Chương
Nhan Nhã Tịnh không yên tâm để một mình Tô Thu Quỳnh ở lại nơi này. Cô muốn giãy dụa xuống khỏi vai Lưu Thiên Hàn, đi xem Tô Thu Quỳnh thế nào rồi.
Nhưng cô còn chưa thoát khỏi sự kiềm chế của Lưu Thiên Hàn thì đã trông thấy Tô Thu Quỳnh bị Chiến Mục Hàng bế trong ngực vô cùng thô lỗ.
Nhìn thấy Chiến Mục Hàng, Nhan Nhã Tịnh càng lo lắng hơn.
Cô biết rõ, Tô Thu Quỳnh rất có chừng mực, cho dù có uống say thì cũng chỉ là người say thôi, lòng không say. Cô ấy sẽ không để hai chàng trai kia gây ra chuyện hoang đường không thể cứu vãn.
Nhưng Chiến Mục Hàng lại khác.
Ngay từ đầu, thứ mà Chiến Mục Hàng mang lại cho Tô Thu Quỳnh chỉ có tổn thương. Tối hôm nay, chắc chắn anh ta sẽ bắt nạt Tô Thu Quỳnh!
“Anh Lưu, mau thả em xuống!”
Buổi tối hôm nay hơi đặc biệt, Nhan Nhã Tịnh sợ Tô Thu Quỳnh bị Chiến Mục Hàng bắt nạt. Cô đạp chân, tức giận vì Lưu Thiên Hàn hạn chế tự do của cô.
“Sao? Thả em xuống để em đi uống rượu giao bôi với cậu ta, để cậu ta đút rượu cho em à?”
Gương mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn đã đen như đáy nồi. Tối hôm nay anh và Chiến Mục Hàng đến đây đàm phán, không ngờ lại nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh gọi phục vụ, người đàn ông đó còn đút rượu cho cô bằng cách đó nữa…
Cô thật sự coi người bạn trai chính thức, à không đúng, là ông chồng chính thức, cô thật sự cho rằng ông chồng chính thức này đã chết rồi phải không!
“Anh Lưu, em không có…” Trong thâm tâm Nhan Nhã Tịnh vô cùng chột dạ, giọng nói nhỏ đến mức đến chính cô cũng không nghe rõ.
“Anh Lưu, anh mau thả em xuống đi, em có việc thật mà!” Nhan Nhã Tịnh nhìn bốn phía tìm kiếm bóng dáng Tô Thu Quỳnh. Chỉ chớp mắt, Chiến Mục Hàng đã bế Tô Thu Quỳnh biến mất ở cửa ra vào rồi.
Cô không thể cướp Tô Thu Quỳnh lại được.
Lưu Thiên Hàn hoàn toàn phớt lờ yêu cầu của Nhan Nhã Tịnh, anh cứ thế nhét cô vào ghế sau, sau đấy, hai cánh môi mỏng của anh lập tức phủ xuống.
Trong giọng nói của anh còn chất chứa lửa giận: “Nhan Nhã Tịnh, rốt cuộc trong lòng em, anh là cái gì?”
Tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu, có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt Lưu Thiên Hàn lúc này.
Anh Lưu đáng sợ quá, nhìn cứ như muốn ăn thịt người!
Tài xế không muốn củi khô bốc lửa còn khiến người vô tội như anh ta bị vạ lây. Hơn nữa, anh ta cho rằng nếu nhìn mấy chuyện không trong sáng thì mắt sẽ mọc lẹo mất, nên rất sáng suốt nâng tấm màn chắn lên.
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nuốt khan một cái. Cô biết rõ, lúc này Lưu Thiên Hàn đang vô cùng tức giận.
Thực ra, cô cũng hiểu tâm trạng của anh Lưu, anh cho rằng cô gọi phục vụ. Nếu đổi lại là cô nhìn thấy anh gọi phụ nữ ở Lam Điều, chắc chắn cô cũng sẽ nổi giận.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cô nên nói gì đó để anh Lưu bớt giận.
Cô nhanh chóng động não, cô nên nói anh là gì của cô thì được đây?
Anh là người em yêu nhất và muốn bảo vệ nhất!
Không hiểu sao trong đầu lại đột nhiên nhảy ra câu nói này, Nhan Nhã Tịnh ra sức lắc đầu. Nếu cô dám nói ra lời này với Lưu Thiên Hàn, chắc chắn anh sẽ lập tức bẻ gãy cổ cô, ném thẳng ra ngoài.