CHƯƠNG
An Trí Dũng đau đến mức mà mãi vẫn không thể tỉnh táo nổi, răng cửa đã rụng mất hai cái, tất nhiên anh ta cực kỳ oán hận.
Nhưng anh ta đâu đánh lại được Lưu Thiên Hàn! Bất luận hiện tại anh ta có tức giận đến mức nào, thì anh ta chỉ có thể chịu đòn!
Nhìn thấy chiếc xe thể thao của Chiến Mục Hàng nhanh chóng dừng lại ở bên cạnh xe của Lưu Thiên Hàn, ngay sau đó anh ta vội vàng bước ra khỏi xe, An Trí Dũng lập tức tự tin hơn.
“Anh rể, mau đến cứu em! Anh Lưu sắp đánh chết em!”
An Trí Dũng?
Nghe thấy giọng của An Trí Dũng, sắc mặt của Chiến Mục Hàng lập tức càng xấu hơn.
Anh ta vĩnh viễn không thể quên được chuyện An Trí Dũng sàm sỡ Tô Thu Quỳnh trước mặt tất cả mọi người ở trong quán bar. Tuy rằng An Trí Dũng nói là do Tô Thu Quỳnh chủ động quyến rũ mình, nhưng trong lòng anh ta biết rõ Tô Thu Quỳnh thật sự khinh thường mấy tên háo sắc như An Trí Dũng!
Đêm nay Tô Thu Quỳnh bị anh ta bỏ lại nơi này, tại sao An Trí Dũng lại xuất hiện ở đây?
Trong lòng của Chiến Mục Hàng đột nhiên xuất hiện một dự cảm cực kỳ xấu, đặc biệt là khi ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trong không khí, dự cảm xấu trong lòng anh ta càng lớn hơn.
Anh ta cảm thấy gần đây anh ta có bệnh mà, rõ ràng hận Tô Thu Quỳnh hận gần chết, anh ta cũng quyết tâm muốn bỏ cô ấy một mình ở nơi hoang sơ vắng vẻ này, dạy cho cô ấy một bài học.
Nhưng anh ta lái xe đi được nửa đường, anh ta lại mềm lòng.
Anh ta lo lắng cho người phụ nữ Tô Thu Quỳnh làm tức chết người không đền mạng này, cô ấy ở một mình tại nơi hoang tàn vắng vẻ này sẽ sợ hãi, sẽ khóc.
Anh ta thật sự rất sợ Tô Thu Quỳnh khóc, cô ấy vừa khóc là trái tim của anh ta bị bóp nghẹt lại tới không tài nào hô hấp được.
Cho nên, mặc kệ anh ta có tức Tô Thu Quỳnh đến đâu, thì anh ta vẫn quay đầu xe, quay lại đón Tô Thu Quỳnh.
“Anh rể, cứu mạng! Cứu mạng!”
Thấy Lưu Thiên Hàn lại tiếp tục đấm đá lên người anh ta, An Trí Dũng hét thất thanh: “Anh rể, anh mau cứu em với! Anh Lưu thật sự muốn giết em!”
“Lưu Thiên Hàn, rốt cuộc đã có chuyện gì?!”
Dù sao An Trí Dũng cũng là em trai của An Tình, Chiến Mục Hàng không thể mặc kệ sống chết của anh ta được, thấy miệng anh ta đầy máu, hiển nhiên bị thương không nhẹ, anh ta vội vàng tiến đến muốn ngăn Lưu Thiên Hàn lại.
Chiến Mục Hàng vừa mới đỡ được nắm đấm của Lưu Thiên Hàn, giọng nói nôn nóng của Nhan Nhã Tịnh đã vọng vào tai anh ta.
“Thu Quỳnh, cậu tỉnh lại đi! Cậu mau tỉnh lại đi! Thu Quỳnh, cậu cố chịu đựng, mình đưa cậu đến bệnh viện! Mình sẽ đưa cậu đến bệnh viện ngay bây giờ! Cậu nhất định phải cố lên!”
Hai tròng mắt của Nhan Nhã Tịnh đỏ hoe, giọt nước mắt vừa mới chảy xuống từ khóe mắt, trong mắt cô đã lập tức phủ đầy nước mắt.
Cô là bác sĩ nên vẫn phải có năng lực phán đoán này, cô đã kiểm tra qua vết thương của Tô Thu Quỳnh, con của cô ấy không giữ được nữa.