Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

chương 360

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Anh ta là kẻ thù không đợi trời chung của cô. Dù đem xác mình cho chó ăn, cô cũng không thể để lưu lại thêm dấu vết của tên đàn ông tàn nhẫn này!

“Tô Thu Quỳnh, cô bẩn thỉu phát gớm! Đầu tiên là An Trí Dũng, bây giờ lại là một thằng trai bao tởm lợm kia. Cô nghiện làm điếm thật rồi!”

Tay Tô Thu Quỳnh không gồng nổi sức, cô cũng không đẩy Chiến Mục Hàng ra. Cô chỉ nhìn anh ta và cười khẩy, mang vẻ buồn thương, chán đời: “Chiến Mục Hàng, anh có biết hôm nay là ngày gì không?”

Chiến Mục Hàng ấn chặt lấy bả vai của Tô Thu Quỳnh, sức lực trên tay anh ta gần như sắp bóp nát bả vai của Tô Thu Quỳnh.

Nghĩ đến vừa nãy, lúc ở Lam Điều Tô Thu Quỳnh cười tươi như hoa sáp vào người tên trai bao, sau đó còn bị tên trai bao đó ôm vào trong lòng, vừa ôm vừa hôn khiến cho Chiến Mục Hàng muốn giết người ngay lập tức.

Bây giờ anh ta rất rất muốn bẻ gãy cổ Tô Thu Quỳnh, tốt nhất là mang cô đi phanh thây xé xác, khiến cho người phụ nữ chuyên làm anh ta tức chết nhưng không chịu trách nhiệm này về sau không thể chọc tức anh ta được nữa.

Chiến Mục Hàng không kiềm chế được mà bóp chặt tay, bây giờ anh ta rất muốn làm cho Tô Thu Quỳnh hiểu rõ, rốt cuộc thì cô là người phụ nữ của ai.

Nhưng có thể là bởi vì vẻ thê lương cùng với hận thù trong mắt Tô Thu Quỳnh quá sâu, khiến cho ngực anh ta như bị xé rách thật mạnh, anh ta vô thức hỏi một câu: “Hôm nay là ngày gì?”

“Ha!”

Tô Thu Quỳnh không trả lời mà chỉ lạnh lùng cười, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước độc nhất vô nhị kia của cô chứa đựng đầy thù hận, nhưng nhiều hơn cả là vẻ trào phúng làm anh ta khó chịu.

Tô Thu Quỳnh cảm thấy vô cùng vô cùng mỉa mai, sao lại không mỉa mai được chứ!

Năm đó anh ta là người hạ lệnh giết chết đứa con trong bụng cô, còn không cho bác sĩ tiêm thuốc tê cho cô. Vậy mà chính anh ta lại quên hết tất cả.

Có lẽ là do anh ta đã làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên chuyện này với anh ta chỉ là một việc vô cùng nhỏ bé không đáng nhắc đến thôi, không cần phải để trong lòng.

Nụ cười bên môi Tô Thu Quỳnh càng ngày càng mỉa mai, cô cười như vậy, trong mắt không hề có chút độ ấm nào, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã rất xinh đẹp kia, giờ đây lại càng thêm quyến rũ, hấp dẫn mê người.

“Chiến Mục Hàng, anh đúng quý nhân hay quên!”

Thấy nụ cười mỉa mai trên mặt Tô Thu Quỳnh, trong lòng Chiến Mục Hàng trở nên vô cùng cáu kỉnh, bàn tay to lớn của anh ta di chuyển từng chút lên cổ Tô Thu Quỳnh rồi bóp chặt cổ cô đến mức phát ra tiếng kêu rắc rắc.

“Tô Thu Quỳnh, cô đừng có cố làm ra vẻ thần bí với tôi! Nói! Rốt cuộc hôm nay là ngày gì?!”

Tô Thu Quỳnh không nói gì ngay mà chỉ cười, cô cười càng thêm dửng dưng hơn, chỉ là không thể tìm thấy được một chút tiêu cự nào trong mắt cô cả.

Nụ cười đẹp như vậy, khuôn mặt xinh xắn như vậy nhưng lại không có linh hồn, giống như một cái vỏ rỗng chứa đầy vẻ mỉa mai, lên án sự nực cười cùng tàn nhẫn của Chiến Mục Hàng.

Chiến Mục Hàng gần như muốn phát điên lên vì nụ cười của Tô Thu Quỳnh. Giờ phút này, anh ta rất muốn xé nát gương mặt tươi cười kia của Tô Thu Quỳnh, anh ta muốn nhìn xem, dưới gương mặt tươi cười này cất giấu những suy nghĩ không thể lộ ra ngoài gì.

Càng nhìn gương mặt này của Tô Thu Quỳnh, trong lòng Chiến Mục Hàng càng trở nên hỗn loạn. Nhưng anh ta lại không muốn làm rõ xem rốt cuộc bản thân đang nghĩ gì trong lòng mà chỉ muốn dạy dỗ người phụ nữ này một trận, phải làm cho cô biết là đừng có ngông cuồng trước mặt anh ta như thế!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio