CHƯƠNG
Nhan Nhã Tịnh ôm chặt lấy Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, rất xin lỗi, mình đến muộn! Thu Quỳnh, cậu nhất định phải cố gắng chịu đựng! Cậu không thể xảy ra chuyện gì được! Mình với An Bảo và An Mỹ đều không thể mất cậu được!”
Tình hình hiện tại của Tô Thu Quỳnh thật sự rất không tốt, mạch đập của cô ấy yếu đến đáng sợ, Nhan Nhã Tịnh rất sợ cô ấy sẽ ngủ mãi như vậy không tỉnh nữa.
“Anh Lưu, chúng ta mau đưa Thu Quỳnh đến bệnh viện!”
Đương nhiên Nhan Nhã Tịnh hy vọng Lưu Thiên Hàn đánh An Trí Dũng càng tàn nhẫn càng tốt, nhưng cô sợ Tô Thu Quỳnh sẽ xảy ra chuyện gì không may.
Trong khoảnh khắc sống chết, một phút, một giây đều có khả năng sẽ quyết định sự sống hay chết của một sinh mệnh, Tô Thu Quỳnh không thể kéo dài thời gian thêm được nữa!
Lúc này, Chiến Mục Hàng cũng nhìn thấy Tô Thu Quỳnh trong lòng Nhan Nhã Tịnh.
Tô Thu Quỳnh của hôm nay mặc một cái áo khoác màu kaki, bên trong áo khoác còn mặc áo lông màu đen và quần leggings, nhưng hiện tại vạt áo khoác của cô ấy đã nhuộm một màu máu đỏ tươi.
Cái này phải chảy bao nhiêu máu, thì mới có thể nhuộm lớp ngoài của áo khoác thành màu như này?!
Không chỉ có áo khoác của cô ấy, ngay cả cục đá dưới người của cô ấy cũng bị nhuộm đỏ màu máu!
Chiến Mục Hàng nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Tô Thu Quỳnh đang nằm không nhúc nhích trong vòng tay của Nhan Nhã Tịnh, anh ta chỉ cảm thấy mắt mình cũng bị màu đỏ tươi chói mắt này nhuộm thành màu đỏ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Chiến Mục Hàng, An Trí Dũng bỗng thấy hơi sợ hãi, từ trước đến giờ anh ta chưa từng thấy dáng vẻ đáng sợ như vậy của Chiến Mục Hàng. Lúc này, Chiến Mục Hàng giống như một Tu La tràn ngập sát khí muốn khiến thế giới này chìm trong biển máu. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
An Trí Dũng không nhịn được run rẩy, nhưng nghĩ đến lần trước anh ta bắt nạt Tô Thu Quỳnh, mặc dù Chiến Mục Hàng có tức giận có oán hận, nhưng sau đó đã tin tưởng và đứng về phía anh ta, trong lòng anh ta đã tự tin hơn nhiều.
Anh ta âm thầm nuốt nước bọt một cái, tính lặp lại chiêu cũ: “Anh rể, anh mau cứu em với! Em thật sự không có bắt nạt Tô Thu Quỳnh, là cô ta chủ động! Ai ngờ cô ta lại yếu đuối như vậy, em còn chưa làm gì cô ta cả, cô ta lập tức giả chết đấy!”
“Anh rể, ui da! Đau chết em rồi! Anh rể, anh mau giúp em với! Nếu không Anh Lưu nhất định sẽ giết em!”
Thật ra Tô Thu Quỳnh có bị thương hay không, có bị bắt nạt hay không, Lưu Thiên Hàn cũng không có cảm giác gì, nhưng anh không thể chịu được khi thấy Nhan Nhã Tịnh đau lòng!
Anh vừa mới nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh rơi nước mắt!
An Trí Dũng dám khiến người con gái anh yêu phải khóc, đây chẳng phải là đang tìm đường chết sao!
Thấy viền mắt của Nhan Nhã Tịnh vẫn còn đỏ, Lưu Thiên Hàn cảm thấy đau lòng. Một khi đau lòng anh sẽ trở nên cáu kỉnh, đấm một cái, xương mũi của An Trí Dũng gãy ngay lập tức.
An Trí Dũng che mũi mình, khóc không ra nước mắt, chỉ có thể nhìn về phía Chiến Mục Hàng gào tới xé lòng: “Anh rể, em thật sự sắp bị đánh chết rồi! Anh rể, cứu em với!”
An Trí Dũng vừa cầu cứu Chiến Mục Hàng, vừa không quên đâm Tô Thu Quỳnh một nhát.
“Tô Thu Quỳnh, con hồ ly tinh nhà cô, ai bảo cô chủ động đến tìm tôi! Cô là muốn hại chết tôi đúng không!”
Tô Thu Quỳnh chủ động đến tìm An Trí Dũng…