Bên phía Thổ Dục Hồn thì không có vấn đề gì, nhưng quốc chủ người ta hiểu lầm, cảm thấy Thừa tướng truy hỏi như vậy chăc chắn là Vũ Lăng vương còn chê bản thân chiêu đãi chưa đủ tốt, lại đưa một số lượng lớn hoàng kim và ngựa khỏe tới tạ ơn.
Tạ Thù đúng là một Thừa tướng tốt, không đem ngựa tốt về cho nhà họ Tạ mà rất chí công vô tư sung quân doanh.
Còn về phần hoàng kim, nặng như vậy thôi thì cứ để Tạ gia cố hết sức bảo quản đi.
Mục Diêu Dung không hổ danh là có một phần nghìn phong độ của Tương phu nhân, quả nhiên viết thư mắng chửi Lục Trừng té tát. Tạ Thù không được đọc qua bản thảo nhưng Lục Trừng lại viết thư cho nàng chủ động nhắc tới việc con gái nhà mình đã có hôn ước, chứng tỏ đã bị kinh hãi không ít.
Nàng nhân cơ hội hồi âm, khéo léo từ chối việc thành thân, lấy lý do từ danh dự cá nhân đến danh tiếng gia tộc có thể bị tan vỡ, cuối cùng thậm chí còn tăng lên đến trình độ địa nghĩa đất nước… nếu để nước khác biết được đại Tấn có một Thừa tướng chiếm đoạt vợ của người khác thì tất cả sẽ cười nhạo nước Tấn không có đạo đức, ngay cả Hoàng đế cũng không thể tránh khỏi liên can.
Bên phía Hoàng đế cũng nhanh chóng truyền mật hàm cho Lục Trừng, đau xót biểu lô ông ta không muốn làm quân chủ một nước không có đạo đức để hắn cân nhắc.
Lục Trừng không nhắc lại chuyện thành thân nhưng cũng không nói từ bỏ, chỉ viết thư xin lỗi Mục Xu, thuận tiện “ca ngợi” con gái Mục Xu một phen.
Mục Tử Trân biết tin, sức khỏe nhanh chóng khôi phục, lại biết Tạ Thù đã từ chối việc thành thân, vội vã muốn tới cảm ơn nhưng Mục Diêu Dung khuyên hắn nên nghỉ ngơi cho khỏe hẳn, sau đó chủ động thay hắn đến chỗ Tạ Thù tạ ơn.
Mới vừa đến chỗ ở của Thừa tướng, cách tầng tầng cây lá truyền tới giọng nói của Tạ Thù: “Tương lai Trọng Khanh còn phải thấy ta dài dài, còn nói là ta đắc tội huynh, dáng vẻ huynh ngày đó thật sự rất đáng sợ, rốt cuộc là làm sao?”
Mục Diêu Dung lén lút ngó đầu nhin vào, thấy Thừa tướng và Vũ Lăng vương sóng vai ngồi trong lương đình bên cạnh ao, một người thản nhiên cười nói như gió xuân, một người sắc mặt tĩnh lặng nhưng rõ ràng là có ý né tránh.
Hai nhân vật đặc biệt lại ngồi chung một chỗ lại càng thêm đặc biệt, trong lòng nàng sớm có nghi ngờ, đương nhiên sẽ nghĩ rằng: quả nhiên Thừa tướng dụ dỗ Vũ Lăng vương!
Nàng vội vã rời đi, càng nghĩ càng thấy không cam lòng, sắc đẹp của nàng có một không hai, người khác nhìn thấy không khỏi choáng ngợp, vậy mà người đàn ông của nàng lại bị một tên gian ninh mưu đồ cướp đoạt!
“Ngươi muốn làm nữ tử đúng không, vậy ta sẽ giúp ngươi một tay!” Nàng hầm hầm ngắt đứt một đóa hoa mọc ngay bên cạnh.
Từ khi Tạ Thù đến Ninh Châu, thời gian nhàn nhã hơn ở Kiến Khang rất nhiều, mỗi ngày sau giờ ngọ sẽ đều chợp mắt một lát, lúc này đều có Mộc Bạch và hộ vệ bảo vệ nghiêm ngặt.
Mục Diêu Dung tự mình bê tới một đống lễ vật để cầu xin được gặp mặt, nói gia huynh cảm tạ Thừa tướng, bảo nàng nhất định phải tặng lễ vật báo đáp.
