Chương 1531 Ông không có dũng cảm để chống lại lẽ thường, ông chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ mình yêu nhất bị anh họ bắt nạt. Sau đó, anh họ chịu ấm ức bên ngoài, say khướt về nhà, trút giận lên vợ, cô ấy chống cự nên bị anh ta đập vỡ chai rượu và đâm thẳng vào ngực. Máu tươi tuôn xối xả. Lần nữa ông gặp lại cô gái nhỏ thân yêu của mình, cô ấy đã tắt thở, năm trên vũng máu, dù ông có ôm cô chặt thế nào cũng không thể sưởi ấm cho cô được nữa. Ông vẫn luôn nhu nhược cho đến khi cô ấy chết, ông mới trở nên dũng cảm. Bất chấp mọi lời đàm tiếu, ông bế thi thể cô ấy về nhà nhưng đã quá muộn. Dù tổ chức tang lễ long trọng đến đâu, ông cũng không còn cảm nhận được nhịp tim của cô ấy, càng không thể nghe thấy tiếng gọi giòn giã của cô ấy, anh Chấn Trung. Ánh mắt Lưu Chấn Trung dần trở nên mơ hồ, ý thức được mình còn đang ở trong phòng họp, ông kiềm chế sự thất thần, có chút mệt mỏi nói: “Bỏ đi, con cháu tự có phúc của con cháu, các cháu hạnh phúc là được. “Chỉ là Gia Thành, nếu cháu qua lại với Nhan Nhã Tịnh, cháu chắc chắn sẽ phải đối mặt với những lời đàm tiếu, thậm chí kéo theo việc cổ phiếu của Lưu Thị sẽ giảm mạnh, khi mọi người đều chỉ trích cháu, khi tất cả nước bẩn ở khắp nơi đều đổ lên đầu cháu, cháu có giữ được ý định ban đầu không? “Bác cả, cho dù xảy ra chuyện gì, cháu sẽ không thay đổi. Lưu Thiên Hàn cũng không muốn Lưu Chấn Trung lo lắng công việc ở Lưu Thị nên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Về phần Lưu Thị… nếu chỉ vì vài lời đàm tiếu mà Lưu thị sụp đổ, vậy thì bác quả thực xem thường Lưu Gia Thành cháu!” “Bác cả, Lưu Thị sẽ ngày càng phát triển, cháu và Nhan Nhã Tịnh cũng sẽ ngày càng hạnh phúc.” Đối diện với ánh sáng lấp lánh trong mắt Lưu Thiên Hàn, Lưu Chấn Trung không khỏi có chút thất thần. Trong vô thức, ông tin lời Lưu Thiên Hàn, ông tin răng Lưu Thị sẽ ngày càng lớn mạnh trong tay anh, ông tin rằng anh có thể cùng Nhan Nhã Tịnh bên nhau đến già. Nhất thời, ông vô cùng ngưỡng mộ chàng thanh niên trước mặt, nếu như năm đó dũng cảm bằng một nửa anh, ông đã không phải chịu nỗi đau thấu xương và hối hận cả đời. Lưu Chấn Trung có chút không thoải mái, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm. Hạnh phúc không từ trên trời rơi xuống, phải tự mình nỗ lực giành lấy! Ông chưa bao giờ nỗ lực giành lấy nên hạnh phúc tuột khỏi lòng bàn tay, tan biến. Lưu Chấn Trung đứng dậy, ông vô nhẹ vào vai Lưu Thiên Hàn, “Gia Thành, bác sẽ bảo thư ký mang thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần cho cháu ký.” Lưu Chấn Trung đã nói rõ lập trường của mình, các cổ đông khác đương nhiên không dám đối đầu với Lưu Thiên Hàn nữa. Huống hồ, phần lớn bọn họ đều bị anh nắm giữ điểm yếu, tiếp tục đấu với anh không khác gì tìm đường chết. Đặc biệt là sau khi ký thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, gia đình Lưu Quốc Dũng sẽ có năm mươi mốt phần trăm cổ phần của Lưu Thị, anh hai Lưu có quyền phát ngôn tuyệt đối trong Lưu Thị, ai cũng đừng hòng hạ bệ anh. Xử lý xong công việc của công ty thì đêm cũng đã về khuya. Lưu Thiên Hàn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, anh biết lúc này Nhan Nhã Tịnh đã ngủ rồi, nhưng anh vấn muốn quay lại ôm cô ngủ.