CHƯƠNG
“Cho cô ấy một ít tiền.”
Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn tập tức muốn tắt máy.
Điện thoại còn chưa tắt, Lưu Thiên Hàn lại nghe thấy giọng nói của Nhạc Dũng: “Đại ca, ý anh là muốn tôi dùng tiền đuổi người con gái năm năm trước kia đi sao?”
“Được, tôi lập tức làm theo ý của đại ca! Tôi sẽ cho cô ấy một ít tiền, đuổi cô ấy đi xa một chút, khiến cô ấy không được xuất hiện trước mặt đại ca thêm một lần nào nữa!”
Không biết có phải là do lầm tưởng của Lưu Thiên Hàn hay không, anh lại cảm nhận được trong giọng nói của Nhạc Dũng, đang cố hết sức để nhịn cười.
Lưu Thiên Hàn lạnh nhạt nhướng lông mày, Nhạc Dũng dùng tiền đập phụ nữ, sao lại vui vẻ như thế này chứ! Lẽ nào tâm lý anh ta méo mó, nhiễm phải sở thích biến thái nào đó rồi?
Tuy có chút nghi ngờ, nhưng Lưu Thiên Hàn không phải là một người thích tọc mạch, anh dửng dưng trả lời lại, xem như đã ngầm thừa nhận lời của Nhạc Dũng.
“Đại ca, anh nói xem tôi cho cô ấy bao nhiêu tiền thì được đây? Ba mươi triệu? Ba trăm triệu?” Nhạc Dũng bởi vì nhịn cười quá mức, không cẩn thận suýt chút nữa bị chính nước bọt của mình làm cho chết nghẹn.
Anh ta gắng ho vài tiếng, mới hơi thoải mái được một chút: “Đại ca, hay là tôi cứ cho cô ấy ba trăm triệu vậy, dù sao thì đại ca anh cũng không thiếu tiền! Chẳng qua đại ca à, đến lúc đó anh đừng có hối hận đấy!”
“Nhạc Dũng, tối nay cậu ồn ào lắm rồi đấy!” Lưu Thiên Hàn ghét bỏ nói, Nhạc Dũng tối nay, thật sự ồn ào đến mức làm người ta phát cáu, anh không thèm quan tâm đến người con gái năm năm trước kia nữa, cho dù kiếp sau cô ấy có rời khỏi cuộc sống của anh, anh cũng sẽ không tiếc nuối, chứ làm gì có chuyện hối hận!
“Đại ca, anh thật sự không muốn biết người con gái năm năm trước kia là ai sao?” Nhạc Dũng không từ bỏ lại tiếp tục hỏi một câu như thế.
“Không có hứng thú.” Giọng nói lạnh nhạt, hiển nhiên nằm trong trong dự đoán của Nhạc Dũng, nhưng cái giọng nhịn cười của Nhạc Dũng lại càng rõ hơn một chút.
Nhạc Dũng nuốt một ngụm nước bọt, yếu ớt nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ không nói mấy thừa thãi khiến người ta ghét bỏ nữa! Ngày mai tôi sẽ tận tay đưa thẻ ngân hàng cho cô Nhan, bảo cô ấy đi thật xa, tốt nhất cho dù sau này có gặp lại đại ca, cũng phải đi đường vòng!”
“Cô Nhan?” Lưu Thiên Hàn không kìm được mà hỏi một câu: “Người con gái năm năm trước, không phải đã chắc chắn rằng không phải là Nhan Vũ Trúc rồi sao, ở đâu ra cô Nhan vậy?”
“Cô Nhan Nhan Nhã Tịnh đó!”
Nhạc Dũng che miệng cười lên:”Đại ca, người con gái đã cứu anh ở trong khách sạn năm năm trước là cô Nhan Nhan Nhã Tịnh! Anh yên tâm, việc anh giao phó tôi nhất định sẽ làm tốt, tôi bảo đảm sẽ đưa thẻ ngân hàng đến tận tay cô Nhan!”
Cô Nhan Nhan Nhã Tịnh đó!
Đầu của Lưu Thiên Hàn như muốn nổ tung, người cứu anh năm năm trước, vậy mà lại là Nhan Nhã Tịnh!
Là người con gái anh yêu!
Lưu Thiên Hàn như kẻ ngốc ngẩn ngơ một lúc, đứng im một chỗ không động đậy, anh cảm thấy tất cả mọi việc vừa nãy quá ảo diệu, giống như đang ở nằm mơ vậy.
Anh không kìm được lại hỏi Nhạc Dũng thêm một lần nữa: “Nhạc Dũng, vừa nãy cậu nói, người đã cứu tôi năm năm trước, là Nhan Nhã Tịnh?”
Sao có thể là Nhan Nhã Tịnh được chứ!