đã hơn tháng không gặp, có lẽ hắn đã quá vất vả, dường như đã gầy đi ít nhiều.
“ Trọng Khanh gọi ta tới đây có chuyện gì vậy?”
Vệ Ngật Chi ngẩng đầu liếc nhìn nàng: “Chuyển hộ đồ giúp đệ thôi.”
“Hở, là gì thế?”
Hắn huơ huơ tờ giấy trong tay: “Khi quốc chủ Thổ Dục Hồn mở tiệc khoản đãi, ta đã gặp ân nhân của đệ. Lúc ta đi, hắn đưa tờ giấy này cho ta, nói là phổ một khúc nhạc cho Thừa tướng, nhờ ta đưa cho ngươi.”
“Thật ư?” Tạ Thù vô cùng vui vẻ: “Hiện giờ hắn thế nào? Có ổn không?”
Vệ Ngật Chi không mặn không nhạt đáp một câu: “Cũng không tệ.”
Tạ Thù đón lấy tờ giấy, thở dài: “Quà quý thật đấy, nhưng tiếc rằng ta không biết phổ nhạc, nên làm thế nào bây giờ?”
Vệ Ngật Chi đáp: “Ta không đánh đàn trúc, nhưng âm luật tương thông, có thể dùng đàn cổ thay thế cũng được, có cần ta đàn cho đệ nghe không?”
“A, thế thì tốt quá.” Tạ Thù gật đầu lia lịa.
Vệ Ngật Chi sai Phù Huyền mang đàn cổ tới, thử vài âm rồi mời Tạ Thù ngồi xuống.
Tạ Thù cũng ngồi xuống chiếu, nhìn hắn cúi đầu, gương mặt nghiêm trang nhìn khúc phổ, lại vươn ngón tay thon dài lướt qua dây dần, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy bội phục.
Đôi tay ấy có thể giương cung bắn trăng, có thể múa bút thành thơ, lại cũng có thể vuốt dây đàn, thật sự giỏi hơn nàng không biết bao nhiêu lần.
Vệ Ngật Chi vừa đánh đàn, vừa cẩn thận lắng nghe âm điệu.
Lúc bắt đầu hơi khó hiểu, phảng phất giống như trông thấy thời thơ ấu khốn khổ không thể chịu nổi của một người thanh niên, là nỗi u oán triền miên, là nỗi bi thương không ngớt, nhưng sau đó đột nhiên trở nên trong sang, như được gặp lại người quen cũ, lại giống như vui sướng khi có hi vọng, sau đó lại róc rách như dòng chảy, chậm rãi như mây bay, muốn nói lại thôi, lại không kìm nén được, giống như một người đắm chìm trong bế tắc, kiên quyết ngừng lại, rồi lại nhớ tới tuổi xuân sang lạn, lại cảm thấy vui sướng, đến khi rời đi trong lòng mây đen dày đặc, trăm mối lo lắng, tuy rằng bình thản nhưng lại hàm chứa tâm sự tương tư đến khắc cốt ghi tâm…
“Cạch” một tiếng, Vệ Ngật Chi ngừng lại.
Tạ Thù đang rung đùi thưởng thức đột nheien bừng tỉnh: “Hả? Hết rồi à?”
Vệ Ngật Chi quay đầu nhìn nàng: “Đệ cảm nhận được điều gì?”
“Hả… Rất dễ nghe.”
Vệ Ngật Chi xiết chặt nắm tay: “Ta đàn xong rồi.”
“À, được, cảm ơn.” Tạ Thù đi tới, cầm lấy khúc phổ, cẩn thận cất vào trong tay áo.
“Đúng rồi, huynh còn chưa nói với ta chuyện gặp gỡ ở Thổ Dục Hồn, huynh và quốc chủ bọn họ đã thương nghị được những gì rồi?”
Vệ Ngật Chi giống như không nghe thấy, ngẩn người nhìn nơi khác.
“ Trọng Khanh, Trọng Khanh?” Tạ Thù vươn tay huơ huơ trước mặt hắn.
Vệ Ngật Chi bỗng nhiên đứng dậy, nhíu mày trừng mắt nàng, giống như vô cùng cáu giận nhưng không thể bộc phát, từng từng bước tiến lại gần nàng.
Tạ Thù thấy hắn như vậy thì bất ngờ, liên tục lui về phía sau, đến khi lưng chạm vào thân trúc mới dừng lại.
“Huynh làm sao vậy?”
“Chẳng sao cả.” Vệ Ngật Chi đi lwots qua.
Tình hình khó hiểu như vậy, xem ra phải thăm dò xem lúc hắn ở Thổ Dục Hồn đã gặp chuyện gì nên mới kích động như vậy. Tạ Thù vội vàng tìm cớ chuồn mất.
Vệ Ngật Chi lặng lẽ đứng một lúc lâu, trong lòng chất chứa nhiều cảm xúc quay cuồng không thôi, chỉ cảm thấy vừa phẫn nộ vừa rầu rĩ, lại nhìn cây đàn cổ kia, càng nhìn càng thấy chướng mắt.
Hắn mạnh mẽ rút trường tiên[1] bên hông, hung hăng quất một nhát, đàn cổ gãy thành hai nửa.
[1] Tiên: roi