CHƯƠNG
“Ha!” Nhan Nhã Tịnh cười cực kỳ lạnh lẽo: “Chỉ vì chuyện sứt sẹo như thế mà anh hận Thu Quỳnh?! Lâm Tiêu, anh cho rằng anh là ai? Người nào quy định anh thích Thu Quỳnh thì Thu Quỳnh nhất định phải thích lại anh chứ?”
Lâm Tiêu bị Nhan Nhã Tịnh chửi bới làm gương mặt thoắt trắng thoắt xanh, anh ta còn chưa lên tiếng thì đã nghe Nhan Nhã Tịnh nói tiếp: “Lâm Tiêu, dựa vào thân phận và địa vị của anh, phụ nữ thích anh còn ít lắm sao? Chẳng lẽ người phụ nữ nào thích anh thì anh đều phải đáp lại cô ấy?”
“Tôi…”
Nhan Nhã Tịnh nói thế đã làm Lâm Tiêu nghẹn họng.
Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh vẫn tiếp tục vang lên: “Lâm Tiêu, nếu những cô gái thích anh nhưng không được anh đáp lại, họ cũng hận chết anh giống như anh đối xử với Thu Quỳnh, vậy có phải bây giờ anh đã bị bầm thây vạn đoạn từ lâu rồi không?”
“Lâm Tiêu, anh không thể đáp lại từng cô gái thích anh thì anh không có tư cách căm hận Thu Quỳnh!” Nhan Nhã Tịnh ngừng một lát lại nói tiếp: “Anh không xứng đáng căm hận Thu Quỳnh!”
“Tôi không giống với mấy người phụ nữ đó!” Lâm Tiêu vô thức thốt lên một câu, nhưng khi dứt lời anh ta lại cảm thấy buồn cười.
Đúng vậy, anh ta là Lâm Tiêu kiêu ngạo, anh ta khác với những người phụ nữ đã theo đuổi anh ta, anh ta có thể không đáp lại những người phụ nữ đó, nhưng anh ta thích Tô Thu Quỳnh thì dĩ nhiên Tô Thu Quỳnh phải đáp lại anh ta.
Nhưng nếu suy nghĩ cẩn thận thì có khác gì nhau đâu!
Chẳng qua cũng chỉ là theo đuổi người ta nhưng bị người ta phớt lờ mà thôi.
Chẳng lẽ tán một cô gái thất bại thì phải không đội trời chung với cô ấy sao? Nghĩ cẩn thận lại, Lâm Tiêu anh ta đúng là trò cười!
Con ngươi màu xanh đậm của Lâm Tiêu càng sâu thẳm hơn, rất lâu sau đó, anh ta mới khẽ nói: “Nhan Nhã Tịnh, tôi thừa nhận tôi đã sai rồi. Bây giờ, cô có thể nói tôi biết cuối cùng chuyện gì đã xảy ra với ngón tay của Tô Thu Quỳnh được không?”
Có thế nào Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ Lâm Tiêu lại thừa nhận sai lầm với mình, cô không khỏi sửng sốt.
Khi cô ở trong đoàn phim, từng nghe đồng nghiệp nhắc đến Lâm Tiêu, đạo diễn thiên tài với danh tiếng lẫy lừng.
Lâm Tiêu sinh ra trong một gia đình hoàng gia thần bí ở châu Âu, mẹ và bà nội của anh ta đều là người nước C, anh ta là con trai duy nhất của thế hệ này trong gia đình, là người thừa kế duy nhất của gia tộc cao quý, cực kì giàu có kia.
Người như vậy, đương nhiên tự phụ, kiêu ngạo, có không ít đồng nghiệp nữ trong đoàn phim từng nói, Lâm Tiêu là kẻ nhìn người bằng mũi.
Nhan Nhã Tịnh không dám nghĩ, một người đàn ông nhìn người bằng mũi, lại vì Tô Thu Quỳnh mà nhận lỗi với cô.
Thật ra Lâm Tiêu rất thích Tô Thu Quỳnh.
Ánh mắt Nhan Nhã Tịnh nhìn sâu vào Lâm Tiêu, cô không lên tiếng ngay. Suy nghĩ của cô, hơi phức tạp.
Một mặt cô cảm thấy Lâm Tiêu từng tổn thương Tô Thu Quỳnh, không muốn Lâm Tiêu xuất hiện trước mặt Tô Thu Quỳnh nữa, nhưng mặt khác lại cảm thấy, người đàn ông như Lâm Tiêu, nếu thật sự yêu một người phụ nữ, nhất định sẽ đối xử với cô ấy rất tốt rất tốt.