CHƯƠNG
Sáu thi thể người chết đều được đặt bên ngoài tòa cao ốc Lưu Thị, thân nhân bọn họ gào khóc, yêu cầu Lưu Thị cho họ một câu trả lời thích đáng.
Truyền thông theo dõi đưa tin dồn dập, mọi người nhìn thấy người nhà người chết khóc đứt từng đoạn ruột như thế liền ồn ào yêu cầu trừng trị loại doanh nghiệp vô lương tâm này, đòi lại công bằng cho người bị hại.
Lưu Thị vốn đang đứng trên đỉnh cao xa vời, là doanh nghiệp lớn số một cả trong và ngoài nước, nhưng lần này sự ảnh hưởng của sự việc cầu Bích Thủy quá ác liệt, hình tượng của Lưu Thị rớt xuống một cách vô cùng thê thảm.
Cả cây câu lớn mà còn có thể sụp xuống thì không biết nguyên vật liệu đã bị cắt xén tới mức nào đây chứ!
Bây giờ vì kiếm tiền mà mấy công ty vô lương tâm này giới hạn đạo đức nào cũng mất hết!
Đúng là đang lấy tính mạng người dân ra làm trò đùa mà!
Nếu quốc gia không ra tay trừng trị loại công ty vô nhân tính này thì nhân dân cả nước đều không phục!
Trên dưới Lưu Thị đều lòng người bàng hoàng, dù sao bọn họ cũng đã quen đứng trên đỉnh cao, hưởng thụ cảm giác được người ta sùng bái tâng bốc thì bỗng nhiên Lưu Thị bị rớt đài, loại chênh lệch này không chỉ có cổ đông Lưu Thị mà ngay cả công nhân nhỏ trong Lưu Thị cũng đều không thể chấp nhận.
Trước khi Lưu Thiên Hàn đi đến cao ốc Lưu Thị, thế lực do bác ba Lưu Quốc Nam của Lưu Thiên Hàn đứng đầu đã thương lượng ra đối sách.
Cầu lớn Bích Thủy là công trình lớn do Lưu Thiên Hàn dùng thân phận Lưu Gia Thành tiếp nhận Lưu Thị để hoàn thành, bọn họ đều nhất trí cho rằng Lưu Gia Thành tự nhận lỗi và từ chức, rời khỏi hội đồng quản trị là cách tốt nhất để giải quyết chuyện này.
Đến lúc đó, Lưu Thị có thể công bố với bên ngoài rằng do Lưu Gia Thành nổi lòng tham nên đã cắt xén bớt nguyên vật liệu, vừa hại người lại còn làm liên lụy đến Lưu Thị. Chỉ cần bọn họ dội hết tất cả nước bẩn lên người Lưu Gia Thành thì chắc chắn Lưu Thị có thể vượt qua được cửa ải khó khăn này!
Lưu Thiên Hàn vừa đến phòng hội đồng quản trị là Lưu Quốc Nam đã lập tức lạnh lùng nói với anh: “Gia Thành, cầu lớn Bích Thuỷ này sao đang yên đang lành lại sụp gãy như thế? Gia Thành, có phải thuộc hạ của cậu được cậu chỉ thị gì đó nên cắt xén bớt nguyên vật liệu hay không?”
“Bác ba, tôi cũng muốn biết tại sao cầu lớn Bích Thủy bỗng nhiên lại sụp xuống như thế. Nhưng mà, Lưu Gia Thành tôi ở đây có thể lấy nhân cách ra để đảm bảo, cầu lớn Bích Thủy sụp xuống tuyệt đối không phải do cắt xén bớt nguyên vật liệu!”
Lưu Thiên Hàn lười biếng nâng mi mắt: “Bác ba, chuyện này không cần bác quan tâm, tự tôi sẽ xử lý!”
Vốn dĩ Lưu Quốc Nam đã có rất nhiều bất mãn với Lưu Thiên Hàn rồi, bây giờ anh lại hoàn toàn không coi lời nói của ông ta ra gì, còn không hề cho ông ta chút mặt mũi nào, sự giận dữ trong lòng Lưu Quốc Nam càng trào dâng mãnh liệt.
Mấy năm nay, trong lòng Lưu Quốc Nam vẫn luôn âm ỉ một ngọn lửa.
Lưu Thiên Hàn có ba người bác, bác cả Lưu Chấn Trung, bác hai Lưu Chấn Hoa, bác ba Lưu Quốc Nam.
Lưu Quốc Trung chỉ có một cô con gái, bản thân ông ấy cũng không có dã tâm gì, mặc dù rất có uy ở Lưu Thị nhưng ông ấy chưa bao giờ tranh quyền đoạt thế, tôi lừa anh gạt.
Lưu Quốc Hoa theo quân đội, hiện tại ông ấy đã giữ chức vụ rất quan trọng ở trung ương, con trai đầu Lưu Tầm vừa tròn ba mươi mà cũng đã là thiếu tướng, cho nên ông ấy càng không cần phải tham gia nội đấu trong Lưu Thị.
Lưu Quốc Nam, cũng chính là ba của Lưu Kiêu, nhưng ông cụ nhà họ Lưu thiên vị gia đình Lưu Quốc Dũng, Lưu Thiên Hàn và Lưu Gia Thành đã được ông cụ bồi dưỡng để trở thành người thừa kế từ khi còn nhỏ.