Dù sao người ta cũng là chủ nhà, Mộc Bạch không còn cách nào khác đành vào thông báo.
Tạ Thù đang mông đẹp lại bị quấy rầy nên rất khó chụ nhưng cũng không tiện nổi giận với cô gái nhỏ, chỉ có thể lơ mơ đối phó.
Mục Diêu Dung mang quà vào xong cũng không vội vã rời đi, từ bên trong khay quà lấy ra một bình rượu nhỏ, nói đây là rượu ngon Tây Vực, vì muốn cảm tạ đại nghĩa cứu giúp của Tạ Thừa tướng nên nhất định phải tự mình rót mời nàng một chén.
Giữa trưa lại muốn mời rượu, tuyệt đối không phải chuyện tốt, huống hồ một thiếu nữ xinh đẹp như nàng ta lại vào phòng một “người đàn ông” như nàng uống rượu.
Tạ Thù sinh nghi, muốn xem nàng ta định giở trò quỷ gì, thản nhiên đồng ý.
Uống rượu là bài học bắt buộc khi trở thành đàn ông, nàng đã sớm tu luyện đến trình độ thượng thừa, chắc chắn không cần lo lắng.
Mục Diêu Dung đâu phải muốn uống một chén, rõ ràng là muốn chuốc say nàng. Tạ Thù cũng thỏa mãn ý muốn của nàng ta, uống mấy chén rồi hô một tiếng “say rồi”, nghiêng đầu ngã gục trên giường nằm bất động.
‘Thừa tướng? Thừa tướng?”
Mục Diêu Dung gọi vài tiếng, phát hiện nàng ngủ say rồi, lén cười trộm, sau đó quay đầu lấy trang phục thiếu nữ được giấu trong đống quà tặng, nhanh chóng khoác lên người Tạ Thù, thậm chí còn điểm son cho nàng, muốn cho nàng chết nhục.
Nàng ta nghĩ rất đơn giản, Tạ Thù nói nàng ta là con gái, lại còn trẻ tuổi, Lục Trừng đã không tính toán với nàng ta, nàng ta cũng sẽ lợi dụng điểm này vì Tạ Thù cũng chẳng thể làm gì nàng ta được.
Hừ, rõ ràng là đàn ông mà còn muốn dụ dỗ Vũ Lăng vương ư? Phải để tự bản thân ngươi hiểu rõ ngươi vĩnh viễn không thể trở thành con gái!
Tạ Thù vẫn tùy ý để cho nàng ta làm việc, mãi đến tận khi nàng ta rời đi mới mở mắt ra, vội vã nhảy xuống giường, ngồi xuống trước gương liền nổi giận.
Còn nói Mục Diêu Dung tính tình đơn thuần, đây không phải đơn thuần, rõ ràng là chiều quá sinh hư! Mục Xu yêu chiều con gái quá mức, quả nhiên coi trời bằng vung!
Nàng mạnh mẽ ném gương đồng xuống đất vỡ toang, bên ngoài lập tức có tiếng Mộc Bạch hỏi dò: “Công tử sao vậy?”
“Không được phép đi vào!”
“Vâng!” Mới vừa đáp lại, Mộc Bạch lại nói: “Công tử, Vũ Lăng vương đến rồi.”
Tạ Thù kinh hoàng, vội vã lau đi vệt son trên môi, lại muốn cởi y phục nữ trên người ra, vậy mà càng gấp càng luống cuống tay chân, không thể nào tháo được thắt lưng, vội vã trốn sau tấm bình phong tiếp tục tháo.
Vệ Ngật Chi nếu không có chuyện gì sẽ không đến tìm nàng, nếu đã có việc thì dù có ngăn cũng không được.
Hắn vào phòng, thấy Tạ Thù không ở bên trong, liền gọi: “Tạ tướng vẫn còn chưa dậy ư? Bản vương có chuyện quan trọng muốn bàn.”
Tạ Thù vội vàng nói: “Ra ngay đây.”
Vệ Ngật Chi ngó đầu vào, thấy có người đứng sau bình phong, biết nàng đã rời giường liền tới gần vài bước: “Chuyện tuần tra biên giới Ninh Châu có thể kết thúc được rồi, hai chúng ta nấn ná ở đây mấy tháng, cũng nên về rồi phải không?”
