CHƯƠNG
Như anh Lưu đối xử với cô vậy.
Quan trọng hơn là loại người như Chiến Mục Hàng, tổn thương Tô Thu Quỳnh hết lần này đến lần khác, còn có dục vọng chiếm hữu vặn vẹo mà mạnh mẽ, nếu Tô Thu Quỳnh yêu đương với người đàn ông bình thường, chỉ sợ Chiến Mục Hàng tùy tiện làm chút gì đó, đã nghiền nát hạnh phúc mà Tô Thu Quỳnh khó khăn lắm mới có được.
Chỉ khi Tô Thu Quỳnh tìm được một người đàn ông có thế lực ngang bằng với Chiến Mục Hàng, người đàn ông đó mới có thể khống chế cân bằng với Chiến Mục Hàng ở một mức độ nhất định, để anh ta không thể tiếp tục tổn thương Tô Thu Quỳnh được nữa.
“Nhan Nhã Tịnh, chắc chắn cô biết chuyện về ngón tay của Tô Thu Quỳnh như thế nào có đúng không? Nhan Nhã Tịnh, xin cô nói cho tôi biết, nhìn thấy Tô Thu Quỳnh như vậy, trong lòng tôi rất khó chịu!”
Lâm Tiêu vô thức ôm ngực, anh ta thật sự rất khó chịu, vừa nghĩ đến nỗi đau đớn khi Tô Thu Quỳnh bị người ta chặt đứt ngón út, trái tim anh ta cũng đau nhói theo.
Tại sao lại đau đến vậy?
Nếu không phải đã yêu sâu đậm đến tận xương tủy, sao có thể đau đớn vì cô ấy như thế?
Lâm Tiêu biết, tình yêu anh ta dành cho Tô Thu Quỳnh, thật sự đã hết thuốc chữa.
Nếu đã hết thuốc chữa, vậy chi bằng, cả đời này, cứ đi hết đoạn đường kia, có chết cũng không quay đầu!
“Là Chiến Mục Hàng…”
Nhan Nhã Tịnh khựng lại, nói tiếp: “Năm năm Thu Quỳnh ngồi tù, Chiến Mục Hàng vẫn luôn cho người tra tấn cô ấy trong nhà giam. Lúc Thu Quỳnh mang thai được bảy tháng, cũng là do Chiến Mục Hàng ra lệnh, giết chết đứa con của Thu Quỳnh! Anh ta còn cố ý dặn dò bác sĩ, không cho phép Thu Quỳnh dùng thuốc mê.”
“Chiến Mục Hàng!”
Ngón tay Lâm Tiêu không khỏi siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay anh ta gồ lên, Chiến Mục Hàng, con mẹ nó thật đáng chết!
Lòng dạ anh ta phải sắt đá đến mấy, mới ra tay tàn độc nặng nề như vậy với vợ con mình!
Nghĩ đến những tủi thân mà Tô Thu Quỳnh phải chịu đựng khi ở trong nhà giam, vành mắt Nhan Nhã Tịnh không nhịn được đỏ bừng!
“Mỗi một ngày Thu Quỳnh ở trong tù, đều có người ra tay với cô ấy, sau này, cô ấy bị bệnh trầm cảm nghiêm trọng, cô ấy từng tự sát rất nhiều lần, nhưng đã được cứu chữa.”
“Sau khi cứu cô ấy, bọn họ lại tiếp tục tra tấn cô ấy, Chiến Mục Hàng thật sự rất ác độc, anh ta không cho Thu Quỳnh chết, chỉ để cô ấy sống còn đau khổ hơn cái chết!”
“Lâm Tiêu, tôi thật sự rất sợ, tôi sợ Thu Quỳnh sẽ bị người ta hãm hại thêm lần nữa. Cô ấy vì Chiến Mục Hàng mà phải trải qua thời gian năm năm sống không bằng chết kia, tôi không muốn cô ấy giẫm lên vết xe đổ.”
“Lâm Tiêu, đừng tổn thương Thu Quỳnh nữa, anh không có tư cách hận cô ấy, càng không có tư cách tổn thương cô ấy!”
Mãi cho đến khi Nhan Nhã Tịnh cầm cháo biến mất ở góc rẽ hành lang, Lâm Tiêu vẫn chưa thể hoàn hồn lại từ nỗi chấn động.
Thật sự rất chấn động, người phụ nữ kiêu ngạo không ai so sánh được như Tô Thu Quỳnh, vậy mà lại chịu nhiều tủi thân đến thế!
Anh ta cho rằng, dù có ngồi tù, người phụ nữ kia, sự kiêu ngạo đó, cũng sẽ hất cằm lên cao trong ngục giam, bướng bỉnh không coi người khác ra gì.
Không ngờ, năm năm đó, cô ấy lại bị người ta giẫm đạp dưới chân một cách tuyệt vọng đến thế!