CHƯƠNG
Đôi mắt Nhan Vũ Trúc đỏ ngầu, cô ta hận, hận Nhan Nhã Tịnh vô cùng, Nhan Nhã Tịnh đã lấy đi mọi thứ của cô ta, tại sao cô còn huỷ hoại cuộc sống của cô ta? !
Nhan Vũ Trúc là người như vậy, cô ta luôn oán trách người khác, nhưng không bao giờ nghĩ cô ta luôn trêu chọc Nhan Nhã Tịnh trước.
Ngay cả lần này, nếu cô ta không chích ống máu đó vào Nhan Nhã Tịnh, còn muốn làm hại Tô Thu Quỳnh, thì sao Nhan Nhã Tịnh có thể chích ống máu này vào người cô ta!
“Nhan Nhã Tịnh, cô huỷ hoại tôi, tôi giết cô!”
Nhan Vũ Trúc giờ đã hoàn toàn mất mất trí, trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ, nếu cô ta bị bệnh lậu, đời này của cô ta sẽ không thấy ánh sáng nữa, chi bằng chết đi cho vui vẻ!
Cô ta chết một mình, cô đơn làm sao, bằng mọi cách cô ta phải kéo Nhan Nhã Tịnh theo!
Nhan Vũ Trúc giật lấy túi xách của cô, nhanh chóng rút dao gọt hoa quả ra, độc ác đâm vào ngực Nhan Nhã Tịnh.
“Nhan Nhã Tịnh, chúng ta chết chung!”
Hận, rốt cuộc là thứ gì chứ?
Nó có thể khiến cho mọi người đánh mất bản thân, biến thành dáng vẻ khó ưa nhất, thà hủy hoại bản thân, cũng không để cho đối phương sống tốt!
Nhan Vũ Trúc chính là như vậy, cô ta thà hủy hoại bản thân, cũng phải khiến cho Nhan Nhã Tịnh cảm thấy khó chịu.
Tô Thu Quỳnh cũng chú ý đến hành động của Nhan Vũ Trúc, cô ấy muốn ngăn Nhan Vũ Trúc lại, nhưng khắp người cô ấy thật sự quá đau, cô ấy lảo đảo đứng dậy, cơ thể còn chưa đứng vững đã ngã xuống đất.
Nhan Nhã Tịnh cau mày nhìn con dao trong tay Nhan Vũ Trúc, cô có thể dễ dàng tránh đòn tấn công của Nhan Vũ Trúc, nhưng cô lo lắng, nếu cô tránh thì Nhan Nhã Trúc thẹn quá hóa giận rồi đâm Tô Thu Quỳnh.
Cho nên, cô phải nghĩ cách cướp lấy con dao trong tay Nhan Vũ Trúc.
Nhan Nhã Tịnh nghiêng người, tránh được đòn tấn công của Nhan Vũ Trúc.
Quả nhiên, sau khi Nhan Nhã Tịnh tránh, Nhan Vũ Trúc tức giận lao về phía Tô Thu Quỳnh.
“Thu Quỳnh, cẩn thận!”
Nhan Nhã Tịnh nhanh chóng vươn tay, muốn kéo Nhan Vũ Trúc lại, nhưng Lâm Tiêu còn nhanh hơn cả cô, anh ta giơ súng trong tay lên, bắn thẳng vào mu bàn tay Nhan Vũ Trúc.
“Aaa!”
Nhan Nhã Trúc hét lên một tiếng như giết lợn, một dòng máu đỏ tươi lập tức nhuộm đỏ cả mu bàn tay cô ta, cô ta đau đến mức tay không khống chế được mà run rẩy liên tục, còn con dao trong tay thì rơi xuống trên mặt đất.
“Vũ Trúc!” Quang Khải đau lòng gọi tên Nhan Vũ Trúc, gã ta muốn kiểm tra vết thương của Nhan Vũ Trúc, nhưng bây giờ gã ta đã bị đàn em của Lâm Tiêu quấn lấy khiến gã ta không thể thoát được.
“Tô Thu Quỳnh, cô thế nào rồi?” Lâm Tiêu bước nhanh về phía trước, anh ta ôm chặt Tô Thu Quỳnh vào trong lòng, lo lắng hỏi.
Từ khi Lâm Tiêu tìm Nhan Nhã Tịnh vào ngày hôm đó, gần như ngày nào anh ta cũng đi qua đi lại ở bên ngoài phòng bệnh của Tô Thu Quỳnh, ngay cả khi Tô Thu Quỳnh đuổi anh ta ra ngoài hết lần này đến lần khác, anh ta vẫn dính ở bên ngoài phòng bệnh của Tô Thu Quỳnh giống như keo dán vậy.
Hôm nay, sáng sớm anh ta cũng chạy tới để dây dưa với Tô Thu Quỳnh, không ngờ phòng bệnh của Tô Thu Quỳnh lại vắng tanh.