CHƯƠNG
“Anh đã làm gì Thu Quỳnh?! Rốt cuộc anh đã làm gì Thu Quỳnh?!” Bây giờ Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn giết người, cho dù giết người có phạm pháp thì cô cũng muốn băm tên khốn nạn An Trí Dũng này ra thành trăm mảnh.
Chưa đợi An Trí Dũng phản ứng lại, Nhan Nhã Tịnh lại hung dữ đấm thêm một đấm lên mặt anh ta.
“An Trí Dũng, nói đi, rốt cuộc anh đã làm gì Thu Quỳnh?! Ai cho phép anh bắt nạt Thu Quỳnh như vậy! Tôi phải giết anh!”
Nhan Nhã Tịnh đã hoàn toàn đánh mất lý trí, cô nhận được tin nhắn cầu cứu của Tô Thu Quỳnh là nhanh chóng chạy đến đây ngay, suốt đoạn đường Lưu Thiên Hàn vượt mấy cái đèn đỏ, nhưng họ vẫn đến muộn.
Tên khốn nạn An Trí Dũng này, anh ta bắt nạt Tô Thu Quỳnh thành ra thế nào vậy hả!
Có băm anh ta thành trăm mảnh cũng còn quá dễ dãi với anh ta!
An Trí Dũng trước giờ không phải là người chịu thiệt, ăn mấy đấm của Nhan Nhã Tịnh liên tiếp, anh ta đỏ hết cả mắt.
Sức lực của anh ta lớn hơn Nhan Nhã Tịnh, anh ta thô bạo đẩy Nhan Nhã Tịnh, Nhan Nhã Tịnh lui về phía sau vài bước.
Vốn dĩ An Trí Dũng vẫn muốn dạy cho Nhan Nhã Tịnh một bài học, nhưng khi anh ta nhìn thấy rõ mặt của Nhan Nhã Tịnh, trong mắt anh ta lập tức hiện lên vẻ thèm muốn.
“Nhan Nhã Tịnh? Đã lâu không gặp!” An Trí Dũng liếm môi: “Cô đến cũng tốt lắm! Hai người quá nhàm chán, vừa hay tối hôm nay cả ba người chúng ta có thể cùng chơi đôi…”
Mấy chữ sau còn chưa kịp thốt ra thì miệng của An Trí Dũng đã ăn một cú đấm mạnh, cú đấm này của Lưu Thiên Hàn đánh rất tàn nhẫn, đấm gãy luôn răng cửa của An Trí Dũng.
An Trí Dũng đau đớn che miệng , anh ta tức giận quát mắng: “Thằng nào vậy! Mày dám đánh cả tao, xem tao có đánh chết mày không!”
Hai mắt An Trí Dũng trừng to, dáng vẻ hung dữ tàn bạo, nhưng bởi vì thiếu mất răng cửa nên khi nói chuyện có gió lùa vào, phát âm cũng không rõ ràng, nhìn thật sự chẳng có chút khí thế nào.
Đặc biệt là khi anh ta nhìn thấy rõ người đánh mình là Lưu Thiên Hàn, anh ta càng giống như quả bóng cao su bị xì hơi.
Anh ta rất sợ Lưu Thiên Hàn, nhưng chịu thiệt như thế thì anh ta lại không cam lòng, anh ta vẫn cố cứng đầu cứng cổ quát lên với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, sao anh vô lí thế! Anh với anh rể em là anh em tốt, sao anh lại đi giúp đỡ con điếm Nhan Nhã Tịnh này mà bắt nạt em!”
Con điếm?!
Lưu Thiên Hàn nhíu mày, miệng của An Trí Dũng này đúng là bẩn thỉu, quả nhiên ngứa đòn mà!
Suy nghĩ không bằng hành động, Lưu Thiên Hàn đã đấm thêm một cú mạnh vào miệng của An Trí Dũng.
An Trí Dũng đau đến mức liên tục chửi bậy, anh ta cảm thấy một cái răng cửa khác ở trên mặt cũng sắp sửa rụng mất rồi!
Anh ta còn chưa kịp bình tĩnh lại thì Lưu Thiên Hàn lại vung liên tiếp mấy nắm đấm lên mặt anh ta, sức lực của Lưu Thiên Hàn lớn như thế, mỗi một đấm đều khiến An Trí Dũng cảm thấy đầu của bản thân như sắp bị anh đánh nát vậy.
“An Trí Dũng, tôi mặc kệ miệng của cậu bẩn ra sao! Nhưng cậu dám nói người phụ nữ của tôi, thì tôi đập nát miệng của cậu!”
Nói xong, Lưu Thiên Hàn lại một cước đạp về phía cái miệng đang hơi hé ra của An Trí Dũng một cách không khách sáo.