CHƯƠNG
Anh ta đi hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng không biết Tô Thu Quỳnh đã đi đâu, anh ta gọi điện cho Nhan Nhã Tịnh thì lại không liên lạc được.
Khi đó trong lòng anh ta xuất hiện một linh cảm rất xấu, nhất là khi anh ta thấy vết máu nhỏ bên cạnh giường Tô Thu Quỳnh, anh ta càng chắc chắn rằng Tô Thu Quỳnh đã xảy ra chuyện.
Anh ta điều động tất cả thế lực đàn em của mình, mất rất nhiều công sức, cuối cùng cũng tìm thấy Tô Thu Quỳnh, nhìn thấy Tô Thu Quỳnh bị người treo trên xà nhà, khắp cả người toàn là vết thương, anh ta tức giận đến mức muốn giết người.
Anh ta cũng thật sự bảo đàn em của anh ta… giết người!
“Tôi không sao.” Tô Thu Quỳnh tránh khỏi lồng ngực của Lâm Tiêu, Lâm Tiêu suýt chữa nữa đã cưỡng bức cô ấy hai lần, cô ấy thật sự không có cách nào nảy sinh ấn tượng tốt gì đối với Lâm Tiêu, cho dù, lần này anh ta cứu cô.
Tô Thu Quỳnh đối xử với anh ta lạnh nhạt mà lại xa cách như vậy khiến trong lòng Lâm Tiêu không khỏi có hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến những chuyện vô liêm sỉ mà anh ta làm với Tô Thu Quỳnh, trong lòng anh ta chỉ còn lại sự áy náy.
Anh ta khốn nạn ức hiếp Tô Thu Quỳnh như vậy, Tô Thu Quỳnh không muốn để ý đến anh ta, là do anh ta đáng đời!
“Lâm Tiêu, sao anh lại đến đây?” Nhan Vũ Trúc vẫn còn run rẩy vì đau, nhưng cô ta vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.
Có thế nào cô ta cũng không ngờ, Lâm Tiêu lại có thể ở bên Tô Thu Quỳnh, hơn nữa, có vẻ như Lâm Tiêu rất quan tâm Tô Thu Quỳnh.
Nhan Vũ Trúc vốn đã hận, nghĩ đến cô ta vì một vai nữ chính của nhà sản xuất lớn, muốn dùng quy tắc ngầm nên từng chủ động dâng bản thân mình cho Lâm Tiêu lại bị Lâm Tiêu từ chối, trong lòng cô ta càng thêm căm hận.
Không phải cô ta thích Lâm Tiêu, ghen tị với Tô Thu Quỳnh, chỉ là cô ta không chịu được, những người đàn ông đó lại chẳng thèm ngó tới cô ta, thế mà lại xem hai con điếm Nhan Nhã Tịnh Và Tô Thu Quỳnh như bảo bối!
“Nhan Vũ Trúc, mắt cô có bị mù hay không?” Lâm Tiêu chán ghét nhướng mày: “Tôi tới đây, đương nhiên là vì Tô Thu Quỳnh rồi!”
“Lâm Tiêu, đừng nói với tôi, anh thích con điếm Tô Thu Quỳnh này nhé!” Nhan Vũ Trúc khinh thường cười lạnh: “Gu của đạo diễn Lâm đặc biệt thật đấy, chuyên nhặt giày rách mà người khác đã từng chơi rồi!”
“Lâm Tiêu, không phải anh cũng không biết những chuyện vẻ vang kia của Tô Thu Quỳnh đấy chứ? Cô ta đã kết hôn rồi! Đáng tiếc, sau đó lại giết đứa nhỏ trong bụng người ta, bị chính chồng mình tống vào tù!”
“Ha! Một người phụ nữ ác độc đến mức ngay cả chồng mình cũng không thèm, vậy mà đạo diễn Lâm anh xem như bảo bối, Lâm Tiêu, anh thật sự rất đáng thương đấy!”
Chơi giày rách…
Vẻ mặt của Tô Thu Quỳnh hơi khó coi, những lời này của Nhan Vũ Trúc thật sự rất cay nghiệt, mỗi một câu, đều dùng thái độ gay gắt nhất đánh vào trái tim cô ấy.
Cô ấy không nhịn được mà suy nghĩ, lúc trước Lâm Tiêu ức hiếp cô ấy như vậy, ức hiếp cô ấy như gà, hẳn là cũng cảm thấy, cô ấy là một cái giày rách bị người khác chơi qua rồi, vậy nên anh ta muốn làm nhục như thế nào thì làm nhục như thế ấy ư?
Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy chật vật khó nói nên lời!