Chương 1530 Sau khi cảnh sát dẫn cha con Lưu Kiêu rời đi, phải mất một lúc lâu Lưu Chấn Trung mới hoàn hồn. Ông nhìn Lưu Thiên Hàn với ánh mắt phức tạp, “Gia Thành, bác hỏi lại cháu, cháu đang qua lại với Nhan Nhã Tịnh thật không? !” Lưu Thiên Hàn chưa bao giờ nghĩ đến việc giấu giếm mối quan hệ giữa anh và Nhan Nhã Tịnh, anh thành thật trả lời: “Vâng!” “Hồ đồ!” Lưu Chấn Trung tức phừng phừng, “Gia Thành, sao có thể qua lại với Nhan Nhã Tịnh? P “Gia Thành, là nó quyến rũ cháu đúng không? ! Chia tay đi, cháu buộc phải chia tay Nhan Nhã Tịnh!” “Bác, là cháu chủ động theo đuổi Nhan Nhã Tịnh” Lưu Thiên Hàn khẳng định chắc nịch, “Cháu yêu cô ấy, cháu sẽ không chia tay với cô ấy.’ “Gia Thành, cháu và Nhan Nhã Tịnh không thể ở bên nhau! Các cháu làm thế này chính là…” “Bác, cẩn trọng lời nói!” Không đợi Lưu Chấn Trung nói xong, Lưu Thiên Hàn đã ngắt lời ông. “Thiên Hàn đi rồi, Nhan Nhã Tịnh không thể vì cậu ta thủ thân cả đời, cô ấy sẽ phải tái hôn, cô ấy có thể lấy người khác, tại sao không thể lấy cháu? !” “Cháu và Nhan Nhã Tịnh không có quan hệ huyết thống, cô ấy còn độc thân còn cháu chưa kết hôn. Chúng cháu yêu nhau, tại sao không thể ở bên nhau? !” “Bác, nếu Thiên Hàn vẫn còn, cho dù cháu có thích Nhan Nhã Tịnh đến đâu, cháu cũng không theo đuổi cô ấy, cháu sẽ chúc phúc cho cô ấy và Thiên Hàn. Nhưng bây giờ Thiên Hàn không còn nữa, cháu muốn cho Nhan Nhã Tịnh hạnh phúc!” “Nhưng Gia Thành à, cháu là anh trai ruột của Thiên Hàn!” Lưu Chấn Trung không ngừng lẩm bẩm, “Hồ đồ! Hồ đồi” “Bác, cháu không hồ đồ.’ Lưu Thiên Hàn nhìn Lưu Chấn Trung đầy vẻ kính trọng, nhưng càng nghiêm túc và trịnh trọng, “Bác cả, nếu cháu từ bỏ Nhan Nhã Tịnh vì miệng lưỡi người đời và cưới một người phụ nữ mà cháu không yêu, hai người nhìn nhau mà thấy chán ghét cả một đời, như thế mới gọi là hồ đồ!” Nghe những lời này của Lưu Thiên Hàn Lưu Chấn Trung đột nhiên hơi choáng váng, ông không kìm được nghĩ về khoảng thời gian khó quên khi còn trẻ. Ông từng yêu. Nhưng tình yêu duy nhất của đời ông, bốn mươi năm trước, đã ra đi. Người ông yêu là vợ của anh họ anh. Thời đó cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, người con gái ông thích đính hôn ước từ bé với anh họ của ông qua lời mai mối. Ông bị mắc kẹt trong lẽ giáo, vì lời lẽ của thiên hạ nên ông không có dũng khí để bỏ trốn cùng cô gái nhỏ yêu dấu của mình. Về sau, cô gái nhỏ ông yêu bị cha mẹ ép gả cho anh họ ông. Anh họ của ông nổi tiếng xấu tính, hễ có chuyện gì không vừa lòng phải ý lại đem vợ ra đánh, ông nhìn thấy mà đau trong lòng. Ông cũng từng nghĩ đến việc bất chấp tất cả cùng người con gái mình yêu chạy trốn, hoặc là để anh họ buông tay, bản thân gánh chịu mọi lời đàm tiếu rước người mình yêu về nhà. Nhưng khi đó, ông rõ ràng còn rất trẻ, đang ở độ tuổi bồng bột, không hiểu tại sao mình lại rụt rè như vậy, lại để ý đến cái gọi là danh tiếng đến như vậy.