CHƯƠNG
Buổi tối năm năm trước, không phải Hách Trung Văn đã khẳng định rằng, người vui vẻ cùng anh cả đêm mới là Nhan Nhã Tịnh sao?
Hơn nữa, Hách Trung Văn còn làm xét nghiệm ADN, xác định Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ chính là con của nó, tại sao lại biến thành Nhan Nhã Tịnh rồi?
“Đúng vậy, hoàn toàn chính xác!” Nhạc Dũng vô cùng chắc chắn nói:”Đại ca, tôi đã tìm thấy những bức ảnh chụp đôi bông tai kia mà Nhan Nhã Tịnh đang giấu, tôi dùng hạnh phúc nửa đời sau của tôi bảo đảm, người cứu anh năm năm trước, chính là cô Nhan Nhan Nhã Tịnh!”
Lưu Thiên Hàn đứng yên tại chỗ, không hề chớp mắt một giây nào, có cảm giác, như bị sét đánh, hạnh phúc tới nỗi cảm thấy có hơi không chân thực.
Nếu như nói, người con gái đã cứu anh vào năm năm trước chính là Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, chắc chắn là con của Lưu Thiên Hàn anh!
Chẳng trách, Nhan An Bảo lớn lên trông còn giống anh hơn là Hách Trung Văn!
Chẳng trách, anh vừa nhìn thấy Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, trái tim đã trở nên mềm nhũn như vậy, dường như không còn thuộc về bản thân anh nữa.
Anh yêu Nhan Nhã Tịnh, tình nguyện chấp nhận mọi điều của cô, anh không quan tâm Nhan Nhã Tịnh từng sinh con với người đàn ông khác, nhưng anh lại rất ngưỡng mộ Hách Trung Văn, ngưỡng mộ việc cậu ta được ông trời thiên vị, Nhan Nhã Tịnh đã sinh cho cậu ta hai đứa con.
Bây giờ xem ra, người được ông trời thiên vị hơn, dường như là anh.
Lưu Thiên Hàn kích động tới mức những đầu ngón tay trở nên run rấy không khống chế được nữa, Nhan Nhã Tịnh, từ đầu tới cuối, chỉ thuộc về Lưu Thiên Hàn anh!
Vào năm năm trước, duyên phận của anh và Nhan Nhã Tịnh, đã được định trước rồi.
Chẳng trách, buổi tối năm năm trước ấy, mùi vị kia làm anh ấy mê đắm, sau này vừa đến gần Nhan Vũ Trúc, anh lại liền cảm thấy buồn nôn, thì ra, là nhận sai người rồi.
Thì ra, từ đầu tới cuối, người có thể khiến anh động lòng, chỉ có Nhan Nhã Tịnh, người con gái mà anh yêu.
Trong lòng Lưu Thiên Hàn vui sướng như vậy đấy, anh chỉ thấy rằng khói bụi ngoài cửa sổ, đều trở nên sinh động đáng yêu rồi.
Thấy Lưu Thiên Hàn chậm chạp không nói chuyện nữa, Nhạc Dũng không sợ chết nói: “Đại ca, nếu như anh không có ý kiến gì, tôi cầm thẻ ngân hàng đi tìm cô Nhan ngay đây.”
“Cậu dám!” Lưu Thiên Hàn vội vàng nói.
Lần ấy ở khách sạn, anh đã hiểu nhầm Nhan Nhã Tịnh, đập tiền vào mặt cô, cô đã đau lòng như vậy rồi, nếu như hôm nay Nhạc Dũng lại cầm một tấm thẻ ngân hàng đuổi cô rời xa anh, cô sẽ ghét anh chết mất!
Loại hành vi tìm chỗ chết như muốn sống độc thân thế này, có đồ ngu mới đi làm!
Nhạc Dũng cười ngây ngốc, anh ta thật sự là không dám!
Đại ca cầm thú như vậy, nếu như anh ta không cẩn thận làm loạn mối lương duyên mà ông trời ban tặng của đại ca, đại ca sẽ giết anh ta mất!
Nghe những lời báo cáo của Nhạc Dũng, Lưu Thiên Hàn dường như đã chắc chắn rằng Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ chính là con của anh.
Kết quả của cái gọi là xét nghiệm ADN mà lần đó Hách Trung Văn gọi điện nói cho anh, chắc chắn là bịa đặt, thật ra Hách Trung Văn sớm đã biết được chân tướng, cậu ta làm như vậy, chẳng qua chính là vì khiến anh bỏ cuộc.
Cháu ngoại của anh, vì muốn cùng anh tranh giành phụ nữ, thật là, không từ thủ đoạn!