Chương
Anh ta hoàn toàn không thèm để ý đến gương mặt tuấn tú đen như đáy nồi của Lưu Thiên Hàn: “Lưu Thiên Hàn, cậu hay quá nhỉ, làm chuyện xấu trong trường lại bị bắt tại trận, ha ha. Lưu Thiên Hàn, cậu nói xem, nếu như đám fan hâm mộ của cậu nhìn thấy tin tức này, có khi nào bọn họ sẽ chạy đến trường Hải Đại chờ cậu yêu thương không hả?”
“Câm miệng!” Khuôn mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn lại càng đen hơn, nhiệt độ trong chiếc Rolls Royce phiên bản dài liền hạ xuống điểm đóng băng, Cao Bắc Vinh đang nói rất vui vẻ, làm sao có thể ngậm miệng được chứ.
Anh ta hắng giọng, tiếp tục nói: “Tôi nói chứ Lưu Cửu, tâm lý cậu vặn vẹo quá rồi đó, thời tiết lạnh như thế này mà cậu lại không ở nhà với chị dâu, lại chạy đến đây cho lạnh cóng. Bác sĩ Giang nói đâu có sai, cậu đúng là một tên biến…”
Cao Bắc Vinh còn chưa nói xong thì đã nhận lấy một ánh mắt lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn, anh ta không hiểu sao lại cảm thấy chân có hơi đau, liền thức thời ngậm miệng lại.
Chuyện tối nay làm Nhan Nhã Tịnh cảm thấy vô cùng mất mặt, nhưng mà bạn gái nhà người ta đều bao che khuyết điểm, cô cũng không muốn bạn trai nhà mình bị nói thành một tên biến thái vặn vẹo. Cô hắng giọng, nói đỡ cho Lưu Thiên Hàn: “Cao Bắc Vinh, là tôi muốn đến Hải Đại, anh không thể nói anh Lưu như vậy.”
“Chị dâu à, cô bất công quá đi thôi, lúc nãy là tôi đang nói chuyện giúp cô mà, sao cô lại có thể giúp đỡ Lưu Cửu bắt nạt tôi vậy chứ?”
Nhan Nhã Tịnh cũng cảm thấy mình rất bất công, nhưng mà cô bất công là chính đáng: “Cao Bắc Vinh, anh Lưu là bạn trai của tôi, đương nhiên tôi phải giúp anh ấy rồi.”
Cao Bắc Vinh nghẹn họng, kẻ độc thân biểu thị mình bị tấn công mười nghìn điểm.
Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh muốn nhín chút thời gian đến nhà họ Nhan để lấy di vật của Lệ Bảo Khiết, không ngờ là Lưu Thiên Hàn đã dọn di vật của Lệ Bảo Khiết xong từ lâu rồi.
Di vật của Lệ Bảo Khiết cũng không nhiều, chỉ có một quyển album ảnh cùng với một quyển nhật ký.
Sau khi Nhan Nhã Tịnh ôm di vật của Lệ Bảo Khiết trở về chung cư nhỏ, mở cái rương ra, cô muốn xem nhật ký của Lệ Bảo Khiết.
Cô không muốn xem trộm những chuyện riêng tư của người mẹ mà mình kính yêu nhất, nhưng cô muốn tìm hung thủ giết chết mẹ, trực giác nói cho cô biết cô có thể tìm ra được chút manh mối từ quyển nhật ký của mẹ mình.
Vừa mới cầm lấy quyển nhật ký, có một lá thư rơi ra khỏi quyển nhật ký.
Nhìn thấy lá thư này là để lại cho cô và Nhan Minh Tự, Nhan Nhã Tịnh vội vàng mở lá thư ra.
“Nhã Tịnh, Minh Tự, lúc các con nhìn thấy lá thư này thì mẹ đã không còn trên đời nữa, đừng đi điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ, càng không cần phải báo thù cho mẹ, mẹ chỉ hi vọng hai người các con có thể sống tốt.”
Nhan Nhã Tịnh kinh ngạc nhìn lá thư, đây đúng là chữ viết của Lệ Bảo Khiết, nhưng mà cô nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao mẹ lại không cho bọn họ đi điều tra nguyên nhân cái chết của mẹ.
Từ bức thư này, mẹ đã biết rằng có người muốn giết mẹ, rốt cuộc là ai lại tàn nhẫn giết người mẹ mà cô yêu thương nhất vậy chứ?
“Mẹ ơi…”
Nhan Nhã Tịnh siết chặt lá thư, mẹ đã nói không cần phải báo thù, nhưng mà có đứa con nào có thể chấp nhận chuyện mẹ mình chết một cách không rõ ràng?
“Mẹ, con xin lỗi, con không có cách nào làm theo yêu cầu của mẹ, chỉ cần con còn một hơi thở thì con cũng sẽ điều tra rốt cuộc là ai đã hại chết mẹ.”