Chương
Ai bảo anh Lưu đẹp trai như vậy chứ!
Nhan Nhã Tịnh che mặt, tại sao tư tưởng của cô càng ngày càng đen tối thế này!
Anh chàng kia vừa liếc mắt đưa tình với Nhan Nhã Tịnh vừa vươn tay đỡ cổ cô. Tô Thu Quỳnh đã uống say đến mức không biết trời đất đâu nữa, cô ấy ôm lấy anh chàng bên cạnh vừa cười vừa hát, không hề chú ý đến bên Nhan Nhã Tịnh đã xảy ra chuyện gì.
Thấy môi của anh chàng này cách môi cô ngày càng gần, Nhan Nhã Tịnh vô thức muốn che miệng anh chàng.
Nhưng cô còn chưa kịp vươn tay ra, cả người cô đã bị người ta lôi thẳng dậy.
“Nhan Nhã Tịnh, em giỏi lắm rồi đấy!”
Giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm của Lưu Thiên Hàn vang lên bên tai Nhan Nhã Tịnh. Cô rùng mình một cái, vừa rồi không phải ảo giác của cô, anh Lưu thật sự đang ở đây!
Anh chàng kia đã lăn lộn ở nơi phong trần này nhiều năm, là người vô cùng có mắt nhìn, làm sao có chuyện cậu ta không nhận ra Lưu Thiên Hàn chứ!
Cậu ta vội vàng nuốt ngụm rượu trong miệng xuống, cười xòa với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu…”
Lưu Thiên Hàn không thèm liếc mắt nhìn anh chàng kia cái nào, cứ thế khiêng Nhan Nhã Tịnh lên vai như khiêng bao tải.
“Nhan Nhã Tịnh, hôm nay em thật sự đã khiến anh mở mang tầm mắt đấy!”
Giọng nói của Lưu Thiên Hàn không lớn, nhưng lại bất giác tản ra uy thế cùng với lửa giận ngút trời, khiến Nhan Nhã Tịnh nghe xong run như cầy sấy.
Trong lòng cô hiểu rõ, lần này Lưu Thiên Hàn giận thật rồi. Mặc dù vừa rồi anh chỉ nói một câu ‘Nhan Nhã Tịnh, hôm nay em thật sự khiến anh mở mang tầm mắt’, nhưng cô lại nghe ra rất nhiều ý tứ khác.
Ví dụ như, Nhan Nhã Tịnh, em xong đời rồi.
Nhan Nhã Tịnh, anh chắc chắn sẽ dạy dỗ em một trận!
Nhan Nhã Tịnh, anh sẽ khiến em muốn khóc cũng không khóc được!
Nhan Nhã Tịnh, anh sẽ đánh gãy chân em!
…
Nhan Nhã Tịnh khóc không ra nước mắt, cô chỉ muốn uống rượu cùng với Tô Thu Quỳnh thôi, tại sao lại gặp phải anh Lưu chứ?
Hôm nay cô thật sự không muốn xảy ra chuyện gì với anh chàng này cả, chỉ muốn ngồi cắn hạt dưa trò chuyện thôi, không có gì sai chứ?
Mãi lúc sau Tô Thu Quỳnh mới phát hiện không thấy Nhan Nhã Tịnh đâu nữa, cô ấy buông anh chàng bên cạnh ra, mơ màng quơ cánh tay: “Nhã Tịnh? Nhã Tịnh, cậu đi đâu rồi? Chẳng phải chúng ta đã nói hôm nay không say không về ư? Nếu cậu dám chạy, mình sẽ không quan tâm đến cậu nữa!”
“Chị gái, em quan tâm chị! Hôm nay chúng ta không say không về!”
Thường ngày những vị khách mà anh chàng này gặp phải đều là những phú bà đã có tuổi, khó khăn lắm mới gặp được một mỹ nhân tuyệt sắc như Tô Thu Quỳnh. Làm sao cậu ta có thể dễ dàng bỏ qua miếng thịt đã được đưa lên đến miệng chứ? Cậu ta dần dần dịch sát vài người Tô Thu Quỳnh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy, muốn cùng cô ấy hôn sâu.
Nhưng nụ hôn của cậu ta còn chưa rơi xuống, cả người Tô Thu Quỳnh đã bị người khác nhấc bổng lên.
Trên mặt Chiến Mục Hàng tràn đầy lửa giận: “Tô Thu Quỳnh, cô lại dám đi tìm đám trai bao này để mua vui? Cô giỏi thật đấy!”
Chiến Mục Hàng bế bổng Tô Thu Quỳnh lên một cách thô bạo. Anh ta không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người trong club, gương mặt đen thui, bế Tô Thu Quỳnh đi ra ngoài.