CHƯƠNG
“Đúng rồi, chị là chị gái Nhan Vũ Trúc thân yêu của em đây.” Nụ cười nơi khóe môi Nhan Vũ Trúc càng thêm vặn vẹo dữ tợn: “Em gái thân yêu của chị, đã lâu không gặp, có phải em rất nhớ chị không?”
Không đợi Nhan Nhã Tịnh lên tiếng, Nhan Vũ Trúc lại âm u nói: “Nhan Nhã Tịnh, chị thực sự rất nhớ em! Ngày nào chị cũng nhớ em cả! Chị nhớ em nhớ đến mức, hận không thể móc tim em ra, ăn thịt của em!”
“Nhan Vũ Trúc, đừng làm hại An Mỹ! Người cô hận là tôi! Cô buông An Mỹ ra đã! Cô muốn mạng của tôi thì cô cứ lấy đi! Tôi chỉ cầu xin cô đừng làm hại An Mỹ!”
Nhan Nhã Tịnh sợ Nhan Vũ Trúc đột nhiên đẩy Nhan An Mỹ xuống, cô tiến từng bước lên: “Nhan Vũ Trúc, để tôi nhảy từ trên tầng xuống, cô tha cho An Mỹ có được không?”
“Nhan Nhã Tịnh, đừng có tới đây!”
Nhan Vũ Trúc nhìn Nhan Nhã Tịnh với vẻ cảnh giác, đương nhiên cô ta đang lo lắng Nhan Nhã Tịnh sẽ nhào tới cướp lấy Nhan An Mỹ trong tay cô ta.
“Nhan Nhã Tịnh, nếu như cô dám tiến lên một bước nữa, bây giờ tôi sẽ ném Nhan An Mỹ xuống luôn!”
Nghe thấy lời này của Nhan Vũ Trúc, Nhan Nhã Tịnh cũng không dám hành động hấp tấp nữa, cô chỉ có thể nóng lòng như lửa nhìn chằm chằm bóng dáng nhỏ bé bên tòa nhà kia, lồng đau nhói như ngàn mũi tên đâm vào tim.
Tô Thu Quỳnh cũng không ngờ rằng người mạo danh cô ấy lại là Nhan Vũ Trúc. Nhìn thấy Nhan An Mỹ gặp nguy hiểm như vậy, cô ấy nôn nóng không thôi: “Nhan Vũ Trúc, xin cô ấy, buông An Mỹ ra đi! Chỉ cần cô buông An Mỹ ra, cô có yêu cầu gì, chúng tôi thực sự sẽ đồng ý hết với cô!”
“Nhưng tôi lại chẳng muốn gì cả, tôi chỉ muốn để Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy con gái cưng của cô ta chết trước mặt cô ta, để cô ta đau đớn không muốn sống thôi!”
Nhan Vũ Trúc hận chứ, mỗi lần nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, cô ta đều hận đến mức toàn thân run rẩy.
Mỗi một ngày cô ta sống trong viện tâm thần đều sống không bằng chết, mà tất cả những điều này đều là nhờ Nhan Nhã Tịnh ban cho cô ta hết!
Sau đó, An Tình cứu cô ta ra, điều kiện của ả lại là bảo cô ta phẫu thuật thành Tô Thu Quỳnh, làm việc giúp ả.
Khi đó cô ta không còn cách nào khác, cô ta chỉ có thể đồng ý với An Tình.
Trải qua ba tháng, cuối cùng cô ta cũng biến thành Tô Thu Quỳnh, nhưng ngày ngày đêm đêm nhìn khuôn mặt này, cô ta càng hận hơn, thành ra cũng hận luôn cả Tô Thu Quỳnh.
Chuyện An Tình bảo cô ta làm, cô ta đều làm rất hoàn mỹ, nhưng cuối cùng lại chẳng thể làm hại được Tô Thu Quỳnh.
Không những như vậy, bản thân cô ta còn bị lộ tẩy, cô ta bị nhà họ Chiến và nhà họ Lâm ép sát từng bước, An Tình thì lại qua sông đoạn cầu. Cô ta biết, bản thân không chống đỡ được bao lâu nữa, cho dù là rơi vào trong tay người nhà họ Lâm hay người nhà họ Chiến thì cô ta đều chỉ có một con đường chết.
Cô ta không cam lòng để mình chết một cách không rõ ràng như vậy, cho nên, trước khi chết, cô ta muốn làm thêm chút gì đó, khiến Nhan Nhã Tịnh sống không bằng chết!
Giết luôn Nhan Nhã Tịnh thì hời cho cô quá, cô ta muốn cả đời này Nhan Nhã Tịnh sống trong nỗi đau vì mất đi đứa con bảo bối, không thể cứu được!
“Nhan Vũ Trúc, không phải bác muốn mẹ tôi đau đớn không muốn sống sao? Tôi cũng là cục cưng mà mẹ yêu nhất, bác giết tôi rồi cũng khiến mẹ tôi đau đớn không muốn sống!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng như trăng kia của Nhan An Bảo đầy kiên quyết: “Bác buông An Mỹ ra rồi đẩy tôi xuống! Tôi đảm bảo tôi sẽ ngoan ngoãn để mặc bác xử lý!”