Chương
Liệu bây giờ cô có thể đòi quay về khu Thiên Mệnh được hay không?
Câu trả lời dĩ nhiên là có nằm mơ cô cũng đừng hòng.
Hơn nữa, Nhan Nhã Tịnh cũng cảm thấy bản thân mình thật sự không có liêm sỉ. Trước mặt anh Lưu, cô hoàn toàn không có sức chống trả. Nào là tức giận, nào là hờn dỗi, đều không quá nổi ba giây.
Xem ra, kiếp này cô đừng mơ được làm bạn gái ngổ ngáo gì đó nữa.
Lúc ở trên xe ô tô Lưu Thiên Hàn đã không nhịn được rồi, nhưng chết tiệt là đến giờ vẫn chưa tròn một tuần…
Nhan Nhã Tịnh cũng cảm nhận được sự kiềm chế của Lưu Thiên Hàn. Thấy trên trán anh đã lấm tấm mồ hôi, Nhan Nhã Tịnh không nỡ lòng nào, suýt đã định bảo muốn chủ động giúp anh.
Nhưng sực nhớ ra tối hôm nay anh đã đánh cô ở trên xe, cô lập tức nảy ra ý định trả thù.
Này thì bắt nạt cô. Đêm nay cho anh nhịn tới chết mới được!
“Vẫn giận à?”
Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai Nhan Nhã Tịnh. Cô ngạo nghễ quay phắt gương mặt nhỏ nhắn sang một bên, không đếm xỉa đến anh.
“Nhan Nhã Tịnh, anh sai rồi.”
“Hả?”
Nhan Nhã Tịnh không thể ngờ, người đàn ông kiêu căng như Lưu Thiên Hàn lại chủ động nhận lỗi với cô. Nhất thời không biết nên phản ứng thế nào cho phải.
Trong khoảnh khắc mất tập trung, cô lại nghe thấy Lưu Thiên Hàn hạ giọng nói: “Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi em. Tối nay anh không nên hung dữ với em. Chỉ tại… chỉ tại cứ nghĩ đến gã trai bao đó đút rượu cho em là trái tim anh lại ghen lồng lộn.”
“Nhan Nhã Tịnh, anh ghen đấy…”
Trái tim mềm yếu của Nhan Nhã Tịnh run rẩy. Lông mi cô cũng như cánh bướm khẽ rung rinh.
Vốn dĩ còn định giở thói hằn học với anh thêm chút nữa, nhưng anh Lưu tốt như thế này khiến cô không sao tức giận nổi!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhan Nhã Tịnh đỏ ửng. Thôi được, giúp anh vậy.
Xong chuyện, Nhan Nhã Tịnh ôm mặt, không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Làm thế nào mà sau khi yêu anh Lưu, cô lại sống cuộc đời suồng sã thế này…
Tô Thu Quỳnh bị Chiến Mục Hàng bắt trói về Bán Sơn.
Tuy trên người cô không có dây trói, nhưng từ góc độ của Tô Thu Quỳnh thì cô đã bị Chiến Mục Hàng bắt trói về.
Suốt dọc đường, anh ta giữ chặt tay chân cô như một tên cướp, không phải là bắt cóc sao?
Vừa bị Chiến Mục Hàng ném lên giường, Tô Thu Quỳnh đã nhanh nhẹn bò dậy, định tránh càng xa Chiến Mục Hàng càng tốt.
Chuyện đêm đó là một tai nạn mà cô vô cùng căm hận. Cô không muốn trải qua chuyện ghê tởm đó lần nữa.
Huống chi, hôm nay còn là ngày giỗ của con cô.
Hễ nghĩ tới cây kìm sắt lạnh băng đâm xuyên cơ thể cô, nghiền nát và giết chết con mình một cách tàn nhẫn là cô chỉ hận không thể băm vằm Chiến Mục Hàng ra ngàn vạn mảnh.