“Không sai, nên về rồi, đợi ta nhận thư của Tạ Nhiễm xong, xác nhận chuyện Lục Trừng đã sắp xếp thì có thể về.”
“Cũng tốt.” Vệ Ngật Chi vẫn chưa phát hiện được điều bất thường, xoay người thì chợt thấy sau bình phong lộ ra một vạt váy màu hồng, lúc này mới nghi hoặc, không kìm được vòng qua bình phong, vừa nhìn thấy đã choáng váng đứng sững người lại.
Cuối cùng Tạ Thù cũng cởi xong cái đai lưng chết tiệt, vừa mới cởi bộ y phục kia xuống, ngẩng đầu đã thấy hắn đứng ngay trước mặt, nhất thời sợ hết hồn.
“Cũng không biết ta đã làm gì đắc tội Mục Diêu Dung, nàng tạ lại dùng cách này sỉ nhục ta.” Nàng ném bộ nữ trang xuống đất, còn tức giận đạp hai cái: “Trước đây bị người ta cười nhạo giống con gái ta đã không cam lòng, không ngờ hôm nay lại bị sỉ nhục như vậy, thật là đen đủi!”
Vệ Ngật Chi không nói một lời, lui về phía sau vài bước, hoảng hốt rời đi, ngay cả Tạ Thù gọi hắn cũng làm như mắt điếc tai ngơ.
Dù sao việc này cũng vô cùng mất mặt, nhưng nếu làm náo loạn sẽ khiến mọi người đều biết, ngược lại sẽ khiến mọi người sinh nghi. Nhưng việc làm này của Mục Diêu Dung đã khiến Tạ Thù vô cùng tức giận, nàng gọi Mộc Bạch đi khiển trách Mục Xu, nói hắn không biết dạy con, ngay cả khi nàng và Vũ Lăng vương đang bàn chuyện quan trọng cũng dám xông vào, khiến Vũ Lăng vương khó chịu.
Mục Xu sau khi biết tin cũng rất tức giận, gọi Mục Diêu Dung tới mắng một trận: “Con để Vũ Lăng vương khó chịu thì làm sao vi phụ có thể giúp con gả vào nhà họ Vệ? Haizz, vốn cho rằng con chỉ cần xuất hiện là có thể thành công, vậy mà Vũ Lăng vương lại chẳng để tâm, hắn đã như vậy chứng tỏ đã vừa ý người nào đó, bây giờ con lại làm náo loạn như vậy, hắn càng khó lòng coi trọng con!”
Mục Diêu Dung ngơ ngác: “Con có xông vào phá bọn họ đâu!”
“Câm miệng! Còn dám ngụy biện, mau về phòng tự kiểm điểm đi.”
Mục Diêu Dung không ngờ bị phụ thân mắng như vậy, khóc lóc chạy đi. Mục Xu ngồi bên cạnh bàn thở dài, nếu tiếp tục như vậy, chỉ e việc kết thân với nhà họ Vệ sẽ chỉ là mơ mộng hão huyền.
Rốt cuộc Tạ Nhiễm cũng gửi tin tới, nói chuyện ở Kiến Khang đã sắp xếp xong xuôi. Tạ Thù đã sớm không muốn ở lại nơi này, lúc này gọi người đi thông báo Vệ Ngật Chi, bảo hắn chuẩn bị khởi hành.
Mục Tử Trân đặc biệt tìm cơ hội tới gặp Tạ Thù nói lời từ biệt, so với một người tính tình nóng vội như Mục Xu hay không biết chừng mực như muội muội thì hắn là người ôn hòa nhất nhà họ Mục, tuy là võ tướng nhưng lại càng giống văn sĩ hơn.
“Nghe nói xá muội xông vào phòng Thừa tướng, xin Thừa tướng đại nhân không chấp tiểu nhân. Muội ấy nhỏ tuổi nhất, gia mẫu mất sớm, phụ thân lại vẫn chưa tái giá, ít được dạy bảo, thật ra cũng phần do ta chưa làm tròn trách nhiệm huynh trưởng.”
Tạ Thù cười cười, không tỏ rõ ý kiến.
Mục Tử Trân lại nhắc tới chuyện kết thân rồi nói lời cảm ơn, vén vạt áo quỳ xuống lạy: “Thừa tướng từ chối việc kết thân với nhà họ Lục, tại hạ thật sự cảm tạ đại ân này, đa tạ Thừa tướng đã tác thành.”
