CHƯƠNG
Lưu Quốc Nam rất hận, hận đến mức dù nằm mơ ông ta cũng muốn kéo cả gia đình em tư của mình xuống ngựa.
Ông ta ngàn trông vạn chờ, cuối cùng cũng trông được tin tức Lưu Thiên Hàn bị tai nạn giao thông chết thảm. Ông ta cho rằng rốt cuộc Lưu Kiêu nhà mình cũng hết khổ, ai ngờ, Lưu Gia Thành đã trở thành người thực vật nhiều năm như vậy bỗng tỉnh lại.
Lưu Thiên Hàn khống chế Lưu Thị nhiều năm nên căn cơ tại Lưu Thị đã vững, ông ta đấu không lại anh, nhưng chuyện này cũng không đồng nghĩa với việc ông ta đấu không lại Lưu Gia Thành.
Ông ta phải mượn cơ hội lần này để kéo kẻ mình không vừa mắt xuống ngựa, sau đấy nâng đỡ con trai mình lên thay thế!
Lưu Quốc Nam đập mạnh xuống bàn, trên người tràn đầy uy nghiêm của một người lớn trong nhà: “Gia Thành, cậu nói vậy là sao? Cậu nói cậu sẽ xử lý chuyện này, cậu xử lý như thế nào? Đè ép bằng sức mạnh? Hay là trấn an thân nhân của người bị hại?”
“Lưu Gia Thành, tôi nói cho cậu biết, lúc này ngoại trừ việc cậu đứng ra nhận lỗi từ chức thì mấy chuyện khác đều vô dụng!”
“Bây giờ tất cả mọi người đều đã mất hết niềm tin vào Lưu Thị chúng ta, cậu không thấy trên mạng người ta bình luận chúng ta là loại doanh nghiệp lòng dạ độc ác à. Cậu không từ chức, chẳng lẽ muốn tất cả mọi người đều bị chửi chung với cậu hay sao!”
Sau khi Lưu Quốc Nam nói xong liền liếc mắt ra hiệu với mấy vị thành viên trong hội đồng quản trị có quan hệ khá tốt với ông ta, bọn họ cũng nhanh chóng nói: “Đúng vậy, bây giờ cách duy nhất để cứu vãn Lưu Thị chính là cậu hai Lưu phải tự nhận lỗi và từ chức!”
“Cậu hai Lưu, ai cũng biết công trình này là do cậu tiến hành sau khi tiếp nhận Lưu Thị, bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy mà cậu không làm gì thì thật đúng là không thể nào nói nổi đấy!”
“Tôi tin rằng chỉ cần cậu hai Lưu nhận lỗi từ chức thì danh tiếng của Lưu Thị chúng ta sẽ lại nhanh chóng tốt lên một lần nữa! Cậu hai Lưu, coi như là vì Lưu Thị của chúng ta, cậu ra mặt nhận lỗi với công chúng đi!”
“Nhận lỗi?” Ánh mắt Lưu Thiên Hàn sâu tối như nước, anh cong môi nở một nụ cười mỉa mai: “Tôi không hề có lỗi gì cả, tại sao phải nhận lỗi?”
Mấy vị thành viên trong hội đồng quản trị vừa lên tiếng khi nãy nghe thấy Lưu Thiên Hàn nói như vậy, lập tức nhìn nhau, bỗng chốc không biết nên nói cái gì mới phải.
Nhất là khi ánh mắt lạnh băng của Lưu Thiên Hàn lướt qua gương mặt của bọn họ, bọn họ chỉ cảm thấy bị lưỡi dao chém đến phát đau, tựa như lại thấy được cậu Lưu sát phạt quyết đoán, mạnh mẽ vô tình năm đó vậy, nên không tự chủ được mà giật thót một cái.
Trong lòng không tránh khỏi có chút e sợ, nhưng đối diện với ánh mắt khích lệ của Lưu Quốc Nam, thì Tôn Lập có quan hệ tốt nhất với ông ta vẫn cắn răng nói: “Cậu hai Lưu, cầu lớn bị cắt xén nguyên vật liệu dẫn đến sụp cầu, cậu với tư cách là chủ tịch Lưu Thị mà chẳng lẽ lại không có lỗi? Cậu hai Lưu, cậu nhìn qua cửa sổ thử xem, thi thể người bị hại còn nằm bên ngoài cao ốc Lưu Thị của chúng ta đó!”
“Cậu không nhận lỗi thì mọi chuyện sẽ chỉ trích càng ác liệt, e là đến lúc đó, Lưu Thị chúng ta sẽ trở thành đối tượng mà toàn dân muốn tẩy chay dẹp bỏ! Cậu hai Lưu, làm người không thể ích kỷ như vậy, cậu không thể vì lòng riêng của mình mà khiến cho toàn bộ Lưu Thị chúng ta chôn cùng được!”
Nghe Tôn Lập nói xong, không ít thành viên ban hội đồng quản trị đều lên tiếng hùa theo: “Đúng vậy, cậu hai Lưu, cậu không thể không cân nhắc cho cả Lưu Thị chúng ta được!”
Lưu Thiên Hàn không quan tâm đến mấy thứ cảm xúc phẫn nộ của thành viên ban hội đồng quản trị này, anh chỉ quay lại nhìn Lưu Quốc Trung vẫn luôn giữ sự im lặng một cách bình tĩnh, hỏi: “Bác cả, bác cũng cho rằng cháu nên đứng ra nhận lỗi và từ chức à?”