CHƯƠNG
“Nhạc Dũng, sắp xếp cho tôi và Nhan An Bảo, Nhan An Mỹ làm một cuộc xét nghiệm ADN!”
Mục đích quan trọng nhất của việc Lưu Thiên Hàn làm xét nghiệm ADN với hai đứa nhỏ, chính là bịt miệng Hách Trung Văn để cậu ta không nói được lời nào nữa, xem sau này cậu ta còn làm thế nào để giành con, giành vợ với anh!
Còn Nhan Nhã Tịnh, bây giờ anh vẫn chưa thể nói cho cô biết sự thật, dưới tình hình vẫn còn chưa thật sự chắc chắn, anh không muốn khiến Nhan Nhã Tịnh phải lo được lo mất.
Đợi đến khi chắc chắn được hai đứa nhỏ là con của Lưu Thiên Hàn anh, vừa hay anh có thể cầm giấy đăng kí kết hôn của anh và Nhan Nhã Tịnh, trước sự chứng kiến của toàn thể thế giới, thành tâm thỉnh cầu, Nhan Nhã Tịnh khoác lên bộ váy cưới, làm cô dâu đẹp nhất của anh!
Khi đó Lưu Thiên Hàn vẫn cho rằng anh có thể dâng tặng mọi thứ tốt nhất trên đời cho cô gái mình yêu, dù thế nào anh cũng không ngờ anh còn chưa kịp cho cô một hôn lễ thế kỷ, cho cô những điều tốt đẹp thì đã hoàn toàn vỡ nát…
Sau khi tan làm, Nhan Nhã Tịnh đến thẳng phòng bệnh của Tô Thu Quỳnh, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ rất lo cho tình trạng của Tô Thu Quỳnh, bọn trẻ vừa tan học đã chạy đến bệnh viện thăm Tô Thu Quỳnh.
Tô Thu Quỳnh mất con nên đau khổ chỉ muốn chết quách cho xong, cộng thêm căn bệnh trầm cảm làm cô ấy suýt nữa đã tìm đến cái chết mấy lần.
May mắn thay nhờ Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ làm bạn trò chuyện nên trong mắt cô ấy không còn sự trống trải vô tận như ban đầu.
Nhan Nhã Tịnh nấu một ít cháo, cháo dưỡng dạ dày, dạ dày của Tô Thu Quỳnh không tốt, cô muốn thừa dịp lần này điều dưỡng cơ thể Tô Thu Quỳnh.
Khi vừa đến cầu thang trong tầng lầu nơi phòng bệnh của Tô Thu Quỳnh, Nhan Nhã Tịnh đã thấy Lâm Tiêu.
Tối hôm qua, Lâm Tiêu gọi điện cho Nhan Nhã Tịnh rất nhiều, sau khi bắt máy và nghe giọng nói của Lâm Tiêu thì cô đã thẳng tay cúp máy, sau đó anh ta gọi tiếp, Nhan Nhã Tịnh đã kéo thẳng số của anh ta vào danh sách đen.
Cô đoán Lâm Tiêu gọi cho cô là vì chuyện của Tô Thu Quỳnh, nhưng cô không muốn quan tâm đến Lâm Tiêu, ai kêu anh ta ức hiếp Tô Thu Quỳnh! Hơn nữa, cô cảm thấy Tô Thu Quỳnh không muốn gặp Lâm Tiêu.
Dù là Chiến Mục Hàng hay Lâm Tiêu đều chỉ mang đến những tổn thương khó giải thích được cho Tô Thu Quỳnh, cô chỉ mong rằng kiếp này Tô Thu Quỳnh đừng gặp phải mấy gã đàn ông khốn nạn nữa!
Lâm Tiêu gọi cho cô, cô có thể bỏ qua, nhưng Lâm Tiêu cản cô lại ở đầu bậc thang, cô không thể xem anh ta là không khí được nữa.
Nhan Nhã Tịnh thoáng nhìn bát cháo trong tay mình, lạnh lùng nâng mắt: “Lâm Tiêu, rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì? Nếu không có gì, chó ngoan không cản đường người khác, mời anh tránh ra cho!”
“Nhan Nhã Tịnh, cô chửi ai là chó!” Lâm Tiêu bị Nhan Nhã Tịnh mắng thẳng thừng như vậy nên sắc mặt rất khó coi.
Nhưng nhớ đến ngón tay bị đứt của Tô Thu Quỳnh, anh ta không còn lòng dạ nào truy cứu vấn đề ai là chó với Nhan Nhã Tịnh.
“Được, Nhan Nhã Tịnh, tôi không so đo với cô! Hôm nay tôi đến đây vì muốn hỏi cô một chuyện, tại sao ngón tay của Tô Thu Quỳnh lại đứt? Còn nữa, tại sao trên người cô ấy lại có nhiều vết thương đến vậy?”
“Lâm Tiêu, không cần anh xen vào chuyện của Thu Quỳnh!” Nhan Nhã Tịnh nhìn Lâm Tiêu với vẻ lạnh lùng, tên Lâm Tiêu này rất đẹp trai, chỉ tiếc dù đẹp trai nhiều hơn nữa cũng chỉ tô vàng nạm ngọc bên ngoài, bên trong thối nát phạm tội cưỡng hiếp phụ nữ!