CHƯƠNG
Chiến Mục Hàng siết chặt nắm đấm, lời An Trí Dũng nói nghe như thật nhưng anh ta lại không tin dù chỉ là nửa chữ.
Tô Thu Quỳnh cũng không phải người có xu hướng thích bị hành hạ, giữa đêm hôm khuya khoắt thế này, ở nơi núi non hoang vu cằn cỗi, một mình cô ấy sợ hãi còn không kịp, làm sao có thể chủ động đến tìm con sói An Trí Dũng!
Sự thật như thế nào, có thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến việc vừa rồi Tô Thu Quỳnh phải vùng vẫy trong tuyệt vọng đến mức nào mới có thể khiến bản thân bị dày vò đến mức này, Chiến Mục Hàng chỉ hận không thể nghiền An Trí Dũng ra thành tro bụi.
Sau này nếu có thời gian, anh ta muốn tra tấn An Trí Dũng đến chết, nhưng giờ cơ thể của Tô Thu Quỳnh không thể chờ được nữa!
“An Trí Dũng, tốt hơn hết mày nên cầu nguyện rằng Tô Thu Quỳnh bình an vô sự, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tao sẽ bắt mày phải đền mạng!”
Những lời này của Chiến Mục Hàng không có một chút tình cảm nào, ác nghiệt khiến cho người nghe run sợ kinh hãi, cho dù là người to gan lớn mật như An Trí Dũng nghe được những lời như vậy cũng không nhịn được run rẩy.
Chiến Mục Hàng lao đến trước mặt Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh, anh ta đưa tay ra cố sức muốn ôm chặt lấy Tô Thu Quỳnh nhưng còn chưa kịp chạm vào người Tô Thu Quỳnh, Nhan Nhã Tịnh đã giơ tay tát vào mặt anh ta một cái thật mạnh.
“Chiến Mục Hàng, đừng chạm vào Thu Quỳnh!”
Hai mắt Nhan Nhã Tịnh đỏ hoe, vừa nghĩ đến những uất ức mà Tô Thu Quỳnh phải chịu, cô chỉ hận không thể băm Chiến Mục Hàng!
Nhan Nhã Tịnh đã từng cho rằng sau khi Tô Thu Quỳnh ra tù, cô ấy sẽ có được một cuộc sống mới, nhưng cô không ngờ cô ấy đã ra tù và được tự do, song vẫn bị Chiến Mục Hàng bắt nạt hết lần này đến lần khác.
Tối hôm nay Tô Thu Quỳnh thê thảm như vậy, tuy rằng không phải tự tay Chiến Mục Hàng làm nhưng cũng là do anh ta ban tặng.
Cô biết Chiến Mục Hàng không phải người dễ chọc, chỉ là cô muốn đánh Chiến Mục Hàng, đánh thật mạnh.
Một cái tát thật sự quá hời với anh ta rồi, nhưng bây giờ cô còn phải chăm sóc Tô Thu Quỳnh nên thật sự cũng không có cách nào liều mạng với Chiến Mục Hàng.
Chiến Mục Hàng bị Nhan Nhã Tịnh đánh cho đơ luôn rồi. Đây là lần thứ hai anh ta bị phụ nữ đánh, lần thứ nhất là Tô Thu Quỳnh, lần thứ hai lại là người phụ nữ của Lưu Thiên Hàn!
Người phụ nữ này lại dám đánh anh ta!
Nếu cô không phải là người phụ nữ của Lưu Thiên Hàn, anh ta nhất định sẽ chặt tay cô!
“Nhan Nhã Tịnh, buông Tô Thu Quỳnh ra!” Chiến Mục Hàng nhìn chằm chằm vào Nhan Nhã Tịnh với ánh mắt hung ác nham hiểm, ra lệnh: “Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện!”
“Tôi sẽ đưa Thu Quỳnh đến bệnh viện, không phiền anh phải nhọc lòng đâu!” Nhan Nhã Tịnh dốc hết sức lực cõng Tô Thu Quỳnh trên lưng, cô cũng ngẩng mặt lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Chiến Mục Hàng: “Chiến Mục Hàng, phiền anh sau này đừng xuất hiện trước mặt Thu Quỳnh nữa, nếu không tôi nhất định sẽ làm thịt anh!”
Chiến Mục Hàng tức giận đấm thật mạnh vào thân cây bên cạnh, người phụ nữ này thật đúng là không biết điều, lại còn dám uy hiếp anh ta!