CHƯƠNG
Nhan Nhã Tịnh kinh hãi đến mức suýt chút nữa thì nhảy dựng khỏi ghế: “An Bảo, không thấy An Mỹ từ khi nào? Bây giờ mẹ sẽ tới trường mẫu giáo ngay!”
Đã không phải lần đầu tiên Nhan An Mỹ bị bắt cóc nữa, nhưng lần trước con bé bị Dương Mai bắt cóc là cùng với Nhan An Bảo.
Có Nhan An Bảo ở đó, ít nhất thì Nhan An Mỹ sẽ không bất lực hoảng sợ. Sự thật cũng chứng minh, lần trước Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đã nhanh trí bảo vệ được mạng nhỏ của mình.
Nhưng lần này Nhan Nhã Tịnh có một dự cảm rất mãnh liệt, Nhan An Mỹ không may mắn đến như thế.
An ninh của trường mẫu giáo rất tốt, có thể dẫn Nhan An Mỹ đi khỏi trường mẫu giáo mà thần không biết quỳ không hay, thì người đó chắc chắn đã ủ mưu từ trước.
Người đưa Nhan An Mỹ đi sẽ là ai đây?
Tuy rằng Nhan An Mỹ thông minh trưởng thành hơn đứa trẻ năm tuổi bình thường một chút, nhưng dù sao thì cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ thôi, đối diện với một người trưởng thành vô cùng hung ác như vậy, con bé cũng không có sức lực để chống trả!
Nhan Nhã Tịnh lo lắng đến mức toàn thân không kìm chế được run rẩy. Cô biết, càng vào lúc này thì cô càng không được hoảng loạn.
Cô ép bản thân bình tĩnh lại, lúc này trường mẫu giáo chắc chắn đã báo cảnh sát, nhưng cô vẫn gọi cho cảnh sát một lần nữa.
Sau khi báo cảnh sát xong, Nhan Nhã Tịnh lại gọi điện cho Lưu Thiên Hàn.
Vào lúc cô bất lực nhất, người đầu tiên mà cô nhớ tới, chính là anh.
Tốc độ Lưu Thiên Hàn nghe máy rất nhanh, nhưng giọng nói của anh thì lại cực kì lạnh lùng: “Nhan Nhã Tịnh, có chuyện gì?”
Nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh bỗng muốn khóc, cô hít sâu một hơi: “Anh hai, An Mỹ biến mất ở trường mẫu giáo rồi! Em nghi ngờ con bé bị bắt cóc! Anh hai, anh có thể cho người hỗ trợ tìm An Mỹ được không?”
“Nhan Nhã Tịnh, bây giờ cô đang ở đây? Giờ tôi qua tìm cô ngay!” Nghe thấy Nhan An Mỹ mất tích, Lưu Thiên Hàn cũng không thèm so đo tới chuyện thế thân mà tiếp tục tức giận với Nhan Nhã Tịnh nữa. Nghe Nhan Nhã Tịnh nói giờ cô đang tới trường mẫu giáo, anh liền ra lệnh cho Nhạc Dũng dùng tất cả các thế lực tìm kiếm Nhan An Mỹ, sau đó nhanh chóng chạy tới trường mẫu giáo.
Nhan Nhã Tịnh với Lưu Thiên Hàn cũng rất ăn ý, hai người gần như xuất hiện ở bên ngoài trường mẫu giáo cùng một lúc.
Xảy ra chuyện lớn như trẻ con mất tích thế này, trường mẫu giáo cũng vô cùng coi trọng, nhất là khi đây còn là con nhà họ Lưu.
Giáo viên ở trường mẫu giáo sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, hiệu trưởng nhìn thấy Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh, tự trách đến mức không biết phải làm thế nào mới được.
Nhan Nhã Tịnh thì lại không trách hiệu trưởng và các giáo viên, cô biết bây giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm. Việc quan trọng nhất bây giờ là tìm được An Mỹ.
“Cậu hai Lưu, cô Nhan, hai người mau nhìn bên kia đi!”
Nghe thấy giọng của hiệu trưởng, Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn vội vàng nhìn về phía tòa nhà thương mại nằm chéo đối diện trường mẫu giáo.
Chỉ thấy người phụ nữ phẫu thuật đến mức gần như giống y hệt Tô Thu Quỳnh, cũng chính là Nhan Vũ Trúc, đang đứng ở trên nóc tòa nhà thương mại cùng với Nhan An Mỹ.