Chương
“Mẹ ơi, là ai đã hại chết mẹ vậy? Mẹ ơi, tại sao bọn họ lại ác độc như thế.”
Nhan Nhã Tịnh lật xem từng tờ từng tờ trong quyển nhật ký của Lệ Bảo Khiết, chiếm phần lớn trong quyển nhật ký này là một vài bài thơ và văn xuôi mà Lệ Bảo Khiết đã viết, cô hoàn toàn không tìm thấy chút manh mối có tác dụng.
Nhan Nhã Tịnh cẩn thận đặt cái rương vào ngăn cuối cùng trong tủ quần áo, có lẽ là sẽ rất khó, nhưng cô nhất định sẽ điều tra ra nguyên nhân cái chết của mẹ, báo thù cho mẹ.
Cuối tuần, Lưu Diễm Mai đón hai đứa nhỏ đến nhà họ Lưu, nói là muốn bồi dưỡng tình cảm với hai đứa nhỏ.
Lúc Lưu Diễm Mai dẫn hai đứa nhỏ đi, bà còn nói với vẻ sâu xa: “Nhã Tịnh à, nhà của Trung Văn lớn như thế, cháu lại muốn dẫn An Bảo và An Mỹ sống ở ngoài, thật là lãng phí.”
Nhan Nhã Tịnh biết Lưu Diễm Mai muốn tác hợp cho cô và Hách Trung Văn, thật ra cô cũng rất muốn nói với bà chuyện cô và Hách Trung Văn đã chia tay.
Chỉ là nếu như cô nói chuyện mình đã chia tay với Hách Trung Văn, chắc chắn Lưu Diễm Mai sẽ hỏi cô có phải là cô đã thích người khác rồi không.
Cô cũng không thể nói cho bà ta biết cháu muốn dẫn con của con trai dì đến ở cùng với em trai dì.
Mặc dù cô đã quyết định chắc chắn mình và Lưu Thiên Hàn sẽ ở bên nhau, nhưng mà nhớ đến mối quan hệ phức tạp giữa cô và Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh vẫn cảm thấy đau đầu.
Cô biết là cửa nhà họ Lưu cao bao nhiêu, một gia đình danh giá như thế, chọn con dâu cũng sẽ coi trọng gia thế nhất. Ban đầu, đứa con dâu mà nhà họ Lưu vừa lòng nhất là Cung Tư Mỹ, còn cô thì lại có con với người đàn ông khác, chắc chắn là ba mẹ Lưu Thiên Hàn sẽ không chấp nhận cô.
Càng suy nghĩ, tâm trạng càng sa sút, đến lúc Nhan Nhã Tịnh đi đến đoàn phim mà vẫn mặt ủ mày chau.
Không biết có phải là do cảm xúc của cô quá kém, sau khi đến đoàn phim, cô cảm thấy ánh mắt của đám người trong đoàn phim nhìn cô đều mang theo chút thương hại. Bình thường, đám người Trịnh Kiều, Rose và Cao Trúc đều không ưa cô, trên mặt bọn họ mang theo biểu cảm như cười trên nỗi đau của người khác.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy chắc có lẽ là do mình quá nhạy cảm, cô lười phải để ý đến bọn người Trịnh Kiều, ai ngờ cô vừa mới định đi tìm Hỉ Bảo so sánh phương thuốc, Trịnh Kiều liền kéo tay cô lại.
“Nhan Nhã Tịnh, cô không sao đó chứ? Tôi đã nghe nói chuyện của cô rồi. Thật là, là một người phụ nữ bị người khác vứt bỏ, đúng là đáng thương mà.”
Người phụ nữ bị vứt bỏ?
Nhan Nhã Tịnh giật mình, cô thừa nhận lời nói này của Trịnh Kiều đã đâm vào thần kinh nhạy cảm của cô.
Ngay lập tức, trong đầu Nhan Nhã Tịnh hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Người phụ nữ bị vứt bỏ, chắc chắn là bị bạn trai của mình vứt bỏ, nhưng mà tại sao bản thân cô không biết cô bị anh Lưu vứt bỏ hồi nào chứ?
Hình như là mấy ngày nay cô và anh Lưu ở bên nhau rất hòa hợp, ngoại trừ không có chuyện chung chăn chung gối với anh.
Nhan Nhã Tịnh yên lặng lấy điện thoại di động ra, cô muốn hỏi Lưu Thiên Hàn xem có phải là anh đơn phương chia tay cô không, cô còn chưa gọi điện thoại xong thì Cao Trúc đã bước tới với vẻ mặt tươi cười.
Cô ta nắm chặt một cái tay khác của cô: “Nhan Nhã Tịnh, cô thật là đáng thương mà, không ngờ đã sinh cho anh Hách hai đứa bé, cuối cùng vẫn bị anh Hách bỏ rơi.”
Nghe thấy lời nói của Cao Trúc, ánh mắt của đám người trong đoàn phim lại càng đồng cảm với Nhan Nhã Tịnh hơn nữa.
Trong nháy mắt, tâm trạng của Nhan Nhã Tịnh đã trở về vị trí ban đầu, cô còn tưởng là anh Lưu âm thầm đá cô, hóa ra là bọn họ đang nói Hách Trung Văn.