Tạ Thù đỡ hắn lên: “Bản tướng không phải là người chân tình, không sánh được với Mục công tử, sau nay hi vọng chuyện tốt của Mục công tử thành công, chắc chắn phu thê ân ái, vì lẽ đó con gái của Lục Trừng gả cho công tử vẫn đáng tin cậy hơn.”
“Thừa tướng nói đùa rồi, Thừa tướng phong phạm như vậy lại ngồi trên cao, chẳng qua vô tình mà thôi, nếu có ý muốn, chắc chắn sẽ sớm có giai nhân vừa ý.”
Tạ Thù không biết trả lời sao, ta dù có lòng cũng không có cách nào hoàn thành được….
Đến ngày xuất phát, Mục Diêu Dung nhốt mình trong phòng khóc than.
Lần này từ biệt, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại Vũ Lăng vương, lại phụ thân nói không có hi vọng gả cho hắn, càng thêm đau lòng, khóc đến sưng cả mắt.
Tạ Thù trước khi lên xe, nói với Mục Xu: “Ngay cả một đứa con gái mà Thứ sử cũng không dạy nổi, sao có thể nói tới chuyện quốc gia đại sự? Xem ra bản tướng điều ngươi tới Ninh Châu là một việc làm mạo hiểm, sau này cũng không dám thăng chức cho ngươi nữa.”
Mục Xu nghẹn họng, hộc máu ra nằm liệt ba ngày.
Đã vào cuối thu, từ Ninh Châu trở về, một đường dần dần không còn phong cảnh sinh động như trước, khí trời cũng càng lúc càng lạnh.
Vệ Ngật Chi cũng đã lâu không tới gặp nàng, Tạ Thù thỉnh thoảng lên xe hắn bàn chuyện, hắn cũng không nhìn nàng, còn thường xuyên ngẩn người không chú ý.
Nhiều lần như vậy, Tạ Thù không kìm được, cứ nghĩ mãi, cũng chỉ có một khả năng.
‘Trọng Khanh, có phải huynh để ý Mục Diêu Dung rồi không?” Nhắc đến chuyện nàng phá hoại nhân duyên của hắn, trong mắt nàng, Mục Diêu Dung còn kém xa Vương Lạc Tú, nhưng Mục Diêu Dung lại được sắc đẹp khuynh thành tuyệt sắc, rất có thể Vệ Ngật Chi đã động lòng.
Vệ Ngật Chi lắc đầu, cúi đầu đọc sách.
“Vậy sao huynh cứ ngơ ngẩn mất hồn như vậy?” Tạ Thù nhìn ngoài xe thở dài: “Nếu quay về, Tương phu nhân phát hiện huynh như vậy, chắc chắn sẽ cho rằng ta giở trò, chẳng phải sẽ hận chết ta ư?”
Vệ Ngật Chi bóp chặt cuốn sách, ta cũng hận đệ…
Thời tiết đã vào đầu đông, đoàn xe tới quận Vũ Lăng, lúc này Vệ Ngật Chi mới chủ động nói chuyện với Tạ Thù: “Tạ tướng có muốn qua Vũ Lăng phủ chơi vài ngày không?”
Tạ Thù đứng ngoài xe, nhìn về phía bắc xa xa, lắc lắc đầu.
Phía bắc quận Vũ Lăng chính là Kinh Châu, nàng không muốn nhớ tới.
Vệ Ngật Chi cũng đoán được vài phần, lại nhớ đến khúc phổ của nhạc sư kia, tâm tình lại thêm phức tạp.
Đến địa giới Giang Châu, mới phát hiện ra lần này đi đã quá nửa năm.
Tạ Thù nhớ lúc mới xuất phát thì nóng đến mức mất cả tri giác, mà giờ trên người thì buộc chặt áo choàng, vô cùng cảm khái, nói với Vệ Ngật Chi: “Hành quân đánh trận thật chẳng dễ dàng gì, ta càng ngày càng bội phục huynh.”
Vệ Ngật Chi bỗng nhiên thò ngươi ra ngoài, lệnh phu xe dừng lại, muốn nói lời từ biệt với Tạ Thù.
Tạ Thù rất ngạc nhiên: “Huynh muốn đi đâu?”
Vệ Ngật Chi liếc mắt nhìn nàng: “Tới Cối Kê cầu thân.”